BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Ôi cha...   

Thằng nhãi này còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy trước ngực có một lực lao đến cực mạnh. Cả người vội vàng lui ra sau mấy bước cho đến khi sau lưng đụng phải tường mới dừng lại.   

Sau khi đụng lên tường người này mới hồi phục tinh thần, nhin Giang Khương đang định rời đi, sắc mặt nhanh chóng đen lại. Anh ta thẹn quá hóa giận lao đến trước mặt Giang Khương, chỉ mặt Giang Khương tức giận quát mắng:   

- Lật trời à, tôi sẽ tố cáo lên Ban giám sát cậu dám ra tay với bác sĩ cấp trên!   

- Ra tay? Tôi ra tay với anh thì sao?   

Giang Khương nhướn mày nhìn thằng nhãi này, một khí tức nguy hiểm bắt đầu cuộn lên.   

Nhưng rõ ràng thằng nhãi này đang tức giận nên cũng không chú ý tới hơi thở nguy hiểm trong đôi mắt Giang Khương. Anh ta chỉ thấy xung quanh có nhiều Y sĩ thực tập đang xem như vậy, lần này mình thật sự mất mặt rồi. anh ta lớn tiếng quát Giang Khương:   

- Giờ mau xin lỗi ông đây, nói không chừng ông đây sẽ bỏ qua cho cậu!   

- Bỏ qua cho tôi?   

Giang Khương lãnh đạm cười một tiếng, ngữ khí dần lạnh đi, nói:   

- Giờ tâm tình tôi đang không tốt, tốt nhất đừng có chọc tôi!   

- Ai yo, cậu đúng là không sợ quy tắc của viện. Được, cậu đợi đấy cho tôi, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả!   

Tên nhãi này giận quá hóa cười, đưa tay lấy di động ra định gọi điện cho Ban giám sát.   

- Hờ, ban nãy anh nói tôi ra tay đánh anh rồi?   

Giang Khương nhìn bộ dạng thằng nhãi này liền một lần nữa mỉm cười, lãnh đạm nói.   

- Đương nhiên, nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ không đúng?   

Thằng nhãi này nghe Giang Khương nói thế liền hừ lạnh một tiếng, nói:   

- Giờ cho dù cậu có quỳ gối cầu xin tôi cũng vô ích!   

- Thể theo yêu cầu của anh...   

Giang Khương lãnh đạm cười, đưa nắm đấm lên đấm vào mặt thằng nhãi này, nói:   

- Giờ tôi thật sự ra tay cho anh xem!   

- A!   

Tuy Giang Khương ra tay đã cố ý giảm bớt hai phần sức mạnh nhưng thằng nhãi này vẫn bị nắm đấm như sắt của Giang Khương đánh cho miệng chảy máu,   

- A... phì...   

Thằng nhãi này che miệng, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin nhìn hắn. Dù thế nào anh ta cũng không ngờ Giang Khương lại dám ra tay đánh anh ta. Đợi sau khi anh ta hồi phục lại tinh thần mới phát hiện dường như bên miệng mình có thêm gì đó.   

Những Y sĩ thực tập vây xem bên cạnh đều nhìn với ánh mắt kinh hãi và bội phục. Thằng nhãi này nhổ từ trong miệng ra một ngụm máu.   

Thằng nhãi này nhìn trong mớ đờm máu lẫn lộn có mấy cái răng trắng bóng thì ngẩn người ra, nhìn chằm chằm Giang Khương, suýt chút nữa là hai mắt tóe lửa, hận không thể băm Giang Khương thành vạn mảnh.   

- Mày, mày còn dám đánh tao?   

Sau khi thằng nhãi này lắp bắp nói xong câu này thì liền tru lên:   

- Phản rồi, phản rồi, Giang Khương dám đánh bác sĩ cấp trên!   

Giang Khương nhìn bộ dạng thằng nhãi này liền hừ lạnh một tiếng nói:   

- Tôi đánh anh thật đấy, thì sao nào?   

Dứt lời, một cú đấm nữa lao đến.   

Lần này “bịch” một tiếng, thằng nhãi này ngửa đầu ra sau, đợi tới khi anh ta hồi phục lại tinh thần, đưa tay lau miệng mới phát hiện trong tay mình đã có thêm mấy cái răng.   

- Mày, mày... tao liều mạng với mày...   

Thằng nhãi này nhìn mấy cái răng trong tay, rốt cuộc hai mắt cũng đỏ lên, lao về phía Giang Khương, quơ quơ nắm đấm hét lên.   

Thằng nhãi này thực ra giờ cũng đang là cao thủ Địa Giai. Tuy chỉ mới bước vào Địa giai tầng 3 nhưng muốn ra tay với Giang Khương thì hơi giống trứng chọi đá. Anh ta vừa xông lên, đưa nắm đấm về phía Giang Khương, ngay cả quần áo của Giang Khương còn chưa đụng được đã bị Giang Khương đá một đá trúng ngực. Anh ta bị đá bay ra sau tung vào tường rồi mới ngã lăn trên mặt đất.   

- Khụ, khụ, khụ, mày... mày dám đánh tao... mày thật sự dám đánh tao...   

Thằng nhãi này ôm ngực, run rẩy đưa tay lên nhìn mấy cái răng và máu trong lòng bàn tay, lúc này mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Giang Khương với ánh mắt không thể tin, giọng run run nói:   

- Mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi... mày mà cũng dám ẩu đả bác sĩ cấp trên...   

Giang Khương nhìn khuôn mặt thằng nhãi này đều là máu, trông cực kỳ buồn cười thì cơn giận trong lòng mới tiêu tan vài phần, không kìm được phì cười nói:   

- Sao? Anh còn muốn thử không?   

- Mày...   

Thằng nhãi này nhìn thấy Giang Khương giơ nắm đấm lên thì rụt cổ lại, không ngừng tru tréo lên, xoay người bỏ chạy. Anh ta thật sự bị Giang Khương đánh cho sợ rồi. Đường đường là một cao thủ Địa Giai, vậy mà trong tay đối phương lại không thể nào đánh lại được. Lúc này anh ta nhớ lại sự khủng bố của Giang Khương trong lời đồn thì mới thật sự cảm thấy mình quá mạo muội rồi.   

Có điều, chủ yếu là thằng nhóc này làm gì cũng không theo quy tắc, dám đi ngược lại với giới luật lớn nhất của Thiên Y viện, hoàn toàn không để ý quan hệ cấp trên cấp dưới, dám ra tay với mình. Mình mà sớm biết tính cách thằng nhãi này kinh khủng như vậy thì đánh chết anh ta cũng không dám đi trêu chọc đối phương.   

Thằng nhãi này sau khi chạy đi được vài bước, nhìn mấy Y sĩ thực tập xung quanh còn cả một hai Y sĩ tam phẩm, lúc này đang nhìn mình với khuôn mặt đồng tình kèm theo vẻ quái dị. Sắc mặt anh ta cũng lập tức đỏ bừng, bước chân càng nhanh thêm một chút. Sau khi anh ta thấy Giang Khương không có ý đuổi theo, lúc này mới quay đầu lại, tru lên với Giang Khương:   

- Mày đợi đấy... Ban giám sát sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày đợi mà bị trục xuất ra khỏi viện đi!   

Giang Khương nhìn thằng nhãi trốn như chuột mà còn ra vẻ mạnh mẽ uy hiếp mình thì hoàn toàn không để ý, chỉ khẽ cười một tiếng rồi lại cất bước đi về phía viện của  

mình, chỉ để lại một đám Y sĩ thực tập không biết là đang ngưỡng mộ hay như thế nào đang nhìn theo bóng lưng hắn với vẻ mặt ngưỡng mộ.   

Với chuyện này Giang Khương cũng chẳng lo lắng gì, mấy người kia tưởng rằng giờ sư phụ mình đã không còn giữ chức cao cấp nhất, mình đã không còn là y sĩ chính thức nên mới dám ngạo mạn với mình như vậy. Có điều, bọn người kia lại dám chạy đến trêu chọc mình lúc tâm tình mình không tốt, vậy thì chỉ chịu thiệt mà thôi, đừng tưởng mình thật sự không dám làm gì họ.   

Giờ sư phụ mình vừa mới từ bỏ vị trí cao cấp nhất để bảo vệ mình, giờ mình đánh nhau với mấy tên chưa mọc mắt kia thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Như vậy cũng coi như lập uy, để mấy tên đó hiểu, cho dù mình không còn cái dánh Y sĩ tam phẩm thì lúc nên ra tay vẫn phải ra tay, đỡ cho mấy tên chưa mọc mắt kia chạy đến trước mặt mình giễu võ dương oai. Tuy mình không sợ nhưng cũng khá rắc rối.   

Đương nhiên, Giang Khương nghĩ như vậy nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy. Thằng nhãi kia chịu thiệt lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho Giang Khương.   

- Thằng khốn, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu...   

Đồng chí kia ôm mặt, hai mắt đỏ kè chạy đến Ban giám sát. Anh ta thấy mấy y sĩ gặp trên đường đều nhìn mình với ánh mắt tò mò và kỳ quái thì không khỏi che kín mặt hơn. Đương nhiên lửa giận trong lòng càng tăng thêm vài phần.   

Anh ta vất vả lắm mới chạy được tới Ban giám sát, tìm thấy người phụ trách trực ban của phòng tố cáo, lúc này sau khi anh ta kể rõ sự tình liền tức giận nói:   

- Chủ nhiệm Lý, ngày nhất định phải xử lý nghiêm khắc Giang Khương này. Thằng nhãi này vừa mới bị xử phạt mà còn dám ra tay với tôi, hoàn toàn không để ý tôn ti trên dưới, dám ra tay đánh bác sĩ cấp trên. Ngài nhìn cái mũi tôi đây này, miệng tôi cũng bị đánh ra thế này rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy. Lần này mà không xử phạt nghiêm khắc sau này e là chẳng ai coi trọng nguyên tắc của viện ta nữa!   

Vị Cục trưởng Lý phụ trách này khuôn mặt vô cùng kỳ lạ, nghe đồng chí nọ vẻ mặt phẫn nộ tố cáo thì nhìn nhìn vị y sĩ xui xẻo mặt mày đầy máu này, trầm ngâm một lúc cuối cùng nói:   

- Được rôi, tôi sẽ ghi lại rồi nhanh chóng xử lý!   

Thằng nhãi này nhìn bộ dạng có vẻ không mấy để tâm của Chủ nhiệm Lý này thì không khỏi sốt ruột, vội vàng la lên:   

- A, Chủ nhiệm Lý, giờ ngài phải cử người đi đi chứ. Thằng ranh đó giờ vẫn còn đeo huy chương Y sĩ tam phẩm. Ngài nhìn mặt tôi đây này, tôi chỉ nói một câu bảo hắn gỡ huy chương xuống vậy mà bị đánh thành ra thế này rồi.   

- Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý. Anh không nghe thấy sao?   

Vị Chủ nhiệm Lý này là Y sư tam phẩm, không muốn dây dưa với mấy Y sĩ tam phẩm, trừng mắt lên.   

Thằng nhãi này vốn không định bỏ qua nhưng bị Chủ nhiệm Lý trừng mắt như vậy thì không kìm được rụt cổ lại. Anh ta dám đắc tội Giang Khương nhưng tuyệt đối không dám đắc tội vị Chủ nhiệm Lý của Ban giám sát này. Anh ta vừa bị người ta đánh, giờ lại bị người ta đuổi, trên mặt hết xanh rồi lại đỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc