BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương nhìn gương mặt cười lạnh trào phúng của Trương Nghĩa Quân chưa kịp nói gì, Phan Hiểu Hiểu đã chạy đến kéo tay áo Giang Khương, sau đó quay đầu nhìn Trương Nghĩa Quân, cất giọng nói:   

- Trương Nghĩa Quân... Có lẽ anh đã trút giận xong rồi... Chuyện hôm nay cho qua đi...   

Trương Nghĩa Quân nghe thấy lời này thì nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó lại nhìn Giang Khương, đột nhiên nở nụ cười:   

- Ôi... Tôi biết ai dám quản chuyện của tôi rồi... Hóa ra là Hiểu Hiểu...   

- Ngại quá... Anh Quân, hôm nay Miêu Miêu uống nhiều quá... Để hôm khác em mời anh!   

Phan Nghị nhìn thấy bộ dạng này của Trương Nghĩa Quân liền bước lên, mỉm cười gật đầu, sau đó định lôi Giang Khương và Miêu Miêu rời đi.   

Miêu Miêu bị trúng một cái tát, trong mắt rất là không cam lòng, nhưng cô cũng biết Trương Nghĩa Quân không dễ chọc, lập tức kéo cô gái kia rời đi. Có điều, mọi người vừa xoay người thì bị hai tên đàn ông bên cạnh Trương Nghĩa Quân chặn trước mặt.   

- Hừ hừ... Cứ đi vậy sao?   

Giọng nói lạnh lẽo của Trương Nghĩa Quân vang lên sau lưng hai người.   

Cả đám vừa đi được mấy bước thì nhìn thấy hai tên đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo đang chặn trước mặt mình thì cứng đờ, đặc biệt là Phan Nghị. Sau khi cậu ta thoáng kinh ngạc lập tức bước lên phía trước, chắn trước mặt đám Phan Hiểu Hiểu.   

Bản thân Phan Nghị cũng là thành viên của bên quân đọi, còn được trải qua hai năm huấn luyện đặc chủng. Cậu ta lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm và quen thuộc trong khí tức của đối phương.   

Hai mắt Giang Khương hơi híp lại. Hắn sớm đã nhận ra hai tên thanh niên này không hề đơn giản. Cái ghế đầu tiên của Miêu Miêu có thể đánh sang cứu được cô gái trong tay đối phương là vì đối phương chưa có sự chuẩn bị. Nếu không...   

Nhìn động tác này, Phan Hiểu Hiểu và Miêu Miêu đều nhíu mày. Họ biết quả nhiên chuyện này không thể đơn giản như vậy, ai nấy thầm than phiền phức rồi.   

- Các người có thể đi... Nhưng bỏ con bé kia lại cho tôi, còn nữa, thằng nhãi kia mau dập đầu với gia...   

Trương Nghĩa Quân lạnh giọng nói.   

“Thằng nhãi đó? Không phải đang nói mình đấy chứ?” Giang Khương nhíu mày, chậm rãi xoay người đi, không nói lời nào. Miêu Miêu bước nhanh đến, nhìn Trương Nghĩa Quân, tức giận nói:   

- Trương Nghĩa Quân... anh đừng có quá đáng...   

- Quá đáng? Quá đáng là gì? Ông đây đang chơi vui. Cô đến nhúng tay vào... Liên quan gì đến cô? Làm hỏng nhã hứng của ông đây, ông đây không gây phiền phức cho cô là đã nể mặt cô lắm rồi...   

Trương Nghĩa Quân lạnh giọng nói:   

- Bảo thằng nhãi này dập đầu với ông đây các người sẽ không có chuyện gì. Nếu không hôm nay,... hì hì...   

- Trương Nghĩa Quân... Đừng tưởng ai cũng sợ anh... Phan Nghị... chúng ta đi đi... Xem thử ai dám động vào chúng ta...   

Đột nhiên một giọng nói ương ngạnh vang lên. Giang Khương liền sửng sốt. Chẳng phải Trương Nghĩa Quân này ngang ngược lắm sao? Sao cô nhóc này không sợ?   

Giang Khương mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn sang thì phát hiện, cô bé La Lệ đáng yêu nãy giờ không lên tiếng đã nói câu này.   

Trương Nghĩa Quân nghe thấy lời này cũng nhíu mày, nhìn sang cô bé tên La Lệ, rõ ràng trong mắt lóe lên tia kiêng kỵ. Điều này làm cho Giang Khương cũng cười khổ một tiếng, nước nơi này quả nhiên quá sâu, ai ngờ một cô bé cứ dính lấy Phan Nghị cũng thâm tàng bất lộ như vậy.   

- La Lệ... Chuyện này không liên quan đến cô...   

Trương Nghĩa Quân lạnh giọng nói.   

- Sao lại không liên quan đến tôi? Chuyện liên quan đến Phan Nghị là liên quan đến tôi...   

Cô bé La Lệ trông yếu đuối này đối mặt với Trương Nghĩa Quân không ai dám đối kháng vẫn nũng nịu nói ra câu này, làm Trương Nghĩa Quân lập tức cứng đờ mặt.   

Trương Nghĩa Quân nhìn thấy La Lệ gương mặt nũng nịu mang theo chút không vui đang ôm lấy cánh tay Phan Nghị quyết không lùi bước thì biến, cuối cùng gã lạnh giọng nói:   

- Được... Các người có thể đi, nhưng cô bé kia thì để lại cho tôi, nếu không... hôm nay các người đừng hòng đi!   

Cô gái kia nhìn thấy vẻ mặt âm u của Trương Nghĩa Quân thì vô cùng căng thẳng. Cô tự biết mình mà ở lại chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt. Lúc này cô ôm chặt lấy Miêu Miêu khóc lóc:   

- Đừng... đừng... đừng bỏ tôi lại!   

Miêu Miêu nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của cô gái liền cắn răng, hừ giọng nói:   

- Yên tâm, sẽ không bỏ cô lại đâu!   

- Được... được!   

Trương Nghĩa Quân thẹn quá thành giận kêu lên:   

- Được lắm, La Lệ... Cô muốn đi, cô có thể đi, nhưng bọn họ đều ở lại đây hết cho ông đây. Ông đây xem ai dám không nể mặt ông đây!   

Lúc này không ai dám coi thường lời này của Trương Nghĩa Quân. Cho dù là cô gái như La Lệ lúc này cũng không dám lên tiếng. Dù sao Trương Nghĩa Quân cũng nổi tiếng khó dây vào. Tuy La Lệ không sợ hắn, nhưng dường như nếu phải hoàn toàn trở mặt với Trương Nghĩa Quân, cô cũng tương đối kiêng kỵ.   

Lúc này cả đại sảnh đều cứng lại, hai gã thanh niên đứng cản đường phía trước mọi người cũng đều nhìn ra. E đó là cao thủ bên quân đội. Trương Nghĩa Quân thật sự ra lệnh, chỉ e muốn bước ra khỏi đây không dễ dàng gì đâu.   

- Làm sao bây giờ?   

Lúc này dường như La Lệ cũng hết cách, ôm tay Phan Nghị nói.   

Lúc này Phan Nghị cũng chần chừ. Nếu Miêu Miêu cứ kiên trì muốn đưa cô gái này đi, giờ chỉ có cách đánh một trận rồi tính sau. Nhưng đối diện với hai người này chắc mình mình đối phó cũng khó.   

Nghĩ tới đây, Phan Nghị chỉ có thể quay đầu sang nhìn Giang Khương. Nhưng cậu lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Cậu còn được, nhưng cho dù rốt cuộc Giang Khương có thể đánh được hay không, nếu Giang Khương chọc vào Trương Nghĩa Quân, vậy là sẽ chọc vào phiền thoái lớn.   

Trương Nghĩa Quân thật sự không dám làm gì họ, nhưng đối với Giang Khương, thì gã sẽ có cách chỉnh Giang Khương, với tính cách của gã...   

Nghĩ tới đây, Phan Nghị cũng chẳng biết phải làm sao.  

Lúc này Miêu Miêu cũng nhìn ra tình thế. Cô biết mình đã đem đến phiền toái cho mọi người. Nhưng cô nhìn cô gái trốn sau lưng mình đang không ngừng khóc lóc. Cô lập tức cắn răng, trầm giọng nói:   

- Mọi người đi đi... Tự tớ xử lý!   

- Miêu Miêu... Cậu nói gì vậy!   

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy Miêu Miêu nói vậy liền kinh ngạc nói:   

- Nếu đi thì cùng đi... Bọn mình... Bọn mình cũng không sợ hắn!   

Bên này mấy người còn đang giằng co, còn cách đó không xa, Kỳ Kỳ còn cả Ngô Lượng chưa từng bước qua đây đang nhìn sang bên này. Kỳ Kỳ lo lắng nói:   

- Ngô Lượng, không phải anh với Trương Nghĩa Quân quan hệ rất tốt sao? Anh sang nói thử...   

- Bình thường anh còn nói chuyện được với hắn, nhưng em không phải không biết tính cách Trương Nghĩa Quân. Giờ hắn chẳng nể mặt ai đâu!   

Ngô Lượng lạnh giọng cười nói:   

- Hồ Miêu cũng ngu ngốc quá, không có chuyện gì lại đi đối đầu Trương Nghĩa Quân... Giờ không ai giúp được nữa rồi!   

- Vậy giờ phải làm sao?   

Nghe Ngô Lượng nói vậy, Kỳ Kỳ căng thẳng nói.   

- Có thể làm sao chứ? Xem thôi... Em đừng có ngu ngốc mà chạy qua đó. Lần này họ chịu thiệt chắc rồi... Trương Nghĩa Quân coi trọng thể diện nhất, lần này không ai có thể bảo vệ được con bé kia...   

Ngô Lượng hừ giọng cảnh cáo.   

Mấy năm nay, tuy chiến lực của Giang Khương trong quân đội không phải mạnh lắm, nhưng hắn giỏi nhất là phán đoán tình hình. Ban nãy Phan Nghị nhìn hắn, hắn đã lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu ta.   

Hắn biết Phan Nghị đang suy nghĩ gì nên lập tức khẽ thở dài. Dù hắn biết chuyện này hắn không nên nhúng vào, nhưng giờ hắn thật sự không thể để mình Miêu Miêu lại.   

- Được rồi... Đi thôi...   

Giang Khương đưa tay vỗ vai Miêu Miêu, sau đó lại mỉm cười gật đầu với Phan Hiểu Hiểu ý bảo không sao, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.   

Cả đám nhìn sửng Giang Khương, nhìn Giang Khương đi đến trước mặt hai thanh niên kia.   

Hai thanh niên kia thấy Giang Khương bước đến thì liếc nhìn nhau. Trên mặt chúng vốn còn nở nụ cười lạnh nhưng lập tức biến mất, sau đó trên mặt liền lộ vẻ ngưng trọng đồng loạt đưa tay chụp lấy bả vai Giang Khương.   

Giang Khương nhìn hai tên một tay bảo vệ trước ngực, một tay chụp qua thì mỉm cười. Hai người này thật sự cũng có chút bản lĩnh.   

Tuy nhiên với hai tên trước mặt, nếu là trước đây Giang Khương sẽ vô cùng cẩn thận. Nhưng hiện giờ, chỉ cần hắn không gặp phải cao thủ như Tề Nhạc Minh thì cũng chẳng cần phải để ý quá.   

Giang Khương đưa hai tay ra nhẹ nhàng gạt về phía trước, hai cánh tay đưa ra lóe lên, sau đó lại đẩy nhẹ một cái.   

Tay của hai tên thanh niên kia bị Giang Khương nhẹ nhàng đẩy đi thì sắc mặt chúng biến đổi mạnh. Hai tên cùng quát nhẹ một tiếng, tay trái bảo vệ trước người siết chặt thành quyền, đang định đấm về phía Giang Khương.   

Hành động này nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh. Tay của họ vừa siết chặt lại thì tay Giang Khương đã đẩy đến, vừa vặn ép lên cánh tay hai người.   

Hai chưởng của Giang Khương hơi chấn động, hai người cảm thấy như có một áp lực cực lớn không thể kháng cự kéo đến. Sau đó hai người đồng loạt đụng ngã hai cái ghế rồi ngã xuống   

Sau khi hai người ngã lăn đi, Giang Khương quay đầu lại cười cười, nhìn mọi người nói:   

- Được rồi... Đi thôi!   

Cả đám sửng sờ nhìn Giang Khương, một lúc sau mới phản ứng lại. Dưới ánh đèn lờ mờ bọn họ không hề nhìn rõ động tác của Giang Khương, chỉ thấy dường như hai tên thanh niên cản đường đã bị Giang Khương đánh ngã. Cả đám đều nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn hai tên đang cố gắng bò dậy từ trên mặt đất kia. Họ không thể hiểu nỗi sao hai tên trông rất mạnh mẽ này mà lại vô dụng đến thế?   

Phan Nghị thì càng sửng sốt, đây rốt cuộc là sao?   

Có điều, Phan Hiểu Hiểu ở sau lúc này không muốn nghĩ nhiều, lập tức đẩy đám Miêu Miêu đi ra. Kẻ cản đường đã bị dọn sạch rồi, dĩ nhiên phải mau chóng rời đi thôi. Chỉ cần rời khỏi đây trước, sau này cùng lắm họ cẩn thận một chút đừng để tên chó điên Trương Nghĩa Quân này chặn được là được.   

Vẻ mặt Trương Nghĩa Quân vốn âm lạnh đắc ý, nhưng không thể ngờ hai người của mình lại bị một tên nhà quê mặc áo quần bán ven đường đẩy ngã. Sắc mặt gã lập tức cứng đờ, cho đến khi đám người trước mắt bắt đầu đi ra ngoài, gã mới tức giận hét lên:   

- Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Triệu Cương, Lý Cường... Chuyện gì xảy ra vậy?   

Có điều, hai tên Triệu Cương, Lý Cường kia giãy dụa một lúc trên mặt đất vẫn chưa bò dậy được. Trương Nghĩa Quân nhìn thấy vậy thì thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ kè, hét lên:   

- Ai dám đi?   

Gã thấy không ai thèm để ý đén gã thì lập tức hét lên, đưa tay chụp một cái ghế, đánh về phía đám người.   

Có điều cái ghế đang ở giữa không trung thì đã bị một người giữ chặt lại. Trương Nghĩa Quân phẫn nộ kéo qua, sắc mặt đỏ bừng, nhưng không thể nào làm cho chiếc ghế động đậy được một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc