BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Cậu đã thích anh ấy đến như vậy, vậy thì theo đuổi đi. Từ đại tiểu thư của chúng ta cũng không phải là người sợ hãi rụt rè như thế.   

Vẻ mặt trêu chọc của bạn cùng phòng khiến cho gương mặt Từ Thanh Linh đỏ lên, lại tiếp tục chọc ngoáy bạn mình. Cho đến khi cô bạn thở gấp xin tha thì mới xấu hổ giải thích:   

- Là do đêm đó tớ uống hơi nhiều.   

- Uống rượu sao? Tại sao lại uống rượu? Mấy năm qua chưa từng thấy cậu uống rượu qua. Chẳng lẽ là vì Trương Du Chánh? Tớ cảm thấy không phải vì vậy. Nhưng Giang lão sư thật sự rất tốt. Cậu không biết thầy ấy vì che chở cho cậu trước camera đẹp trai đến cỡ nào. Nếu đổi lại tớ là cậu, tớ nhất định sẽ theo đuổi thầy ấy. Cậu mà không theo, sẽ có người khác cướp ngay. Đám con gái trường mình toàn là lũ mê trai, nhìn thấy thầy đều chảy nước miếng.   

- Bây giờ cậu là người có cơ hội nhất. Ai cũng nhìn ra Giang lão sư rất có ý với cậu. Tuy nói còn có Lý Tiểu Vũ, nhưng nữ theo đuổi nam cũng chẳng có chút vấn đề nào. Tớ ủng hộ cậu theo đuổi thầy ấy.  

Nghe bạn cùng phòng nói, Từ Thanh Linh cảm thấy một chút cũng không sai. Chẳng lẽ tình cảm của cô còn chưa rõ sao? Mặc dù chủ động hôn hắn là do uống hơi nhiều, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng. Thế nhưng hắn cứ như xa như gần đối với cô, chẳng lẽ còn muốn cô theo đuổi hắn? Tấm hình kia chưa đủ mất mặt sao?   

Gương mặt đỏ bừng, bên tai nghe tiếng cười của bạn, tinh thần Từ Thanh Linh lại bay đi chỗ nào mất.   

So với Từ Thanh Linh, Lý Tiểu Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này đang ngồi trên giường cầm một quyển Giải phẫu học.   

- Tiểu Vũ, cậu một chút cũng không lo lắng sao?   

Nhìn vẻ mặt chăm chú của Lý Tiểu Vũ, Tiểu Linh trên giường rốt cuộc nhịn không được, hỏi.   

- Lo lắng cái gì?   

Lý Tiểu Vũ có chút ngây người nhìn Tiểu Linh phía đối diện.   

- Bà chị của tôi ơi, tớ thấy gần đây cậu rất ít gặp mặt Giang lão sư. Chẳng lẽ cậu định tặng Giang lão sư cho Từ Thanh Linh?   

Tiểu Linh khẩn trương hỏi.   

- À!   

Nghe Tiểu Linh hỏi, sắc mặt Lý Tiểu Vũ có chút ửng đỏ:   

- Cậu nói cái gì vậy? Tớ và Nguyên ca ca chẳng có cái gì.   

Tiểu Linh che miệng nói:   

- Lại còn bảo là không có gì? Nếu không có gì, Giang lão sư còn tốt với cậu như vậy sao? Chị Từ so với cậu còn lợi hại hơn, đều đã chủ động hôn Giang lão sư. Haiz, cậu cũng nên chủ động một chút đi, cũng đừng nên để chị ấy đoạt mất. Mặc dù tớ cảm thấy điều đó là không thể, nhưng nghe nói trước đó bọn họ đã từng quen nhau. Bây giờ chị Từ chủ động như vậy, ai biết Giang lão sư có động tâm hay không?   

- Ờ!   

- - Vì thế, cậu nên cố gắng nhiều hơn, gọi điện thoại ngay cho Giang lão sư, bảo thầy ấy dẫn cậu đi ăn cơm, đồ ngốc ạ!   

Ắt xì! Ắt xì. Ở một nơi nào đó, có người chẳng may hắt xì hai cái.   

Hồ lão nhìn vào mắt ai đó, cảm giác sắc mặt cũng không tệ lắm, do dự một chút liền hỏi:   

- Có phải bị cảm hay không?   

- Dạ không phải, chỉ là đột nhiên mũi hơi ngứa.   

Giang Khương vuốt mũi, mỉm cười nói.   

- Ừm, con phải mặc thêm quần áo. Cho dù có mở điều hòa, nhưng thêm áo khoác vẫn hay hơn.   

Hồ lão quan tâm nói.   

Giang Khương gật đầu, cười:   

- Để con đi lấy áo khoác.   

- Ừm, mặc nhiều vào.   

Hồ lão gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn phòng khám đã hơi trống, nói:   

- Được rồi, cũng đã 9h, ta về trước. Con dọn dẹp xong thì cũng nghỉ ngơi đi.   

- Dạ, sư phụ đi đường cẩn thận.   

Sau khi ký tên vào đơn thuốc cho người bệnh, Giang Khương cười nói.   

Sau khi Hồ lão thay quần áo thì ra về. Lúc này Giang Khương cũng thu dọn bàn làm việc, đứng dậy cầm cái chổi, bắt đầu quét dọn vệ sinh.   

Anh Hoàng của phòng thuốc và y tá Tiểu Tình đã dọn xong bên ngoài, cười chào Giang Khương:   

- Giang Khương, chúng tôi về trước nhé.   

- Vất vả cho mọi người rồi.   

Giang Khương cởi áo khoác, sau đó gật đầu với hai người. Sau khi hai người kia rời khỏi, hắn định bước đến đóng cửa.   

Nhưng bên ngoài hành lang có tiếng bước chân truyền đến.   

- Lại có người bệnh sao?   

Giang Khương cau mày, tiện tay xếp lại ngay ngắn quyển sách trên bàn. Thời gian gần đây làm việc hơi nhiều. Cứ đến 9h chung quy sẽ có cảm giác mệt mỏi, rất muốn đi tắm nước nóng, sau đó đi ngủ. Nhưng bây giờ xem ra lại phải muộn hơn chút rồi.   

Giang Khương cầm áo khoác, đang định mặc vào, nhưng bên ngoài đã truyền đến giọng nói:   

- Có thể vào không?   

Ánh mắt Giang Khương hiện lên chút nghi ngờ. Giọng nói của người bên ngoài còn rất hữu lực, dường như không phải đến khám bệnh. Hắn buông áo khoác xuống, chậm rãi bước ra khỏi phòng khám bệnh, liền nhìn thấy một thanh niên đang đứng trong đại sảnh:   

- Xin chào, xin hỏi có việc gì không?   

Nghe có người hỏi mình, người thanh niên liền quay lại, đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới, sau đó trầm giọng hỏi:   

- Anh là Giang Khương?   

Nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương, còn có thần sắc dị thường, Giang Khương gật đầu nói:   

- Vâng, tôi là Giang Khương, xin hỏi anh có chuyện gì không?   

- Ồ, anh là Giang Khương thì tốt rồi. Có thể đi theo tôi một chuyến không? Lão gia tử nhà tôi bị đau thắt lưng, anh hãy đến nhà mát xa cho ông ấy.   

Thấy Giang Khương gật đầu, người thanh niên liền lên tiếng.   

Giang Khương chớp mắt, sau đó cười nói:   

- Xin lỗi, chúng tôi không ra ngoài khám bệnh buổi tối. Hơn nữa phòng khám cũng đóng cửa rồi, xin mời sáng mai trở lại.   

- Sao?   

Thấy Giang Khương từ chối, ánh mắt chàng thanh niên phát lạnh:   

- Anh có nghe tôi nói không? Lão gia tử nhà tôi bị đau thắt lưng, nên tôi muốn anh đến mát xa cho ông ấy.   

- Xin lỗi, tôi đã nói không ra ngoài khám bệnh, xin mời đến bệnh viện.   

Nhìn ánh mắt không lương thiện gì của đối phương, Giang Khương cũng không định nói nhiều, liền giơ tay tiễn khách:   

- Phòng khám chúng tôi đóng cửa rồi.   

Thấy Giang Khương làm động tác này, người thanh niên cười lạnh:  

- Anh có biết tôi là ai hay không? Nhà tôi muốn gọi thầy thuốc, chưa từng có người nào dám từ chối.   

Nhìn biểu hiện của chàng thanh niên như vậy, ngoài cửa còn có chiếc xe việt dã SUV, Giang Khương mỉm cười lắc đầu:   

- Xin lỗi, buổi tối chúng tôi không ra ngoài khám bệnh. Xin mời về cho.   

Nghe Giang Khương nói xong, chàng thanh niên có chút căm tức, lông mày cau chặt, nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói:   

- Ba của tôi là Lưu Thiên Phong, tôi là Lưu Bách Căn. Nếu giúp cho lão gia tử của tôi dễ chịu, anh cũng có được chỗ tốt.   

- Lưu Thiên Phong? Thiên Phong của xí nghiệp Lưu Thiên Phong?   

Thì ra chàng thanh niên này là con nhà giàu có. Lưu Thiên Phong là một trong những thương nhân giàu có nhất của Trung Quốc, nắm giữ trong tay rất nhiều sản nghiệp, một trong năm trăm doanh nghiệp giàu có nhất trên thế giới. Tập đoàn Lưu Thiên Phong là một trong ba tập đoàn hàng đầu trong cả nước. Ở tỉnh Sở Nam lại càng độc chiếm ngôi vị đầu bảng. Bản thân Lưu Thiên Phong luôn là khách quý của một số chính trị viên cao tầng của Quốc Vụ Viện. Khó trách Lưu Bách Căn lại tự tin như vậy.   

Nhưng cũng thật là buồn cười. Lưu Thiên Phong đặt tên cho con đúng thật là có ý tứ.   

Nhìn thấy nụ cười trào phúng của Giang Khương, gã thanh niên lạnh giọng nói:   

- Đi thôi, khi trở về tôi sẽ cho người chở anh.   

Giang Khương lắc đầu cười, vẫn nâng tay như cũ:   

- Xin lỗi, phòng khám đóng cửa rồi. Hơn nữa, buổi tối chúng tôi không ra ngoài khám bệnh. Nếu cần khám bệnh, sáng mai đến sớm.   

- Anh....   

Thấy Giang Khương không nể mặt mình, Lưu Bách Căn có chút sửng sốt, còn chưa phục hồi lại tinh thần thì bên ngoài đã truyền đến một giọng nói kiều mỵ:   

- Bách Căn, có còn khám bệnh hay không?   

Giang Khương thuận mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ dung nhan kiều mỵ đang đi đến, ánh mắt liền ngưng lại, nhận ra đây là ngôi sao Lâm Duệ Duệ mà gần đây báo chí đưa tin rất nhiều.   

- Chờ một chút.   

Nghe được giọng nói này, gương mặt Lưu Bách Căn đang tức giận đột nhiên hòa hoãn lại, sau đó quay sang nói với Giang Khương:   

- Anh dám không nể mặt tôi?   

- Xin lỗi, phòng khám chúng tôi không ra ngoài khám bệnh buổi tối.   

Giang Khương cũng không kiên nhẫn nữa. Gần đây khám bệnh nhiều quá khiến cho hắn có chút mệt mỏi, lạnh giọng trả lời.   

- Lưu Bách Căn tôi muốn mời, chưa từng có người nào dám từ chối. Tôi nói lại lần nữa, thắt lưng của lão gia tử nhà tôi không thoải mái, anh có đi hay không?   

Lúc này, giọng nói của Lưu Bách Căn dần dần lạnh lại, khiến cho Lâm Duệ Duệ ở đằng sau cũng phải cả kinh, không biết một khi Lưu Bách Căn tức giận thì chàng bác sĩ đẹp trai này sẽ xảy ra chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc