BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, mọi người liền sửng sốt. Ngay cả Lý đại đầu cũng giật mình, nhưng sau đó lại bật cười:   

- Chà, tôi còn tưởng là ai. Thì ra là thằng nhãi con này đã trở về.   

Nói đến đây, ánh mắt của Lý đại đầu lạnh lại:   

- Không lo học, chạy về muốn chết hả? Mau cút ngay cho lão tử. Nếu không, tôi thu thập cả hai người cùng một lúc bây giờ.   

- Mẹ kiếp, Lý đại đầu, anh đừng ỷ nhiều người mà ăn hiếp người khác. Chờ anh tôi trở về, anh ấy sẽ chặt đứt hai chân của anh.   

Cậu thiếu niên nắm chặt cây cuốc, nghiến răng nói với Lý đại đầu cao hơn mình cả một cái đầu.   

- Hắc, anh của cậu? Cậu đang nằm mơ à? Bây giờ nó chết ở đâu còn không biết. Nếu không, nó đã sớm về nhà rồi.   

Lý đại đầu nhe răng cười, cầm cái xẻng dưới đất chỉ vào cậu thiếu niên:   

- Mau tránh ra cho lão tử. Nếu không, biết hậu quả đấy.   

Nhìn Lý đại đầu cầm xẻng uy hiếp một thiếu niên, người vây xem rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:   

- Lý đại đầu, Tiểu Giang chỉ là một đứa bé, anh khi dễ nó làm gì?   

- Thì thế nào? Hay để tôi khi dễ anh?   

Lý đại đầu quay sang quát lớn, khiến người vừa lên tiếng sợ đến rụt cổ lại, không dám nói nữa.   

Người phụ nữ trung niên ôm lấy cánh tay cậu thiếu niên, hớt hải nói:   

- Tiểu Giang, đừng xằng bậy. Lý đại đầu không dễ chọc đâu.   

Nhìn gương mặt hung tàn của Lý đại đầu, cậu thiếu niên cũng cảm thấy sợ, nhưng vẫn gạt tay của mẹ, nắm chặt cây cuốc, nghiến răng nói:   

- Muốn đánh thì cứ đánh, ai sợ ai chứ? Tôi sẽ không làm mất mặt nhà họ Dư. Tôi phải bảo vệ nhà của mình, chờ anh tôi trở về.   

- Á, thằng ranh con, đúng là dông dài. Xem ra, nếu hôm nay lão tử không dạy cho mày một bài học, mày không biết mày sinh ra ở đâu.   

Lý đại đầu liền bổ cái xẻng về phía thiếu niên.   

Ánh mắt cậu thiếu niên mơ hồ hiện lên sự sợ hãi, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, trong tiếng kêu kinh hãi của người mẹ, cậu cắn răng giơ cây cuốc lên nghênh đón.   

Đông. Hai tay cậu thiếu niên bị chấn động mạnh. Cây cuốc trong tay bị cây xẻng của Lý đại đầu bổ trúng, suýt chút nữa rời khỏi tay, nhưng cậu thiếu niên chỉ lui về sau vài bước, cắn răng một cái, tiếp tục phản công.   

Hắc hắc. Lý đại đầu nhe răng cười, cây xẻng trong tay lại bổ xuống, chỉ nghe được tiếng keng, cây cuốc trong tay cậu thiếu niên đã bay đi.   

Trong tiếng kinh hô, Lý đại đầu không chút do dự tiếp tục đánh xuống cậu thiếu niên, nhe răng cười nói:   

- Muốn chơi với lão tử à? Xem lão tử chơi chết mày đây.   

Nhìn cây xẻng đập tới, mọi người phía sau liền kinh hô, đột nhiên phía sau cậu thiếu niên có một người chạy đến, bảo vệ trước người của cậu.   

Mọi người nhìn kỹ, liền nhìn thấy người đó là mẹ của cậu, Trương Thục Trân. Mắt thấy cây xẻng sắp bổ trúng người bà, mọi người đều kêu lên sợ hãi. Đột nhiên, cây xẻng giống như bị định trụ giữa không trung, cách người Trương Thục Trân hơn một thước, không thể hạ xuống.   

Mọi người liền đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một chàng thanh niên xuất hiện từ lúc nào, hơn nữa còn cầm chặt cây xẻng của Lý đại đầu trong tay. Cho dù Lý đại đầu  

có dùng lực như thế nào đi chăng nữa cũng không chút sứt mẻ.   

- Mẹ, mẹ…   

Cậu thiếu niên kinh hoảng đẩy người phụ nữ bảo vệ trước mặt mình ra.   

Sau khi nhìn từ trên xuống dưới, thấy mẹ không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thân ảnh cao ngất của một người thanh niên mặc quân trang màu xanh lá, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.   

- Mày…mày là ai? Muốn chết à?   

Không thể giật lại được cái xẻng, Lý đại đầu chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn hung ác hơn, tức giận quát lớn:   

- Ở địa bàn của lão tử, cấm xen vào việc của người khác. Nếu không, mày chết như thế nào mày cũng không biết đâu.   

Giang Khương ngẩng cao đầu, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo nhìn Lý đại đầu, nói:   

- Tôi chưa bao giờ xen vào việc của người khác.   

- Không xen vào việc của người khác? Vậy thì…biến.   

Nhìn cái xẻng trong tay Giang Khương, Lý đại đầu oán hận mắng một tiếng.   

- Tôi chỉ nói là chuyện không liên quan.   

Ánh mắt Giang Khương càng lạnh lại vài phần, lãnh đạm nói:   

- Nhưng cũng không có nói là chuyện này không liên quan đến tôi.   

- Này, nói cho mày biết, nơi này không phải là nơi mày có thể lên tiếng. Mau biến đi cho lão tử, làm tao nóng lên, chỉ có chết mà thôi.   

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Giang Khương, rồi lại nhìn trang phục của hắn, trong suy nghĩ của Lý đại đầu hiện lên sự kinh nghi.   

Y không biết quân phục trên người đối phương đại diện cho cái gì, nhưng y luôn hoành hành ở thành phố này quá lâu rồi, hơn nữa người đứng thứ hai ở thành phố này lại là chú của y, y lại càng không kiêng kỵ gì.   

Đặc biệt sau khi đánh giá lại đối phương, xác nhận đối phương vẫn còn trẻ tuổi, sự kinh nghi trong mắt dần tản đi. Như vậy, cho dù tiểu tử này có lợi hại cũng chẳng được bao nhiêu.   

Lập tức buông cây xẻng ra, vung tay với người phía sau, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:   

- Tiểu tử, tao nói cho mày biết, bọn họ với mày không liên quan, mày cũng đừng xen vào việc của người khác.   

- Đương nhiên là có liên quan.   

Giang Khương quay sang nhìn mẹ con Dư gia, sau đó chỉ vào cậu thiếu niên, nói:   

- Tôi là anh của cậu ấy.   

- Anh của nó? Hahaha…   

Nghe Giang Khương nói, Lý đại đầu sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả chỉ vào Giang Khương:   

- Mày, được, được, mày là anh nó? Hahah, có khí phách lắm.   

- Dư Cường…Dư Cường không có ở đây, haha, thật nghĩ không ra có người dám can đảm thay nó ra mặt. Hahah…   

Lý đại đầu cười không khép miệng, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian.   

Giang Khương một chút buồn cười cũng không có, nhìn Lý đại đầu nói:   

- Vừa rồi anh không nghe cậu ấy nói gì sao? Dư Giang nói rằng khi anh của cậu ấy về sẽ chặt đứt hai chân của anh.   

Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút, sau đó thở dài:   

- Tôi cũng vừa mới về. Chặt hai chân của anh là tất nhiên rồi. Nhưng anh em của tôi, Dư Cường chỉ sợ sẽ không hài lòng. Cho nên tôi quyết định chặt luôn hai tay của anh. Có như vậy, anh em của tôi mới hài lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc