BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trong lúc các Đại vu sư đang hoan hô thì mấy chiếc xe việt dã đang nhanh chóng chạy về phía khu cách ly, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bánh mấy chiếc xe việt dã bốc lên khói xanh rồi dừng lại bên cạnh. Mười mấy người bước xuống xe, đi nhanh về phía này.   

Mấy chiếc xe việt dã vừa đến, trong mắt người của hai bên đều lóe lên tia nghi hoặc. Họ vừa thấy nhóm người này đều tóc đen da vàng thì sắc mặt Tế tư Tổ linh bên kia hơi lạnh lẻo, nhìn Giang Khương lạnh giọng cười nói:   

- Không ngờ Thiên Y viện của anh vẫn dám cho người đến, chẳng lẽ thật sự cho rằng Bộ lạc Vu sư chúng tôi không có người sao?   

Lúc này sắc mặt Giang Khương vô cùng cổ quái nhìn đám người kia, sau đó lắc đầu, nói:   

- Cũng không phải thuộc hạ Thiên Y viện tôi!   

- Không phải?   

Tế tư Tổ linh cười khẽ một tiếng.   

Tuy xác nhận đối phương không phải người của Thiên Y viện, nhưng người tóc đen da vàng xuất hiện ở đây, dù nói thế nào thì cũng rất có khả năng là có liên quan đến mình.   

Cho nên Giang Khương vẫn cau mày nhìn về phía người đang càng lúc càng bước đến gần.   

Có điều, sau khi hắn nhìn thấy rõ người trung niên đi đầu kia thì trong lòng bất giác run lên. Tuy hắn xác định trước kia chưa từng gặp người này nhưng dường như vẫn cảm thấy người trước mắt vô cùng quen thuộc.   

Trong lúc trong mắt Giang Khương tràn đầy nghi hoặc, người trung niên kia bước đến trước mặt Giang Khương, trên khuôn mặt vốn sốt ruột trong nháy mắt đã trở nên kích động.   

Chân mày Giang Khương hơi cau lại một cái, nhìn người trung niên trước mặt, sau khi trong đầu lóe lên một suy nghĩ thì trên khuôn mặt cũng thoáng lộ ra một tia khác thường, sau đó nhìn chằm chằm người nọ.   

- Tiểu... Tiểu Nguyên...   

Người trung niên đứng ở đó, nhìn Giang Khương, miệng giật giật, run giọng nói.   

Ánh mắt Giang Khương chợt lóe lên một cái, nhìn người trung niên đứng ở đó, trầm mặc một lúc rồi mới hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lạnh nhạt nói:   

- Ông là ba tôi?   

Giang Văn Ba nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Giang Khương thì hơi sửng sốt một chút, cười khổ một cái, sau đó gật đầu nói:   

- Đúng... Ba là Giang Văn Ba, ba của con đây!   

Mặc dù đã sớm xác nhận, nhưng nghe thấy đối phương trả lời, ánh mắt Giang Khương vẫn không kìm được lóe lên. Sau đó, hắn nhìn Giang Văn Ba, lại hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ép những dao động trong lòng xuống, chậm rãi nói:   

- Vậy mẹ đâu?   

- Mẹ con giờ đang ở Úc... Bà ấy rất nhớ con...   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, vốn cũng căng thẳng, nhưng trong nháy mắt dường như đã lập tức buông lỏng đi.   

Đám Tế tư Tổ linh đứng bên ai nấy đều nhìn cảnh tượng trước mắt với sắc mặt cổ quái. Các Đại vu sư khác thì không biết người trung niên đột nhiên xuất hiện để làm gì. Nhưng Tế tư Tổ linh tiếng Hoa cũng không tệ, vừa thấy cảnh trước mắt thì suýt quên mất mình còn đang dụ dỗ... Không, thu phục Thần thú chi hồn của đối phương.   

Tế tư Tổ linh nhìn người trung niên kia, lại nhìn đám người sau lưng người trung niên, nhíu mày một cái rồi trầm giọng nói:   

- Được rồi, bất kể các người có quan hệ gì... Giang Khương, hẳn giờ anh đã thấy uy lực của Thần thú bát rồi. Giờ nếu anh giao Thần thú chi hồn ra, cam kết của tôi vẫn hữu hiệu!   

Lông mày Giang Khương khẽ cau một cái, hừ một tiếng nói:   

- Chẳng lẽ tôi còn chưa nói rõ ràng sao? Tế tư Tổ linh các hạ?   

- Được... Nếu đã như vậy thì không cần nói nhiều nữa... Thần thú chi hồn, Bộ lạc Vu sư chúng tôi phải có!   

Sắc mặt Tế tư Tổ linh trầm xuống. Vốn lão còn nghĩ giờ có lẽ Giang Khương sẽ chịu nhượng bộ nhưng không ngờ sau khi mình thể hiện uy lực Thần thú bát, Giang Khương vẫn ngoan cố như vậy.   

Giang Văn Ba đứng bên thấy Tế tư Tổ linh uy hiếp Giang Khương, sắc mặt hơi biến đổi, trầm giọng nói:   

- Bộ lạc Vu sư, Tế tư Tổ linh?   

- Đúng... Tôi chính là Tế tư Tổ linh...   

Tế tư Tổ linh nhẹ nhàng vung quyền trượng trong tay, nhìn những người sau lưng Giang Văn Ba, cười lãnh đạm nói:   

- Xem ra Bộ lạc Vu sư tôi quả thật quá khiêm tốn, bất kỳ ai cũng dám đến Châu Phi tôi rồi?   

- Hừ...   

Giang Văn Ba nghe Tế tư Tổ linh nói vậy thì cũng không nhiều lời, sắc mặt hơi lạnh đi, trầm giọng nói với Giang Khương:   

- Tiểu Nguyên, không cần lo lắng, cho dù hắn là Tế tư Tổ linh, ba cũng có thể hộ tống con bình yên trở về nước!   

Chân mày Giang Khương khẽ cau một cái, sau đó trầm giọng nói:   

- Đây là chuyện của Thiên Y viện tôi, không liên quan gì đến Tuyệt Y Đường ông...   

Giang Văn Ba nghe Giang Khương nói vậy thì sắc mặt khẽ thay đổi, muốn nói lại thôi, rốt cục chỉ cười khổ thở dài.   

- Được rồi, các người nói đủ rồi chưa...   

Tế tư Tổ linh tức giận hừ một tiếng, quyền trượng trong tay lại vung lên, giơ cao Thần thú bát trong tay, quơ gậy chỉ vào hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương, trầm giọng quát lần nữa:   

- A la hấp ba a kho...   

Sau khi Tế tư Tổ linh trầm giọng quát, các Đại vu sư thấy hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương lại khẽ run lên, dường như muốn chạy đi từ sau lưng Giang Khương thì lập tức đồng loạt hoan hô.   

Tế tư Tổ linh nghe thấy tiếng hoan hô của những Đại vu sư sau lưng, rồi lại nhìn Thần thú chi hồn ban nãy vô cùng uy nghiêm, giờ dưới mệnh lệnh đầy uy áp của mình đã thu liễm lại thì vẻ đắc ý trên mặt lão càng thêm đậm hơn.   

Lão nhìn Giang Khương vẻ mặt cổ quái bên kia, nhe hàm răng trắng, cười nhạo một tiếng, rồi một lần nữa giơ cao Thần thú bát trong tay, trầm giọng quát Cửu Vĩ:   

- A la hấp ba a kho...   

Tế tư Tổ linh vừa một lần nữa trầm giọng hét lớn, chân mày Giang Khương hơi cau một cái, bởi vì hắn có thể cảm nhận được sau hai tiếng hét này, cảm giác đói bụng truyền đến từ Cửu Vĩ sau lưng mình càng mãnh liệt thêm vài phần, nhưng dường như không có biến hóa gì khác thường..   

Có điều nhờ đó mà Giang Khương mới thấy yên lòng. Thần thú bát này đúng là không tầm thường. Vốn Giang Khương có chút lo lắng, nhưng giờ xem ra cũng chẳng có ảnh hưởng thực chất gì với Cửu Vĩ, Tế tư Tổ linh cũng chẳng làm được gì mình.   

Sau khi Tế tư Tổ linh vô cùng tự tin hét thần chú lần thứ ba thì lão phát hiện Thần thú chi hồn của đối phương dường như không khác gì lúc ban đầu, ngoại trừ không phát ra uy áp, nhưng hình như cũng không có bất kỳ phản ứng gì với mệnh lệnh của mình chứ đừng nói là nghe theo lệnh mình tiến vào Thần thú bát.   

Tế tư Tổ linh lập tức cảm thấy hơi sốt ruột, hung hăng cắn ngón tay mình, rót mấy giọt máu vào trong Thần thú bát, sau đó nhanh chóng đọc mấy câu thần chú. Sau khi lão đọc thần chú, Thần thú bát mơ hồ lộ ra khí tức cổ quái mạnh mẽ hơn.   

Tế tư Tổ linh cảm nhận được biến hóa của Thần thú bát thì càng thêm tự tin, giẫm mạnh chân, quơ ngón tay về phía hư ảnh Cửu Vĩ, tức giận quát lên:   

- A la hấp ba a kho...

Bình luận

Truyện đang đọc