BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Thầy tế tổ linh vừa dứt lời, đám Đại pháp sư bên cạnh đều biến sắc nhìn chằm chằm thầy tế tổ linh. Tất cả phù thủy đều biết cam kết của thầy tế là đại diện cho cái gì.   

Châu Phi thoạt nhìn chẳng khác nào một vùng đất cằn cỗi, nhưng bảo tàng ẩn bên dưới lại đếm không xuể, không nói đến những khu sản xuất kim cương lớn nhất toàn cầu, nội những mỏ vàng không cũng đủ khiến cho người ta phải nóng mắt. Chỉ cần nắm trong tay một khu khai thác mỏ thôi cũng giúp cho người đó leo lên bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới rồi.   

Mà những mỏ kim cương, mỏ vàng này đều ở Châu Phi.   

Tuy nói bộ lạc phù thủy có quyền nắm trong tay những thứ này, nhưng cũng không phải là tài sản mà các Đại pháp sư có thể chạm vào. Chỉ có thầy tế tổ linh mới có thể nắm chúng trong tay. Những thứ này đúng là đủ để cho tất cả mọi người phải nóng mắt.   

Cho nên, khi thầy tế tổ linh nói ra những thứ này, tất cả đại pháp sư đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.   

Tất cả các cao thủ Thiên Y Viện cũng vậy. Ai cũng biết mỏ kim cương và mỏ vàng ở Châu Phi đại diện cho cái gì. Có một cái thôi cũng dùng cả đời chưa hết. Cuộc sống như vậy ai mà không mong muốn chứ. Nhưng cuối cùng vẫn có một người không muốn.   

Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt nhìn Giang Khương.   

- Xin lỗi, thầy tế tổ linh, tôi xin được từ chối.   

Giang Khương ngẩng đầu nói. Nếu nói hắn không động tâm với những thứ này thì là giả. Chỉ cần có một hai mỏ kim cương hay mỏ vàng, cả đời này không cần lo lắng nữa. Nhưng so sánh với Cửu Vĩ Thiên Hồ, chúng lại chẳng đáng là gì. Cửu Vĩ là gốc rễ của hắn. Không có Cửu Vĩ, hắn chẳng là gì cả. Hơn nữa, đối với Giang Khương mà nói, bảo hắn rời bỏ quê hương đất nước của hắn, hắn không thể nào làm được. Từ lúc hắn gia nhập Cô Lang, hắn đã quyết định, cả đời này chỉ thuộc về Hoa Hạ, thuộc về vùng đất đầy máu lửa, không có bất kỳ thay đổi.   

Cho nên, hắn cũng không do dự hay chần chừ, trực tiếp từ chối đề nghị của thầy tế.   

Nghe Giang Khương từ chối, cho dù là thầy tế cũng không nhịn được mà sửng sốt. Ông ta không nghĩ đến đối phương lại dứt khoát từ chối như vậy, một chút cũng không cần suy nghĩ.   

- Giang Khương, cậu thật sự từ chối hảo ý của chúng ta sao?   

Thầy tế ôm hy vọng cuối cùng, xác nhận lần nữa.   

Giang Khương nhẹ gật đầu, nói:   

- Đúng, không cần thương lượng.   

- Được, được.   

Thầy tế nhìn Giang Khương, miệng toát ra mấy chữ được, sắc mặt dần dần lạnh lại, nói:   

- Cậu ỷ có thần thú chi linh nên không cần kiêng kỵ ở đất Phi Châu này.   

- Tôi không phải là không kiêng kỵ. Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.   

Giang Khương dường như không cảm nhận được sự rét lạnh trong lời nói của thầy tế.   

- Đã như vậy thì không cần nói nhiều. Cho dù cậu có thần thú chi linh, nhưng đối mặt với nhiều đại pháp sư như vậy, cậu cũng không có bất kỳ phần thắng.   

Thầy tế tổ linh cười lạnh, sau đó giơ cây quyền trượng trong tay lên.   

Thầy tế tổ linh giơ cây truyền trượng lên, các đại pháp sư bên cạnh liền ngửa đầu, giơ thanh mộc trượng trong tay mình. Tiếng huýt sáo có trầm có bổng, có khàn, có trong trẻo…đủ loại vang lên.   

Theo tiếng kêu của bọn họ, một luồng khí tức khổng lồ từ trên người bọn họ dâng trào, sau đó ngưng tụ cùng một chỗ.   

Từ lúc cổ khí tức cực lớn này xuất hiện, đám cao thủ ngoại viện chỉ cảm thấy từng đợt khí khổng lồ xông thẳng đến, thổi tóc tai quần áo của họ bay lên. Đồng thời một luồng uy áp, rét lạnh dần dần dâng lên, tựa như vô số dã thú hung tàn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.   

Tất cả cao thủ ngoại viện đều cảm thấy căng thẳng trong lòng, toàn thân nổi da gà, người cứng ngắc, cắn chặt hàm răng nhìn đám phù thủy đối diện, cố gắng cưỡng ép áp lực kinh khủng này.   

So với các cao thủ ngoại viện đang bị áp lực, ánh mắt Giang Khương vẫn sáng tỏ, nhưng đã trở nên ác liệt hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm nhóm người đối diện.   

- Sư tử…   

- Chó sói…   

- Gấu…   

- Báo…   

- Kên kên…   

- Ưng…   

Giang Khương lẳng lặng nhìn một đám linh thú bỗng nhiên xuất hiện phía sau đám pháp sư, ngưng tụ càng lúc càng rõ, sự khinh thường và giễu cợt trong mắt lại càng nhiều.   

Cạch cạch! Các cao thủ ngoại viện cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái ngắt đè nén sự khẩn trương và kinh hãi trong lòng, không chút yếu thế lui về phía sau, mơ hồ chỉ nghe tiếng răng va chạm.   

Chỉ có hai vị tiên sinh ngoại viện là không thay đổi sắc mặt, gương mặt ngưng trọng nhìn đại pháp sư phía đối diện.   

Gương mặt Giang Khương cũng không có gì thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm đám đại pháp sư đang hô to không dứt, nhìn những thân ảnh khổng lồ đang ngưng tụ phía sau bọn họ, còn có bóng dáng phía sau đám phù thủy cấp thấp, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.   

- Các người dám?   

Giang Khương chậm rãi nói, không còn sự ôn hòa như ngày xưa, chỉ có sự ngưng trọng và tức giận vô hạn.   

Màu đỏ trong mắt hắn càng lúc càng nhiều, quanh thân cũng bắt đầu có một cổ khí tức nhàn nhạt dâng lên.   

Các cao thủ ngoại viện không cảm thấy gì, nhưng đám phù thủy đối diện lại cảm thấy lạnh cả người, đám phù thủy cấp thấp thì không chịu nổi, hai chân muốn mềm nhũn ra.   

Thầy tế tổ linh dường như cũng cảm nhận được khí thế của những phù thủy bên cạnh, ánh mắt liền hiện lên sự kinh hoàng, một lần nữa vung quyền trượng, tức giận hét lên, một luồng khí tức vừa dày vừa nặng bốc lên trên người ông ta.   

Cảm nhận được luồng khí tức hung mãnh, tinh thần của đám phù thủy bên cạnh cũng phấn khởi lên, đồng loạt ngửa đầu hét lên một tiếng.   

Theo tiếng thét giận dữ, khí tức trên người bọn họ càng lúc càng đậm, thân ảnh khổng lồ phía sau cũng ngưng tụ thêm mấy phần.   

Đám cao thủ ngoại viện bên cạnh Giang Khương đều run lên, sắc mặt tái xanh, giống như đụng phải vật gì đáng sợ nhất. Thậm chí có người run rẩy. Những cao thủ có thực lực yếu hơn thì chân bắt đầu mềm nhũn ra.   

Nhưng Giang Khương đứng chính giữa giống như gặp phải chuyện làm cho hắn tức giận, liền ngửa đầu rít lên một tiếng.   

Theo tiếng rít gào, cao thủ ngoại viện chỉ cảm thấy quanh thân nhẹ đi, áp lực khổng lồ trong nháy mắt biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc