BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Quốc Vụ Viện có một Thủ tướng bốn Phó thủ tướng. Vì chuyện của Trương Nghĩa Quân, Phó thủ tướng Trương đã nhúng tay vào. Đây là vị Phó tổng xếp cuối của Quốc Vụ Viện.   

Nghe Phan Hiểu Hiểu nhắc đến vị Phó thủ tướng Vương, Giang Khương gật đầu. Khó trách…   

Mặc dù đều là Phó, nhưng Phó thủ tướng Trương kém Phó thủ tướng Vương không chỉ một hai phần. Cả hai đều nằm trong hàng ngũ lãnh đạo, nhưng Phó thủ tướng Vương lại là thành viên của tổ bảy người. Mặc dù xếp vị trí cuối cùng trong tổ bảy người, nhưng cũng đều là nhân vật cùng tầng lớp với Dương lão, không phải vị Phó thủ tướng Trương kia có thể so sánh.   

Hơn nữa nhìn tình huống, mặc dù Viên Nhất Chương chỉ là cháu ngoại, nhưng hẳn rất thân cận với Phó thủ tướng Vương. Nếu không, làm sao y có được bộ dạng cao cao tại thượng như thế?   

Quả nhiên, Phan Hiểu Hiểu tiếp tục nói:   

- Viên Nhất Chương vừa mới từ nước ngoài về chưa được hai tháng, nhưng rất được Phó thủ tướng Vương yêu thích. Cha của anh ta là Tỉnh trưởng tỉnh Quý Sơn.   

Giới thiệu hết thảy về Viên Nhất Chương, Phan Hiểu Hiểu quay sang giới thiệu cô gái họ Triệu. Nhưng khi nhắc đến cô gái này, gương mặt Phan Hiểu Hiểu liền có chút khinh thường:   

- Triệu Minh Tử, con gái của Thiếu tướng Triệu của Bộ Tham Mưu, ở Bắc Kinh có tiếng là gái VIP.   

Nghe được mấy chữ sau, Giang Khương mới hiểu ra tại sao Phan Hiểu Hiểu lại có thái độ khinh thường, không khỏi mỉm cười. Nhìn bộ dạng và ánh mắt của Triệu Minh Tử, quả thật rất đào hoa. Phan Hiểu Hiểu nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ.   

- Xem ra Trương Nghĩa Quân rất được cha anh ta chiều chuộng. Mới có nửa tháng đã sinh long hoạt hổ rồi.   

Giang Khương đột nhiên nhớ đến một chuyện, cười nói.   

Phan Hiểu Hiểu nhếch môi, nói:   

- Anh cho rằng anh ta là ai? Phó thủ tướng Trương chung quy cũng không giống cha tôi, cấm túc tôi nửa tháng trời.   

- Haha, nhưng không phải cũng ra ngoài rồi sao?   

Nhìn Phan Hiểu Hiểu nhắc đến cha của cô, Giang Khương xấu hổ nói.   

Trong chiếc xe Martin lái đằng trước, khóe miệng Viên Nhất Chương vẫn nở nụ cười như trước.   

Triệu Minh Tử ở bên cạnh quay sang nhìn Viên Nhất Chương, ánh mắt hiện lên sự say mê, tay nhẹ nhàng khoác lấy một cánh tay của Viên Nhất Chương, nói:   

- Nhất Chương, tại sao anh lại bảo bọn họ đi cùng?   

Khóe miệng Viên Nhất Chương có chút vểnh lên, lãnh đạm nói:   

- Anh cảm thấy có chút hiếu kỳ với anh ta.   

- Hiếu kỳ?   

Ánh mắt Triệu Minh Tử hiện lên sự nghi hoặc.   

- Một tên nhà quê mà lại dám hoành hành ở Bắc Kinh như vậy, thật khiến người ta cảm thấy tò mò.   

Viên Nhất Chương cười lạnh:   

- Anh muốn nhìn xem, Trương Nghĩa Quân có thể chặt đứt chân của anh ta hay không.   

- Nhưng tên tiểu tử đó dường như biết võ.  

Nói xong, ánh mắt Triệu Minh Tử sáng lên. Đêm đó cô cũng có mặt. Hình ảnh đánh nhau của người nào đó vẫn còn in rõ trong đầu của cô.   

- Hừ, lần trước, sau khi bị đánh, Trương Nghĩa Quân ra ngoài đều mang theo cao thủ.   

Nhắc đến Trương Nghĩa Quân, ánh mắt Viên Nhất Chương hiện lên sự khinh thường. Mặc dù Phó thủ tướng Trương thấp hơn ông ngoại y một cấp, nhưng dù sao cũng là Phó tổng như ông ngoại y, nhưng lại bị một tên tiểu tử ở nông thôn đánh thành như vậy, chẳng những không giết chết được đối phương mà còn bị cấm túc ba ngày. Về sau chỉ có thể nói ra câu nói tàn nhẫn như thế, thật sự là rất mất mặt.   

Mà tên tiểu tử này đúng là rất có dũng khí, lại dám lộ diện ở Bắc Kinh. Hơn nữa, đệ nhất mỹ nữ Bắc Kinh cho đến bây giờ vẫn không thèm để ý đến y lại đi chung với hắn. Mặc dù Viên Nhất Chương khinh thường ra tay giáo huấn tên nhà quê kia, nhưng cũng không nguyện để đối phương thống khoái.   

- Nghe nói anh ta có quan hệ với Dương gia. Cho nên mới có thể rời khỏi Bắc Kinh. Phó thủ tướng Trương chung quy là nể mặt Dương gia thôi.   

Tin tức của Triệu Minh Tử ở vòng tròn Bắc Kinh này rất linh mẫn. Mặc dù cô không nghe được nhiều, nhưng tin tức này vẫn có thể biết.   

Viên Nhất Chương cười lạnh:   

- Chỉ là có chút quan hệ với Dương gia mà thôi. Dương gia thì thế nào? Cũng không phải Dương Hán.   

- Đúng vậy, cũng không phải Dương Hán.   

Nghe được lời này, Triệu Minh Tử cũng mỉm cười. Trước mặt Viên Nhất Chương, cũng chỉ có đích tử Dương gia là Dương Hán là đủ phân lượng mà thôi. Một tên nhà quê như Giang Khương, cho dù có quan hệ với Dương gia thì thế nào?   

Rất nhanh hai chiếc xe đã chạy đến chân núi Tây Sơn. Tây Sơn chính là một trong những khu thắng cảnh nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh. Gần ngọn núi này có vô số các căn biệt thự xa hoa. Căn biệt thự của Dương Vân Dương cũng ở gần nơi này.   

Nhưng khu biệt thự cách núi Tây Sơn chính thức vẫn còn một khoảng cách. Vị trí của đám người Giang Khương chính là dưới chân núi Tây Sơn chính thức.   

Ban ngày, khách du lịch đến Tây Sơn khá nhiều, nhưng buổi tối, đặc biệt trong trời đông giá rét như thế này thì tất nhiên không có mấy ai lui tới. Tuy nhiên, hiện tại dưới chân núi lại đang rất náo nhiệt.   

Ít nhất đang có mười chiếc xe đậu ngay một góc rộng rãi. Một đám người đang đứng ngoài xe, bên cạnh là một chiếc lều vải thật lớn.   

Hai cái màn hình đường kính hai thước được dựng thẳng đối diện với lều vải. Màn hình bên trái hiện lên ba chiếc xe xếp thành một hàng, nẹt pô phả khói ầm ĩ. Một số nhân viên hỗ trợ giơ lá cờ đủ màu sắc chỉ huy ba chiếc xe vào vị trí.   

Đám nam nữ đang ngẩng đầu nhìn màn hình, nghe có tiếng xe chạy đến, tất cả đều nhìn sang phía bên này.   

Nhìn hai chiếc xe dừng lại, ánh mắt của không ít người liền sáng lên. Mặc dù bây giờ ánh sáng có chút tối tăm, nhưng nhìn chiếc xe, mọi người có thể đoán được là ai đã đến.   

Giang Khương và Phan Hiểu Hiểu xuống xe, Viên Nhất Chương và Triệu Minh Tử cũng cùng lúc bước xuống xe luôn. Mặc dù mọi người đều mỉm cười nhìn sang bên này, nhưng sắc mặt dường như có chút quái dị, thỉnh thoảng nhìn Viên Nhất Chương và Triệu Minh Tử đang đi đến lều vải, thỉnh thoảng lại nhìn Phan Hiểu Hiểu và Giang Khương, có chút không rõ tại sao Viên đại thiếu và Triệu Minh Tử lại đi cùng với Phan Hiểu Hiểu?   

Tất cả đều sinh hoạt trong một cái vòng tròn, ai mà chẳng quen thuộc với ai. Nhưng Phan Hiểu Hiểu và Triệu Minh Tử, còn có Viên đại thiếu không bao giờ đi chung đường với nhau, tại sao hôm nay lại xuất hiện chung? Hơn nữa, nghe nói Phan Hiểu Hiểu đã bị cấm túc, tại sao lại có thể ra ngoài được? Còn tên tiểu tử bên cạnh là ai?   

Sau khi bốn người đến gần, gương mặt quái dị của những người kia mới biến mất. Không ít người vội vàng tiến đến chào hỏi Viên Nhất Chương vài câu.   

Rõ ràng Phan Hiểu Hiểu và Giang Khương bị vắng vẻ hơn nhiều. Mặc dù có rất nhiều người nhận ra Phan Hiểu Hiểu, thậm chí có không ít người nhận ra Giang Khương, ngoại trừ ánh mắt kinh nghi, thì chỉ có hai cô gái vui vẻ chạy đến chào hỏi Phan Hiểu Hiểu và Giang Khương.   

Hai người này Giang Khương có quen biết. Một người là Miêu Miêu, một người là La Lệ, đều là bạn thân của Phan Hiểu Hiểu. Giang Khương không ngờ hai cô gái này cũng chạy đến đây.   

- Hiểu Hiểu, nhà cậu đã cho cậu ra ngoài rồi sao?   

La Lệ chạy đến nắm tay Phan Hiểu Hiểu, vui mừng nói:   

- Tại sao Phan Nghị còn chưa trở về?   

Miêu Miêu nhìn thấy Giang Khương bên cạnh, ánh mắt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, nói:   

- Giang Khương, anh đến Bắc Kinh khi nào vậy? Tại sao lại không nghe nhắc đến?   

Giang Khương cười đáp:   

- Mới đến ngày hôm trước, là đi công việc.   

- Ồ?   

Giang Khương trong mắt Miêu Miêu dường như có chút thần bí. Một chàng trai tỉnh lẻ, cho dù có quan hệ với Dương gia, nhưng vẫn có thể tạo được danh tiếng trong cái vòng tròn này, thật sự khiến cô bội phục vô cùng.   

Đương nhiên, nhiều hơn nữa chính là sùng bái. Trương Nghĩa Quân được mệnh danh là con chó điên, ngay cả Viên Nhất Chương cũng không dám tùy ý trêu chọc. Nhưng khi các cô gặp phải phiền toái, Giang Khương đã ra tay giúp đỡ, thậm chí còn dạy cho Trương Nghĩa Quân một bài học. Cảnh tượng như vậy vẫn khiến cô khắc sâu trong lòng.   

Nghĩ đến đây, sắc mặt Miêu Miêu đột nhiên biến đổi, nói:   

- Giang Khương, hôm nay Trương Nghĩa Quân cũng có ở đây. Anh ta đã nói…   

Giang Khương mỉm cười, đang định lên tiếng, cách đó không xa liền truyền đến tiếng nói của Viên Nhất Chương:   

- Trương Nghĩa Quân, chà, vậy là anh có quen? Tôi cố ý mời người ta đến đây, anh không định đến chào hỏi à?   

Giọng nói của Viên Nhất Chương mặc dù không lớn, nhưng khi y vừa nói ra những lời này, đám thanh niên còn đang cúi đầu bàn tán lập tức yên tĩnh, quay sang nhìn ai đó.   

Sắc mặt của Trương Nghĩa Quân có chút khó coi. Thấy mọi người nhìn mình, y lại càng khó coi thêm vài phần.   

Người khác không rõ sự lợi hại của Giang Khương, nhưng y thì biết. Hai người lần này y mang theo mạnh hơn không ít so với hai người lần trước, nhưng so với khả năng đánh cận vệ thành như vậy của Giang Khương, cho y làm y cũng không dám. Đặc biệt lần trước náo đến như vậy, cha của y phải đích thân ra tay, kết quả y chỉ bị cấm túc, nhưng trong lòng y lại tràn ngập sự sợ hãi đối với Giang Khương.   

Y nói như vậy cũng chỉ vì đối phương đã rời khỏi Bắc Kinh, để lấy lại thể diện. Ai biết được tiểu tử này lại đến nữa? Lại còn là Viên Nhất Chương đưa đến đây? Đang định lấy cớ bỏ trốn, cái tên Viên Nhất Chương đáng chết này lại cố ý nói trước mặt của y như vậy.   

Gương mặt Trương Nghĩa Quân lúc xanh lúc đỏ. Mặc dù ánh sáng hơi mờ, người khác nhìn không rõ ràng, nhưng thấy y khựng người như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.   

Thấy mọi người nhìn mình, Giang Khương mỉm cười, sau đó bước sang bên kia. Hắn thật ra cũng muốn nhìn xem Trương Nghĩa Quân có phải có dũng khí nổi điên với hắn hay không.  

Nhưng hắn vừa mới bước được hai bước, tay của Trương Nghĩa Quân liền run rẩy, sau đó không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.   

Trương Nghĩa Quân ngay cả mặt của Giang Khương cũng không dám nhìn, dẫn theo hai cận vệ nhảy lên xe chạy đi. Tất cả đều sửng sốt, sau đó quay sang nhìn chàng thanh niên kia, ánh mắt không còn là sự khinh thường như ban đầu, mà bắt đầu lộ ra sự kinh nghi lẫn kính sợ.   

Đại đa số mọi người ở đây đều sợ Trương Nghĩa Quân, nhưng Trương Nghĩa Quân lại không dám đối mặt với tên tiểu tử này. Người nào còn dám khinh thường lẫn bất kính?

Bình luận

Truyện đang đọc