BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang. Tinh thần của Giang Khương cũng có chút uể oải, đặc biệt là miệng của hắn khô khốc. Nhưng cũng may, mặc dù lá cây có chút thưa thớt nhưng vẫn che được một ít ánh mặt trời cho hắn.   

Nhớ đến hôm qua xung quanh hắn toàn là nước. Hôm nay thì một giọt nước cũng không có. Đúng là muốn chết đuối cũng có, mà chết khát cũng có.   

Giang Khương liếm cái môi khô cằn, sau đó cười khổ. Ngô tiên sinh đúng là rất hận hắn. Nếu không cũng không ra tay tàn nhẫn, đem phơi nắng hắn như vậy.   

Nhưng chẳng lẽ Ngô tiên sinh tự tin như thế sao? Tin rằng trong ngọn núi này không có ai xuất hiện? Giang Khương tính toán một chút. Nếu muốn phơi nắng hắn hoặc để cho hắn chết khát, với thể chất của hắn, ít nhất phải mười ngày nửa tháng. Mặc dù ngọn núi này hẻo lánh, nhưng mười ngày nửa tháng cũng không có ai đến, cho dù đổi lại là Giang Khương, hắn cũng không tin. Chẳng lẽ Ngô tiên sinh ngu như vậy sao?   

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được có tiếng kêu ầm ầm truyền đến.   

Nghe được thanh âm này, Giang Khương tò mò ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên bầu trời có một điểm nhỏ đang bay đến.   

- Trực thăng.   

Nhìn điểm nhỏ, tinh thần Giang Khương thoáng phấn chấn lên, nhưng rồi lại buồn bã. Trực thăng bay đến đây, ngoại trừ người của Ngô tiên sinh, tỷ lệ là những người khác tuyệt đối không lớn. Hắn không tin Ngô tiên sinh có lòng tốt thông báo cho Thiên Y Viện đến cứu hắn.   

Quả nhiên không ngoài ý muốn, trực thăng xoay quanh trên đỉnh đầu, sau đó Ngô tiên sinh trượt xuống.   

- Đại tá Giang Khương, cảm giác thế nào?   

Ngô tiên sinh nhìn gương mặt mệt mỏi của Giang Khương, làm như rất quan tâm.   

Giang Khương cười gượng:   

- Cảm ơn đã quan tâm, trừ khát nước ra thì mọi thứ vẫn ổn.   

- Ồ, khát nước sao? Xin lỗi, tôi không để ý đến điểm này. Nếu không, hẳn phải lưu lại một người ở chỗ này chiếu cố cậu rồi.   

Ngô tiên sinh làm ra vẻ áy náy, say đó phất tay:   

- Nhanh, mau mang nước đến cho Đại tá Giang Khương.   

- Vâng.   

Một thuộc hạ bên cạnh Ngô tiên sinh tháo cái ba lô trên lưng xuống, lấy ra một chai nước, bước đến bên cạnh Giang Khương, kề chai nước lên miệng hắn.   

Giang Khương đã rất khát, tất nhiên cũng không khách sáo, hé miệng uống ừng ực.   

Thấy Giang Khương không chút cố kỵ mà uống nước, Ngô tiên sinh bật cười:   

- Lá gan của cậu đúng là không nhỏ. Nước đưa cho cậu mà cậu cũng dám uống.   

Giang Khương uống một hơi cạn sạch chai nước, lúc này mới thỏa mãn thở ra một hơi, nhìn Ngô tiên sinh nói:   

- Chẳng lẽ tôi còn sợ ông hạ độc sao?   

Ngô tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó phá lên cười.   

Gật đầu nói:   

- Có lý.   

Giang Khương nhìn mấy thuộc hạ đi theo Ngô tiên sinh, thấy bọn họ đang dựng lều vải, liền có chút tò mò:   

- Ngô tiên sinh định qua đêm ở đây?   

- Ừm, có thể phải ở chỗ này vài ngày.   

Ngô tiên sinh quỷ dị nhìn Giang Khương, nói:   

- Nhưng mấy ngày này sẽ rất tuyệt vời.   

Nhìn nụ cười khó hiểu của Ngô tiên sinh, Giang Khương bất đắc dĩ lắc đầu:   

- Xem ra tôi sẽ không cảm thấy tuyệt vời rồi.   

- Thông minh.   

Ngô tiên sinh càng cười càng đắc ý:  

- Rõ ràng, nếu tôi cảm thấy tuyệt vời, Đại tá Giang Khương cũng hiểu được tuyệt vời là có chút không yên ổn.   

Nhìn Ngô tiên sinh cười vui vẻ như vậy, trong lòng Giang Khương phát khổ, hiểu được hắn rơi vào tay lão gia hỏa này, tuyệt đối sẽ rất vất vả. Tuy hắn không sợ chết, nhưng trong lòng vẫn có chút đắng chát. Hắn vất vả hoàn thành được một việc, nhưng lại có nhiều việc không nỡ buông. Cứ như vậy mà chết thì thật là đáng tiếc.   

Đặc biệt nghĩ không ra, hắn vất vả trốn khỏi ma chưởng của Hồ Quang Dương, nhưng lại bị Ngô tiên sinh này bắt được. Hai người, bất luận rơi vào tay người nào cũng khó mà thoát chết. Rơi vào tay Hồ Quang Dương, chết sẽ nhanh hơn một chút. Nhưng rơi vào tay người này, hẳn ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội mà hành hạ hắn.   

Nhìn biểu hiện buồn bực của Giang Khương, Ngô tiên sinh mỉm cười, sau đó móc ra một cái bình nhỏ, quơ quơ trước mặt Giang Khương:   

- Xin lỗi, Đại tá Giang Khương, vốn không cần giữ cậu qua đêm ở chỗ này. Nhưng bởi vì không có thuốc, tôi đành phải suốt đêm quay trở về lấy, nên chậm trễ thời gian một chút. Thật sự là đáng trách.   

Nhìn viên thuốc màu đỏ trong cái bình trong suốt, hai mắt Giang Khương nhướng lên, tò mò hỏi:   

- Đây là đan dược gì vậy? Thoạt nhìn dường như có độc.   

- Có độc?   

Ngô tiên sinh lắc đầu:   

- Có độc nhưng lại là thuốc tốt. Ít nhất có thể đổi lấy ba viên Càn Khôn đan của Thiên Y Viện.   

- Thiên Y Viện?   

Nghe được lời này, Giang Khương cứng đờ, sau đó hỏi:   

- Ông biết Thiên Y Viện? Lại còn biết Càn Khôn Đan?   

- Thiên Y Viện?   

Nghe Giang Khương hỏi, Ngô tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó phá lên cười:   

- Đương nhiên, tại sao tôi lại không biết? Hahah. Nếu tôi không biết Thiên Y Viện, thật đúng là chê cười.   

- Vậy tại sao ông lại biết Càn Khôn đan? Lại còn biết cách điều chế nó?   

Sắc mặt Giang Khương thoáng chút âm trầm. Ngô tiên sinh có thể dùng một viên đan dược này để so sánh với Càn Khôn đan, chứng tỏ ông ta biết rất rõ về Thiên Y Viện. Chẳng lẽ Ngô tiên sinh cũng là người của Trưởng lão viện? Có liên quan đến Hồ Quang Dương?   

Nếu là như vậy, vấn đề lớn rồi đây.   

Nhìn sắc mặt âm trầm của Giang Khương, Ngô tiên sinh đắc ý ngửa đầu nói:   

- Thiên Y Viện….haha…tại sao tôi lại không biết Thiên Y Viện chứ? Tôi chẳng những biết mà còn biết rất rõ. Nếu không, cậu cho rằng tôi tùy tiện cầm một viên đan dược mà múa rìu qua mắt thợ trước thành viên của Thiên Y Viện sao?   

- Vậy ông là người của Trưởng lão viện?   

Giang Khương lạnh giọng hỏi.   

- Không, tôi không phải là người của Trưởng lão viện. Thậm chí một chút quan hệ cũng không có, cũng không có liên quan đến người của Thiên Y Viện các người.   

Nhìn biểu hiện kinh nghi của Giang Khương, Ngô tiên sinh càng đắc ý, ngửa đầu cười nói, giống như nhìn thấy Giang Khương kinh nghi như vậy, ông ta hết sức vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc