BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Dương Hán nhà tôi là con nuôi chứ không phải con ruột.   

Trưởng phòng Dương là người đã đi khám nhiều bác sĩ, thấy Giang Khương biến sắc, lại hỏi câu này, dĩ nhiên biết Giang Khương đang suy nghĩ gì, khẽ thở dài nói.   

Mặc dù hắn vừa nãy đã nghĩ đến khả năng này, nhưng sau khi nghe Trưởng phòng Dương trả lời, Giang Khương vẫn không kìm được nở nụ cười khổ.   

Vốn hắn còn tưởng trước chưa công năng phương diện này của Trưởng phòng Dương bình thường. Chỉ cần trước kia công năng bình thường, giờ muốn chữa trị đối với hắn mà nói không phải chuyện khó khăn lắm.   

Nhưng giờ xem ra, vị Trưởng phòng Dương này bị dị thường chức năng này bẩm sinh. Lần này e là phiền phức lớn.   

Trưởng phòng Dương thấy sắc mặt Giang Khương bắt đầu tối đi, tim cũng trầm xuống, chần chờ nói:   

- Bác sĩ Giang... chẳng lẽ...   

Giang Khương nhẹ nhàng thu tay lại, nhìn chằm chằm sắc mặt hơi chán nản của Trưởng phòng Dương, thở hắt ra, sau đó nghiêm nghị trầm giọng nói:   

- Trước giờ đã từng cương bao giờ chưa?   

- Chưa...   

Sắc mặt Trưởng phòng Dương hơi trắng bệch lắc đầu. Đối với một người đàn ông mà nói, đây chính là chuyện khó nói nhất. Đặc biệt là với một người trước nay chưa từng cương cứng, quả thực là... Mặc dù Trưởng phòng Dương rất không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng ông biết trước mặt bác sĩ, không thể nào che giấu. Ông vẫn ôm chút hy vọng với vị bác sĩ Giang trẻ tuổi có hơi quá đáng này. Nên biết lúc trước vị kia cũng không lớn hơn vị này bao nhiêu tuổi. Đây cũng là nguyên nhân ông chấp nhận lời đề nghị của Phó tỉnh trưởng La, chấp nhận để bác sĩ Tiểu Giang này khám bệnh cho ông.   

Giang Khương nhìn Trưởng phòng Dương thần sắc như có vẻ như muốn suy sụp trả lời hai chữ này thì cũng chậm rãi dựa vào lưng tựa của ghế. Ban nãy hắn đã bắt mạch cho Trưởng phòng Dương ngoại trừ ức khí ở gan hơi thịnh, dường như không có gì bất thường.   

Hơn nữa sắc mặt của Trưởng phòng Dương hơi trắng, nhưng trái cổ rõ ràng, râu nhiều, cộng thêm những gì mạch tưởng thể hiện về phương diện này thì không có gì quá dị thường. Chỉ có điều là cái đó không thể lên được. Tình huống này rất kỳ quái, rất hiếm thấy, đương nhiên không phải là chưa từng thấy. Ít nhất trong trí nhớ của Giang Khương, Tổ sư gia hình như đã từng gặp phải trường hợp này, nhưng có điều không giống hoàn toàn. Hơn nữa lúc đó Tổ sư gia cũng phải tốn công phu cực lớn mới miễn cưỡng chữa khỏi cho đối phương.   

Trưởng phòng Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Giang Khương. Lúc ông thấy vẻ mặt ngưng trọng của đối phương, trái tim vốn tưởng một lần nữa phải thất vọng của ông bắt đầu dấy lên chút mong chờ. Ông đang định mở miệng, đột nhiên bị Giang Khương chặn lại.   

- Những bác sĩ mà Trưởng phòng Dương từng khám, có ai từng nói nắm chắc không?   

Giang Khương sờ sờ cằm, đột nhiên trầm giọng nhìn Trưởng phòng Dương ngồi bên cạnh nói.   

Trưởng phòng Dương sửng sốt, nhìn Giang Khương, trong mắt dường như lóe lên tia kinh ngạc. Sau khi ông chần chờ một lúc mới gật đầu nói:   

- Từng... có một người nói nắm chắc!   

- Ồ?   

Nghe thấy là có thật, hai mắt Giang Khương khẽ mở to, chậm rãi nói:   

- Sao Trưởng phòng Dương không nhờ đối phương chữa trị?   

Trưởng phòng Dương nghe thấy câu hỏi của Giang Khương thì vẻ mặt vừa do dự lại hơi kỳ lạ. Tuy nhiên ông nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Giang Khương thì cuối cùng cũng nói:   

- Tôi không trả nổi chi phí chữa trị mà anh ta đòi.   

- ...   

Giang Khương thấy biểu cảm của Trưởng phòng Dương không giống nói đùa. Hắn át chế ngạc nhiên trong lòng, cũng từ bỏ luôn câu hỏi vừa xuất hiện trong đầu. Mức phí chữa trị khiến Trưởng phòng Dương nói không thể trả được, hơn nữa còn phải do dự khá lâu, Giang Khương biết cho dù mình có hiếu kỳ thì tốt nhất cũng không nên hỏi nữa. Vì nhìn bộ dạng thế này, nếu mình hỏi nữa sẽ phạm vào điều kiêng kỵ.   

Nếu có người đã từng nói nắm chắc, cho dù người đó là ai, có thể nói ra câu này trước mặt Trưởng phòng Dương, dĩ nhiên không thể là ba hoa được. Vậy thì đương nhiên mình cũng có thể thử một lần.   

Sau khi hắn nhanh chóng cân nhắc trong lòng, tuy cảm thấy rất khó khăn, nhưng Giang Khương vẫn cảm thấy phải cố hết sức để thử. Có thể kết giao với vị Trưởng phòng Dương này, giành được một phần nhân tình của ông ta đối với hắn mà nói tương đối quan trọng.   

- Nếu bác sĩ Giang không nắm chắc... vậy thì...   

Trưởng phòng Dương thấy Giang Khương hơi nhíu mày, cuối cùng cũng bắt đầu thất vọng. Ông đứng lên, chậm rãi nói.   

Giang Khương mỉm cười, cũng đứng lên. sau đó nói:   

- Tôi chỉ nắm chắc 50%... nhưng nếu Trưởng phòng Dương muốn thử, tôi sẽ cố hết sức!   

Lời của Giang Khương khiến hai mắt Trưởng phòng Dương sáng ngời. Trừ vị kia, mấy năm nay chưa từng có ai dám đứng trước mặt mình nói nắm chắc 50%. Tuy đối phương nói chỉ nắm chắc 50%, nhưng đôi mắt trong suốt chứa nụ cười nhàn nhạt kia dường như rất đáng tin tưởng.   

- Được... vậy thì làm phiền bác sĩ Giang rồi...   

Trưởng phòng Dương lập tức quét sạch nét tối tăm trên mặt, đưa tay cười vang nói với Giang Khương.   

Giang Khương cười nhạt, đưa tay bắt tay Trưởng phòng Dương, cười nói:   

- Trưởng phòng Dương, tiền chữa trị của tôi cũng không thấp đâu.   

- Được, không thành vấn đề. Hahaha...   

Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Khương nói vậy càng cao giọng phá lên cười. Tiền chữa trị chỉ sợ đối phương không dám đòi. Chỉ cần đối phương dám đòi, mình cũng dám trả. Chỉ cần không như vị kia, có phí chữa trị nào mà mình không trả được chứ.   

- Được, giờ thì bắt đầu thôi... Tôi sẽ cố hết sức...   

Vóc dáng của Trưởng phòng Dương được chăm sóc tương đối tốt. Trên người ông không hề có chút thịt thừa nào. Thật sự không thể nhận ra Trưởng phòng Dương đã trên năm mươi tuổi.   

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng đặt lên huyệt thận du ở thắt lưng Trưởng phòng Dương, hít sâu một hơi, điều động dòng khí lưu chỗ khí hải của mình chậm rãi theo hai lòng bàn tay mình rót vào trong huyệt thận du của Trưởng phòng Dương. Sau đó hắn thúc động hai cỗ khí lưu này bắt đầu thuận theo âm thận kinh bắt đầu chậm rãi vận hành.   

Giang Khương khẽ nhắm mắt lại, dùng toàn lực thôi động hai dòng khí lưu kia chảy theo kinh mạch, bắt đầu chậm rãi đi sâu xuống dưới.   

Giang Khương biết Trưởng phòng Dương đã khám nhiều bác sĩ như vậy mà không thể nào chữa được, điều này chứng tỏ những kiểm tra mà các bác sĩ trước đây làm  

đều không có tác dụng gì rõ ràng, bao gồm cả kiểm tra và trị liệu Tây y đều không có tác dụng với Trưởng phòng Dương này.   

Như vậy thì chỉ có cách duy nhất là thông qua dò xét trong kinh mạch để kiểm tra tình hình thận kinh. Nếu thận kinh không có vấn đề thì không thể nào xuất hiện tình trạng hoàn toàn không thể cương cứng này.   

Nếu không thể cương cứng, như vậy chắc chắn là phương diện kinh mạch có vấn đề. Hoặc bị đứt hoặc bị tắc nghẽn. Mà hắn muốn biết được xảy ra vấn đề ở đâu, dùng nội khí để kiểm tra dĩ nhiên là hữu hiệu nhất.   

Giang Khương cảm nhận được nội khí của mình thuận lợi vận hành trong kinh mạch trong cơ thể Trưởng phòng Dương. Lúc này trên trán hắn dần toát mồ hôi. Cách kiểm tra cơ thể bằng nội khí này tương đối cực khổ. Trước giờ hắn chỉ mới hơi cho nội khí tiết ra ngoài cơ thể. Còn lần này hắn đem nội khí rót vào kinh mạch trong cơ thẻ người khác, đồng thời còn phải có chống đỡ tinh thần cực kỳ lớn. Việc này thật sự cực kỳ không dễ dàng.   

Lúc này Trưởng phòng Dương đang nằm sấp trên giường trong mắt cũng đã lộ ra tia kinh hãi cùng với hưng phấn.

Bình luận

Truyện đang đọc