BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Vốn Giang Khương bỏ ra lần này rất lớn, nhưng vì là tìm Mộc Long Căn, cho nên lão Cố cũng không đau lòng. Mặc dù mọi người cảm thấy bày ra trận thế lớn như vậy là có chút khoa trương, tuy nhiên người có tiền mà, ai cũng chẳng thể nói gì được.

Những người bị trực thăng thu hút đến xem náo nhiệt cũng không ít. Một phần năm hộ gia đình ở thị trấn Võ Nguyên đều làm nghề hái thuốc, nghe nói có trực thăng đến, tất cả đều hưng phấn không thôi, chạy đến nhà Kim sư phụ để tìm hiểu.

Kim sư phụ hiển nhiên cũng biết vì Mộc Long Căn, Cố tiên sinh và bác sĩ Giang đã bỏ ra rất nhiều tiền, lập tức cũng không giấu diếm, nói có người muốn tìm Mộc Long Căn, cũng không biết vì sao lại tìm, nhưng nếu có ai tìm được loại thuốc này, hai người kia sẽ có quà lớn.

Nhìn đám hương dân hưng phấn rời đi, Kim sư phụ cũng khẽ thở dài một chút. Mặc kệ thế nào, coi như ông đã giúp hết sức mình. Dù sao bây giờ cũng đang thời điểm nông nhàn, mọi người cũng rảnh rỗi. Nhiều người thì nhiều hơn một phần hy vọng.

Trực thăng lão Cố điều đến cũng không lớn. Ngoài hai cái ghế chính phụ, còn có thể chở thêm bốn người. Những người mà con của Kim sư phụ nhờ tỏ vẻ họ chỉ quen leo núi, không cần ngồi trực thăng. Vì thế Giang Khương quyết định chỉ mang theo con trai và cháu của Kim sư phụ, tìm kiếm ở những nơi mà người bình thường khó đến. Những người khác tiếp tục dựa theo đường mình quen thuộc mà làm.

Sắp xếp xong hết thảy, Giang Khương cũng không khách sáo, ngồi trực thăng thẳng đến ngọn núi ngày hôm qua, dừng lại tại nơi mà người bình thường không leo đến được.

Ngọn núi này cao khoảng hai trăm thước, nhưng bốn phía đều là vách núi thẳng đứng. Cho nên, trực thăng là phương tiện có thể tiết kiệm thời gian nhất.

Chiếc trực thăng lơ lửng trên đỉnh núi, sau đó thả cha con Kim gia xuống, rồi chở Giang Khương đến ngọn núi bên cạnh.

- Bác sĩ Giang, cậu nhất định phải cẩn thận đấy.

Nhìn Giang Khương mở cửa trực thăng, lưng mang ba lô chuẩn bị nhảy ra ngoài, lão Cố liền tiến sát tai Giang Khương, lớn tiếng kêu lên.

- Lão Cố, yên tâm đi, sau khi tôi tìm kiếm xong sẽ gọi điện thoại cho chú.

Nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, Giang Khương cười nói một câu, sau đó nhảy ra ngoài trực thăng.

Lão Cố dựa lưng vào ghế, nhìn theo Giang Khương kéo dây kéo thả mình xuống. Chỉ khoảng hai ba giây, Giang Khương đã xuống đến đỉnh núi, so với cha con Kim sư phụ phải mất nửa phút đồng hồ mới xuống được thì đúng là không cùng một loại người.

Sau khi Giang Khương xuống đến đỉnh núi, liền phất tay với lão Cố, ý bảo lão Cố có thể kéo dây lên, sau đó bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Ngọn núi này cao khoảng một trăm ba chục thước, bốn phía đều là vách núi dựng thẳng, chỉ có đỉnh núi là nhìn còn bằng phẳng một chút. Giang Khương cẩn thận nhìn quanh, bây giờ đã là buổi sáng, mặc dù đã có chút ánh nắng mặt trời, nhưng sương mù phía tây vẫn còn rất dày. Vì thế, Giang Khương bắt đầu từ vách núi phía đông, nơi có tầm nhìn rõ ràng hơn.

Hắn cột sợi dây thật chặt vào một gốc cây cổ thụ trên đỉnh núi, sau đó khóa vào khóa an toàn bên hông, lúc này mới bắt đầu đi xuống.

Mặc dù vách núi phía đông vẫn bị bao phủ trong một đám sương mù, nhưng tầm mắt đã có thể nhìn rõ. Giang Khương chậm rãi thả người xuống, nhìn thấy dưới chân có một đám dây leo rậm rạp, liền nhẹ nhàng đu mình qua đó.

Cứ như vậy mà tìm hai chỗ vẫn không nhìn thấy có bất cứ loại thuốc nào chứ đừng nói chi đến Mộc Long Căn. Nhưng Giang Khương cũng không thất vọng. Bây giờ đang là mùa đông, dược thảo rất ít, mà mục tiêu của hắn cũng chỉ có Mộc Long Căn. Chậm rãi tìm, biết đâu chừng lại có thể tìm được.

Một tay cầm dây thừng, một tay Giang Khương vịn vào gốc cây nhỏ bên cạnh để ổn định cơ thể, sau đó hướng nhìn chung quanh. Lúc này, ánh mắt của hắn đảo trúng một đám dây leo rậm rạp cách bốn năm trượng bên trái, chỉ cảm thấy đám dây leo này khá sáng, màu sắc rõ ràng, trong đầu liền hiện lên một tin tức:

- Phát hiện Dạ Giao cách mười ba thước.

Sau khi đọc được tin tức này, Giang Khương có chút sửng sốt, chợt nhớ đến ngoại trừ mũi có thể ngửi được mùi của dược vật thì hai mắt cũng có thể nhìn thấy.

Ngày hôm qua, khi hắn phát hiện được một gốc sơn tham, lúc đó mũi đã phán định qua, nên không có cơ hội dùng công năng của hai mắt.

Lập tức trong lòng Giang Khương hưng phấn hẳn lên. Nhưng hắn chỉ phát hiện được dược vật tầm thường, cũng không nhất định có thể tìm được Mộc Long Căn. Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, nếu muốn thông qua mũi và mắt để tìm Mộc Long Căn, nhất định hắn phải gặp qua một lần. Nếu không, mũi và mắt sẽ không mang lại tác dụng gì.

Nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện tốt. Nếu hắn có thể tìm ra được một dây Mộc Long Căn, muốn tìm dây thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù sao độc của Dương lão cũng không phải chỉ có một dây là có thể giải trừ hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, Giang Khương liền đưa mắt nhìn đám dây leo rậm rạp, cũng không có ý định đến đó xem. Bởi vì sau khi đồng tử của hắn co rút lại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đám dây leo đó đều là dây leo bình thường, cho nên không cần qua đó.

Rất nhanh Giang Khương đã tìm xong vách núi phía đông. Đáng tiếc, ngoại trừ những dược vật thường thấy, hắn không tìm được Mộc Long Căn.

Đứng ở chân núi, nhìn ngọn núi trên đầu, hắn từ bỏ ý định tự mình leo lên. Nếu muốn tự mình leo lên, ít nhất phải mất gần một tiếng. Giang Khương liền móc điện thoại gọi cho lão Cố.

Trực thăng rất nhanh bay đến. Chưa đến mười phút đã kéo hắn lên không, sau đó lại tiếp tục thả xuống đỉnh núi.

Ngồi trên trực thăng, lão Cố nhìn thấy Giang Khương nắm sợi dây đung đưa giữa không trung, trong lòng cảm thấy run sợ. Cho đến khi hắn bình yên đứng trên đỉnh núi thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Dưới sự trợ giúp của trực thăng, đến giữa trưa, Giang Khương đã tìm kiếm hết vách núi phía đông và nam của ngọn núi. Ngoại trừ linh chi mấy chục năm thì những dược vật có giá trị đều không thấy, chứ đừng nói chi đến Mộc Long Căn.

Nghỉ ngơi một chút, thấy sương mù đã tản đi, Giang Khương bắt đầu chuyển sang hướng phía tây có khả năng nhất.

Một cơn gió nhẹ thổi đến, nghe trong gió có mùi chan chát đặc biệt, trong đầu Giang Khương liền hiện lên một tin tức:

- Câu Đằng, hướng 8h, cách ba mươi thước.

- Câu Đằng?

Giang Khương quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không để ý. Loại dược vật này rất thường thấy. Dù sao thì cách ba mươi thước, có muốn qua bây giờ cũng không qua được. Vì thế Giang Khương tiếp tục rơi xuống.

Sau khi rơi xuống được mấy trượng, Giang Khương liền nhìn thấy trên vách đá có dây leo mọc um tùm, hai mắt quét qua, cũng không phát hiện được bất cứ tin tức gì.

Không có tin tức, thật ra lại làm cho Giang Khương có chút hưng phấn. Vì nếu có tin tức, điều này nói rõ dược vật đó chỉ là loại bình thường.

Nheo mắt lại, đám dây leo đằng trước hiện lên trong tầm mắt.

Nhìn mấy nhánh dây vàng úa, trong lòng Giang Khương thoáng có chút thất vọng, đây cũng không phải là Mộc Long Căn trong trí nhớ. Khẽ thở dài, hắn quay sang nhìn một vách núi khác, sau đó hai chân đạp mạnh vào vách núi, kéo sợi dây sang phía bên kia.

Nơi đó có một đám dây leo rậm rạp.

Trời càng lúc càng tối, Giang Khương đã tìm kiếm gần hết cả ngọn núi, đến gần 5h chiều cũng vẫn không có kết quả gì. Giang Khương cũng không bảo trực thăng kéo

hắn lên, tự mình leo lên núi rồi trở về nhà Kim sư phụ. Bây giờ không cần phải gấp gấp, cho nên không cần phải lãng phí để trực thăng đến đưa hắn về.

Sau khi về đến nhà Kim sư phụ, thấy cũng đã 5h30, vừa mới bước vào cổng đã thấy có mấy người đang chờ trong nhà. Thấy Giang Khương tiến vào, có người hưng phấn lên tiếng:

- Bác sĩ Giang về rồi.

Kim sư phụ tủm tỉm bước đến:

- Bác sĩ Giang, hương dân của thôn chúng tôi cũng rất nhiệt tình, tự mình lên núi tìm Mộc Long Căn. Sau đó đã mang về một số loại dây leo tương tự Mộc Long Căn. Tôi đã xem qua, cũng có bốn phần tương tự. Nhưng dù sao khi tôi nhìn thấy nó cũng đã cách hiện tại mấy chục năm, cũng có chút không xác định. Cậu mau qua xem đi.

- Ồ?

Nghe Kim sư phụ nói, ánh mắt Giang Khương sáng lên, sau đó bước nhanh đến.

- Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, cậu mau xem có phải hay không?

Hương dân vui vẻ vây quanh hắn, cầm những sợi dây leo dài đưa cho hắn xem.

Liếc mắt một cái, trong lòng Giang Khương liền có chút kích động. Mấy nhánh dây này đều khô, thân hơi cứng, nhưng sau khi Giang Khương cẩn thận đưa lên mũi ngửi thì bất đắc dĩ thở dài.

Lão Cố cũng bước đến, nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng của Giang Khương, trong lòng chùng xuống.

- Cảm ơn mọi người, quả thật rất giống nhưng không phải là loại thuốc mà chúng tôi muốn tìm.

- Không phải sao?

Gương mặt của hương dân cũng hiện lên sự thất vọng.

Giang Khương mỉm cười nhìn lão Cố:

- Lão Cố, vất vả cho các vị hương dân rồi.

Nghe Giang Khương nói, mặc dù có chút thất vọng, nhưng lão Cố vẫn mỉm cười, sau đó móc tiền đưa cho mỗi người một tờ, nói:

- Các vị hương thân khổ cực quá. Mặc dù không phải, nhưng đây xem như tiền phí công sức của mọi người, mong mọi người cầm lấy.

- Ôi ôi, sao lại không biết xấu hổ vậy?

Thấy lão Cố đưa qua mấy trăm đồng, ánh mắt người dân đều hiện lên sự vui vẻ, nhưng lại có chút xấu hổ.

Kim sư phụ cũng bội phục Giang Khương, cười nói:

- Lão Lý, các người cũng thấy bác sĩ Giang và Cố tiên sinh cũng không phải người hẹp hòi. Nếu có thể tìm được, tôi nghĩ bác sĩ Giang và Cố tiên sinh cũng không để mọi người làm không công.

Nghe Kim sư phụ nói, hương dân đều không từ chối, vui vẻ nói lời cảm ơn.

Sau khi mọi người rời khỏi, lão Cố nhìn Giang Khương, cảm thán nói:

- Bác sĩ Giang, mặc dù cậu còn trẻ, nhưng làm việc đúng là ổn thỏa. Chúng ta chỉ tốn có hai ngàn, nhưng lại mua được lòng dân.

Giang Khương mỉm cười, nhìn đám dây leo bỏ một đống trong sân Kim sư phụ, nói:

- Cũng không có gì. Nhiều người thì thêm nhiều sức mạnh. Nói không chừng trong đống của ngày mai mang đến sẽ tìm được Mộc Long Căn. Chúng ta cũng không thể từ bỏ hy vọng được.

Bữa cơm tối cũng khá thịnh soạn, có thịt, có rượu. Xem ra lão Cố đã trả cho nhà Kim sư phụ không ít tiền phí. Lần này Giang Khương không uống nhiều rượu, chỉ tùy ý uống hai ly, vừa ăn vừa tán dóc.

- Kim sư phụ, xem ra tổ tiên của mọi người đều làm nghề hái thuốc.

Giang Khương tùy ý hỏi.

- Đúng vậy, tám chín thế hệ nhà chúng tôi đều làm nghề hái thuốc. Lại nói tiếp, ở thị trấn Võ Nguyên này, gia đình chúng tôi là lâu đời nhất.

Nói đến điều này, Kim sư phụ cũng có chút kiêu ngạo.

- Haha, khó trách tượng thần Dược Vương trong nhà chúng ta lại có phong cách của thời đại nhà Thanh.

Giang Khương bưng ly rượu, kính Kim sư phụ một ly.

- Khà!

Kim sư phụ ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó nhìn Giang Khương có chút bội phục, rồi đắc ý nói:

- Nghĩ không ra bác sĩ Giang lại có nhãn lực như vậy. Dược Vương nhà chúng tôi là người hái thuốc Nguyên Công nổi tiếng nhất thời đó. Cũng bắt đầu từ thời nhà Thanh, nhà chúng tôi vẫn không ngừng truyền lưu cho đến ngày nay. Ngoại trừ đời Nguyên Công, đến đời của tôi đã là thế hệ thứ tám rồi.

- Thế hệ thứ tám?

Giang Khương chậm rãi gật đầu. Xem ra lai lịch vị tượng thần Dược Vương này cũng bình thường, nhưng bảy loại thần niệm mà hắn nhận được trước đó hẳn có liên quan đến vị tổ tiên này của Kim gia.

Sau khi biết rõ đại khái, Giang Khương cũng không còn rối rắm nữa. Ăn cơm xong, Giang Khương tắm rửa rồi leo lên giường. Sau khi bỏ một miếng sơn tham hai trăm năm tuổi vào miệng, một tin tức hiện lên, hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Giang Khương một lần nữa nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông trung niên. Mà người này lại rất giống với người ban đầu.

Lần này Giang Khương đã nhìn thấy hình ảnh của Mộc Long Căn.

Đồng thời, trong đầu Giang Khương hiện lên một tin tức:

- Năng lượng Cửu Vĩ đuôi 3 đầy.

Bình luận

Truyện đang đọc