BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trong sân yên tĩnh, vô số ánh mắt như pháo sáng quét lên Thiên y sư Chu Thế Dương và Giang Khương đang đứng trên Tề Thế Đỉnh.   

Đồng chí Chu Thế Dương lúc này rõ ràng đang ở trạng thái treo máy, chỉ có đôi mắt đỏ ửng là đang nhìn chằm chằm Giang Khương, ngay cả máu mũi cũng không lau, tay chân run rẩy phải nhờ hai vị tiên sinh ngoại viện đỡ mới đứng vững.   

- Khụ... Giang Khương... Xuống đây!   

Thiên y sư Từ Khải Liễu thấy Thiên y sư Chu Thế Dương lúc này tay chân run rẩy, chỉ sợ lát nữa sẽ khó dàn xếp. Bà cố gắng trấn áp kinh ngạc cùng chấn động trong lòng, vàng sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương đang đứng trên Tề Thế Đỉnh, trầm giọng quát lên.   

- Không xuống...   

Giang Khương đứng trên đại đỉnh, nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Viện trưởng, trong lòng buồn rầu. Hắn thật sự không cách nào chống cự được vị này đành đưa tay gãi gãi mái tóc rối bời, bất đắc dĩ dậm chân lên đại đỉnh, tiếng hừ nói:   

- Trừ phi mọi người đồng ý không có ý định với thứ này nữa tôi sẽ xuống ngay!   

- Cậu...   

Tuy Thiên y sư Từ Khải Liễu biết trước giờ tính Giang Khương hay đùa bỡn, hơn nữa còn lớn gan làm bậy, nhưng tình cách trước mắt bà chưa từng nghĩ tới. Giang Khương lại dám ra tay với Thiên y sư, hơn nữa còn đá lên mặt. Tuy Thiên y sư Chu Thế Dương có lỗi tự chịu, nhưng dù sao vẫn còn thân phận, địa vị ở đó. Lần này thì phiền phức rồi.   

Đúng như dự đoán, Thiên y sư Chu Thế Dương hồi phục lại tinh thần, đưa tay lau hai vệt máu dưới lỗi mũi, bất chấp gương mặt bị lau cho dính đầy máu. Lão nhìn vết máu trên tay liền tức giận rống lên với hai tiên sinh ngoại viện:   

- Các người chết hết cả rồi à... Bắt lại cho tôi...   

Hai vị tiên sinh nghe Thiên y sư Chu Thế Dương gào lên thì không dám thờ ơ. Vội vàng nhào về phía Giang Khương trên đại đỉnh.   

Có điều, mọi người rất là bất ngờ, hai vị tiên sinh ngoại viện vây lấy Giang Khương nhưng hoàn toàn không cách nào bắt được Giang Khương. Giang Khương đứng trên đại đỉnh cao mấy mét, đứng trên cao nhìn xuống, mặc cái quần rõ ràng bị ngắn mất một đoạn, để lộ ra hai bàn chân trần, đánh cho hai tiên sinh ngoại viện lòng vòng bên ngoài, ngay cả đại đỉnh cũng không cách nào đến gần. Hai vị tiên sinh này đã mấy lần giơ tay chạm được chân trần của Giang Khương, nhưng không những không đánh cho Giang Khương từ trên đỉnh xuống mà còn bị hai chân của Giang Khương liên tiếp đá lui ra sau.   

Bốn cao thủ Địa giai bên cạnh nhìn thấy hai vị tiên sinh không thể kiến công thì cũng vội vàng xông lên. Tình cảnh trong nháy mắt liền biến thành sáu đánh một.   

Nhưng lúc này Giang Khương ở trên đại đỉnh như được thần giúp, hai chân múa như cối xay khó, đánh sáu người không chút khó khăn.   

Lúc này Giang Khương càng đánh càng hăng. Vì hắn phát hiện ra một lợi thế cực tốt. Chỉ cần hắn tiếp xúc Tề Thế Đỉnh, nội khí kinh mạch toàn thân vô cùng thông suốt, cho dù gặp phải đối thủ không thể chống đỡ được, đối mặt với công kích mạnh mẽ của đối phương, hắn vẫn có thể thông qua Tề Thế Đỉnh dưới chân, dễ dàng phá tan lực đạo của đối phương.   

Cũng giống như vậy, trong tình trạng nội khí vô cùng thông suốt, hắn có thể vận dụng các thiên phú đến mức tốt nhất.   

Chẳng hạn như “Tốc độ”, hắn không cần phải phán đoán và tốn hao tinh lực tương đối lớn để khống chế các vị trí dừng cũng có thể tùy ý phát huy “Tốc độ” đến mức cao nhất, có thể nói dừng là dừng ngay...   

Hơn nữa hắn cũng phát hiện ra một tình hình khác. Dược lực của Tề Thế Đỉnh luôn nấp sâu trong da thịt của hắn, thường xuyên xuất hiện quấy rối hắn trong thời khắc mấu chốt nhất lúc này dường như không hề ló đầu ra, ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không thấy.   

Giang Khương phát hiện ra được lợi thế này dĩ nhiên đánh rất hăng. Hắn đã đạt đến Thiên vị, hơn nữa còn là chủ của Tề Thế Đỉnh, bây giờ hắn đã chẳng cần phải kiêng kỵ hay che giấu gì nữa. Cái bây giờ phải làm là đem thực lực của mình ra, mạnh mẽ chấn nhiếp đám người có lòng dạ xấu xa này một chút, để cho những kẻ này bớt có dã tâm với Tề Thế Đỉnh đi.   

Có thân phận chủ Tề Thế Đỉnh, cộng thêm thực lực cao thủ Thiên vị, Giang Khương tự tin chỉ cần qua được ải này, sau này sẽ không còn ai dám có tâm địa bất chính với mình nữa.   

Cho nên, lần đầu tiên bạn học Giang Khương hăng hái dốc hết thực lực toàn thân đánh rất hăng máu. Còn sáu cao thủ ngoại viện bị Giang Khương lần lượt đánh lui, không thể làm được gì Giang Khương.   

Mấy thành viên Hội đồng viện cùng hơn trăm y sư vây xem ai nấy cũng trợn mắt hốc mồm. Nửa tháng trước Giang Khương chẳng qua chỉ là một Địa giai đỉnh phong, nhưng sau khi mất tích quay về, thậm chí đã có thể một mình nghênh chiến hai cao thủ Thiên vị và bốn cao thủ Địa giai, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong. Như vậy thật là đáng sợ. Chỉ e ngay cả một cao thủ Thiên vị cấp 2 cũng không thể lợi hại được như vậy. Nghĩ tới đây, mọi người đều sửng sốt.   

Lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu và mấy vị Thiên y sư cũng sửng sờ, nhìn Giang Khương cao cao tại thượng đánh cho mấy người kia gà bay chó nhảy mà thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Vốn mọi người đều có suy nghĩ là cứ đưa Giang Khương xuống dưới trước hẳng tính, vì uy nghiêm của Thiên y sư không thể dễ dàng xâm phạm. Nhưng tình huống trước mắt, thật sự hơi...   

Còn về bạn học Hồ Quang Dương lúc này cũng trợn mắt hốc mồm nhìn. Lúc đầu lão đã tận mắt xem cuộc tỷ thí giữa cháu trai nhà mình và Giang Khương. Lúc đó Giang Khương đã dùng những động tác kỳ quái mới có thể khó khăn đánh ngang tay với cháu trai nhà mình. Hơn nữa còn dùng những âm chiêu vô sỉ mới có thể thủ thắng.   

Nhưng trước mắt, một mình hắn có thể khiến cho hai Thiên vị, bốn Địa giai không cách nào đối phó, điều này khiến lão không thể tin được.   

Còn trưởng lão Mạnh Thiên Phong kia lúc này lại nhìn Giang Khương đứng trên đại đỉnh, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó.   

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thiên y sư Từ Khải Liễu thở dài. Bà cũng nhìn ra, nếu muốn bắt Giang Khương là không thể. Hơn nữa dường như dùng sức lực mạnh hơn nữa để bắt Giang Khương xuống cũng không thích hợp lắm. Nếu cứng đã không được, vậy chỉ có thể dùng mềm thôi.   

Đúng lúc bà nhìn sang La lão y sư La Thiên Minh đang mặt mày hớn hở định mở lời thì đột nhiên nghe thấy Giang Khương hét to một tiếng. Bà thuận mắt nhìn sang thì thấy lúc này Giang Khương như đang dùng chiêu chống tay xoay chân trong breakdance, đá cho sáu người đồng loạt bay đi.   

Hai vị tiên sinh ngoại viện còn đỡ, họ đưa tay chặn lại nên chỉ bị đẩy lui liên tục nă sáu bước. Còn bốn cao thủ Địa giai còn lại thì không có thực lực như vậy. Lúc này họ đồng loạt bay trên không trung, đụng vào đám đông.   

Cũng may những người vây xem đều là thành viên Thiên Y viện cấp bậc Y sư trở lên, ai nấy đều có tu vi nội khí không kém nên đã đưa tay ra đỡ lấy mấy vị cao thủ ngoại viện.   

Giang Khương đánh bay mấy người này xong còn nhẹ nhàng xoay chân một vòng, sau đó mới đặt mông ngồi trên đại đỉnh rồi thở dài một hơi. Hắn đưa tay chống cằm, nhìn đám người đang há to miệng chưa khép lại được trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu nói:   

- Viện trưởng... đừng đánh nữa nhé? Chúng ta là người nhà đừng làm tổn thương hòa khí...   

- Người nhà đừng tổn thương hòa khí?   

Thiên y sư Từ Khải Liễu còn chưa lên tiếng, đồng chí Thiên y sư Từ Khải Liễu bên cạnh nghe thấy lời này suýt chút nữa thì đã phun ra một ngụm máu. Ban nãy khi đạp vào mặt mình sao không thấy thằng này nói sẽ làm tổn thương hòa khí?   

Thiên y sư Từ Khải Liễu lấy sắc mặt Thiên y sư Chu Thế Dương đỏ như máu như sắp nổ tung thì vội vàng trầm giọng nói với hai vị tiên sinh rõ ràng không còn muốn đánh tiếp nữa:   

- Được rồi, dừng tay!   

Hai vị tiên sinh nghe Thiên y sư Từ Khải Liễu nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui về phía sau, rất sợ nếu đánh tiếp mà còn không hạ được đối thủ thì phiền phức. Hai người mình là Thiên vị đem them bốn thủ hạ Địa giai, kết quả lại bị đánh thành ra thế này. Nếu còn tiếp tục lên nữa, chắc ít nhất phải gọi thêm hai Thiên vị nữa cùng đánh mới được.   

Hai Thiên vị đánh một thanh niên trẻ, hai tiên sinh đã tự cảm thấy mất mặc lắm rồi, giờ nếu gọi thêm hai người nữa tới, sau này còn mặt mũi đâu mà lăn lộn ở Thiên Y viện nữa?   

- Dừng tay? Sao có thể dừng tay?   

Thiên y sư Chu Thế Dương nghe Thiên y sư Từ Khải Liễu nói vậy thì lúc này cũng bộc phát, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Thiên y sư Từ Khải Liễu quát lên:   

- Chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho hắn tùy ý làm bậy sao?!   

- Ê, ê, ê... Họ chu kia, thuốc có thể uống bậy nhưng nói không được nói lung tung... Ai tùy ý làm bậy? là ông muốn cướp đồ của tôi, tôi không đồng ý thì gọi là tùy ý làm bậy sao? Tôi nhổ...   

Giang Khương ngồi trên đại đỉnh, nhổ một bãi nước miếng xuống dưới chân Thiên y sư Chu Thế Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc