BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Trong Phòng sám hối lại yên tĩnh như trước...   

Giang Khương im lặng ngồi khoanh gối trên tấm đệm cỏ, Ngũ Cầm vận khí pháp trong cơ thể đang tiếp tục nhanh chóng vận hành, thôi thúc năng lượng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.   

Những hạt năng lượng trong không gian xung quanh sau mấy ngày Giang Khương tu luyện vẫn không hề suy giảm. Những hạt năng lượng này vẫn không ngừng tập trung xung quanh cơ thể Giang Khương theo vận hành Ngũ Cầm vận khí pháp của Giang Khương.   

Sau đó chúng xuyên qua da, cơ, xương của Giang Khương chậm rãi dung nhập trong cơ thể Giang Khương, tiến hành cường hóa các tết bào cơ thể của Giang Khương rồi hòa vào dòng khí trong cơ thể Giang Khương, tiến hành cường hóa thể tích của dòng khí, gia tăng tốc độ vận hành của dòng khí.   

Hô hấp của Giang Khương cùng với sự vận hành của Ngũ Cầm vận khí pháp như có như không, giống như rất lâu mới nghe thấy được một tiếng hít thở cực nhỏ. Tiếng hít thở này dường như còn yếu ớt hơn cả âm thanh của lỗ thông gió nhiều.   

Trong văn phòng của Lý phán quan, chiếc đèn đỏ nhỏ bên cạnh màn hình giám sát vẫn đang nhấp nháy cực nhanh, giống như có chuyện gì đó không hay đang chuẩn bị xảy ra.   

Một cấp dưới của Phòng sám hối bước vào châm trà cho Lý phán quan, cung kính khom người với Lý phán quan thì phát hiện Lý phán quan đang hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình không thèm để ý đến anh ta. Anh ta liền cẩn thận bước đến châm nước vào ly trà trên bàn Lý phán quan.   

Trước khi rời đi, ánh mắt của anh ta như lơ đãng đảo qua màn hình, nhìn thấy đèn đỏ bên cạnh màn hình đang lấp lóe, đồng tử của anh ta khẽ co rút một chút, sau đó liền cung kính yên lặng lui ra ngoài không chút tiếng động.   

Không biết khi nào, tiếng hít thở của Giang Khương bất giác trở nên thô hơn, mặc dù vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng trong Phòng sám hối yên tĩnh dường như đã có thêm  

chút tiếng động.   

Hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái của Giang Khương đột nhiên chậm rãi lóe lên.   

“Cơ thể phát hiện có một lượng nhỏ vật chất dị thường xâm nhập... theo phân tích là loại vật chất hữu cơ gây ảo giác. Chúng đã gây ra ảnh hưởng tương ứng cho cơ thể... điều động năng lượng tăng cường trao đổi chất cho cơ thể, đẩy vật chất dị thường ra, đồng thời kích thích cơ thể sản sinh ra sức miễn dịch đặc biệt tạm thời với vật chất này...”   

Dòng tin tức này vừa lóe lên trong đầu Giang Khương, trong yên lặng, dòng vận hành máu trong cơ thể Giang Khương cùng với hoạt động của các tế bào tương ứng tăng tốc trong nháy mắt.   

Những vật chất hữu cơ loại gây ảo giác được hít vào trong phổi bắt đầu nhanh chóng được vận chuyển đến gan, bắt đầu thông qua dạng bài tiết để tiến hành bài tiết.   

Có điều, vận hàng của vật chất cho dù được vận hành nhanh chóng trong cơ thể thì vẫn cần có một thời gian ngắn. Hơn nữa loại vật chất gây ảo giác này dường như không ngừng tiến vào Phòng sám hối theo lỗ thông gió, khiến Giang Khương không thể nào tránh né được...   

Hô hấp của Giang Khương càng lúc càng trở nên mạnh hơn.   

Nhưng nó cũng không quá mức khoa trương, tuy hắn vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng hai hàng lông mày đã hơi nhíu lại.   

Lý phán quan thấy đã nửa tiếng trôi qua dường như Giang Khương vẫn chưa có thay đổi gì rõ rệt, Lý phán quan hừ một tiếng, sau đó liền bưng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi lão chậm rãi tựa vào ghế chờ đợi.   

Đèn đỏ bên cạnh màn hình giám sát lúc này vẫn nhấp nháy nhanh, giống như không hề có ý định dừng lại.   

- Phòng sám hối... đèn đỏ sáng rồi...   

Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong các y sĩ.   

- Giang Khương này lợi hại quá... có thể khiến đèn đỏ của Lý phán quan sáng lên... tắt đèn cũng không làm gì được hắn... nếu đổi lại là tôi, chắc chắn đã tiêu từ lâu rồi...   

- Thật ra... Tôi đột nhiên cảm thấy nên đặt Giang Khương thắng mới đúng...   

- Cái này thì chưa chắc... Tính cách biến thái của Lý phán quan chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Khương đâu...   

Trên đường đi, Mã Tiểu Duệ mơ hồ nghe thấy những lời bàn luận này, trong lùng kinh hãi, cô vô cùng bội phục và thích tài năng của Giang Khương này.   

Người có thể lọt vào mắt cô không nhiều lắm, Giang Khương chính là một trong số đó.   

Cô thật sự không ngờ, Lý phán quan sau khi dùng thủ đoạn tắt đèn với Giang Khương lại dùng đến thủ đoạn bật đèn đỏ cuối cùng như vậy.   

Nên biết bản thân cô cũng chỉ mới đến ải tắt đèn, còn chuyện đèn đỏ sáng này, cô chưa từng trải qua.   

Tuy cô chưa nếm thử đèn đỏ sáng, nhưng nó có ý nghĩa gì cô rất rõ. Gương mặt cô trầm xuống, giờ chỉ hy vọng Giang Khương có thể vượt qua được chuyện này.   

- Còn hai ngày nữa... Giang Khương, thằng nhãi cậu đừng để tôi thất vọng.   

Mã Tiểu Duệ cau mày thì thào hai câu xong, lông mày cô đột nhiên thẳng lên, sau đó cô quay lại đi nhanh về một hướng khác.   

- Mã Duệ Hoằng... sao cô lại tới đây?   

Lúc này một thanh niên đang ngồi trên ghế vừa nghịch cặp cầu bạch ngọc trong tay vừa kinh ngạc nhìn về phía Mã Tiểu Duệ đang bước vào cửa, ngạc nhiên nói.   

- Lý Mạnh, sao tôi không thể tới chứ!?   

Mã Tiểu Duệ lạnh giọng hừ nói:   

- Tôi đến đặt cược, không hoan nghênh à?   

- Đặt cược?!   

Lý Mạnh nghe Mã Tiểu Duệ nói vậy liền kinh ngạc liếc mắt nhìn Mã Tiểu Duệ, thấy Mã Tiểu Duệ không giống đang nói đùa, vẻ mặt gã hơi ngạc nhiên sau đó cao giọng phá lên cười, đứng dậy nói:   

- Hoan nghênh hoan nghênh... đương nhiên hoan nghênh...   

- Không ngờ, Giang Khương này còn kinh động đến của Mã Duệ Hoằng cô. Không biết Mã Duệ Hoằng cô định đặt hắn thắng hay thua?   

Đôi mắt Lý Mạnh khẽ híp lại, cười nhìn Mã Tiểu Duệ nói.   

- Thắng... một ngàn điểm!   

Mã Tiểu Duệ lãnh đạm nói.   

- Một ngàn điểm?!   

Lý Mạnh nghe thấy số điểm này tinh thần liền chấn động, mắt sáng ngời. Đặt lớn, tuyệt đối là đặt lớn...   

Lý phán quan tên Lý Tự Cường, một cái tên rất có ý chí rất có chí tiến thủ, nhưng làm việc lại không hề có chí tiến thủ chút nào.   

Nhân viên cấp dưới vào châm nước cho Lý phán quan kia đã vào năm sáu lần, phát hiện chiếc đèn đỏ nhở bên cạnh màn hình vẫn chậm rãi lấp lóe, gương mặt Lý chủ quản dường như càng lúc càng khó coi.   

Đợi khi gã vào châm nước lần thứ sáu phát hiện chiếc đèn đỏ kia vẫn con lấp lóe, lúc này sắc mặt của nhân viên cấp dưới này đã biến đổi, sau khi châm nước liền vội vã ra ngoài.   

Gã đã châm sáu lần nước, tren căn bản là cứ cách một tiếng lại vào một lần, giờ đã là bảy giờ rồi, nhưng đèn đỏ kia vẫn nhấp nháy, điều này chứng tỏ là gì gã rất hiểu.   

Gã đã ở Phòng sám hối mấy năm trời, rất hiếm khi thấy đèn đỏ này sáng lên. 

Bình luận

Truyện đang đọc