BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- - Anh...anh, tại sao anh lại không biết nói lý như vậy? Tôi đây chỉ là muốn tốt cho anh thôi.   

Bị người ta làm nhục như vậy, cho dù Trương Nhạc rất biết kềm chế, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng.   

- Dẹp! Không phải các người muốn làm kiểm tra càng nhiều kiếm được càng nhiều sao? Chỉ có người ngu mới bị các người lừa gạt.   

Người đàn ông kia khinh thường nói:   

- Tôi mới 29 tuổi, sức khỏe rất tốt, làm sao có chuyện tim có vấn đề? Phì. Đồ lang băm.   

Dứt lời, người đàn ông xoay người rời đi.   

Sắc mặt Hồ lão cũng vô cùng khó coi. Người bệnh không làm kiểm tra cũng không sao, nhưng nếu để y chạy ra ngoài nói lung tung, nói phòng khám kiểm tra loạn, như vậy sẽ phá hỏng danh tiếng của phòng khám.   

- Anh bạn này, anh đừng nóng, để tôi khám cho anh được không? Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ bảo bác sĩ Trương xin lỗi anh. Còn nếu có vấn đề, vậy hãy làm kiểm tra. Như vậy mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.   

Hồ lão mỉm cười đứng dậy nói với người đàn ông.   

Ai ngờ Hồ lão đã ra mặt, nhưng người đàn ông vẫn không nể mặt ông, lạnh lùng nói:   

- Xem lại cái rắm! Một chút bệnh vặt của tôi lại bị các người nói thành bệnh nặng. Tôi mà khám lại thì tôi chính là kẻ ngu.   

Lời vừa nói ra, sắc mặt Hồ lão liền cứng đờ. Không sợ nói đạo lý, chỉ sợ đối phương là người không biết nói đạo lý. Đụng phải loại người như vậy, anh sẽ nói như thế nào với y? Chung quy cũng không thể cưỡng ép kéo y đi kiểm tra.   

- Haiz.   

Hồ lão bất đắc dĩ thở dài. Đối mặt với người như vậy, thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể quên đi.   

Nhưng Giang Khương lại cau mày đứng lên:   

- Ông anh này, điện tâm đồ cũng chỉ có mười đồng. Nếu bác sĩ Trương cho rằng anh có vấn đề ở tim, kiểm tra một chút cũng có sao đâu. Bác sĩ Trương cũng không thể vì mười đồng mà cố ý dựng chuyện này cho anh.   

- Hừ, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề là tôi chỉ mới 29, cũng không phải 92, tại sao lại có vấn đề ở tim? Cậu cũng chẳng phải ba của tôi.   

Người đàn ông hừ lạnh, nói:   

- Phòng khám các người không đáng tin cậy. Lão tử không thèm ở lại đây nữa.   

Thấy người đàn ông không biết nói lý, Giang Khương cũng cảm thấy đau đầu. Người như vậy, khẳng định sẽ ra ngoài ăn nói lung tung. Người hiểu chuyện thì không sao, người không rõ nhất định sẽ loan truyền lời nói của y.   

Nhưng Giang Khương vẫn không có ý định từ bỏ. Bởi vì hắn nhìn ra được khí sắc của người này quả thật không tốt, sắc mặt hơi tái. Dựa theo kinh nghiệm trung y mà hắn học được từ tổ sư gia, đây chính là triệu chứng của huyết hàn (huyết mạch bị ngưng trệ), hơn nữa ấn đường có màu xanh đen, chính là tâm hàn ngưng trệ.   

Nếu người bệnh này rời đi, vạn nhất xảy ra vấn đề, đối với danh tiếng của phòng khám cũng không tốt.   

Lập tức có chút cau mày, liền hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp thuyết phục người này. Mặc kệ người này có tin hay không, nhưng từ triệu chứng trước mắt của người này, cộng thêm Trương Nhạc đã kiểm tra qua cũng nói tim có vấn đề, như vậy là chính xác rồi.   

- Ông anh đừng nóng vội.   

Lúc này, Giang Khương mỉm cười, gọi lại người đàn ông đang định xoay người bỏ đi, đột nhiên trong đầu hiện ra một tin tức.   

- Thiên phú thứ nhất, đầu độc kích hoạt.   

Giang Khương sửng sốt. Người đàn ông bị hắn gọi lại, nhịn không được liền quay đầu lại nhìn người đã gọi y. Đột nhiên, ánh mắt vốn đang tức giận không khỏi có chút hòa hoãn lại.   

- Cậu muốn nói cái gì?   

Người đàn ông cau mày nhìn Giang Khương, sự không kiên nhẫn trong mắt cũng biến mất.   

Giang Khương còn đang sững sờ vì tin tức hiện lên trong đầu, lúc này nghe người đàn ông nói, mới bừng tỉnh trở lại.   

Ức chế sự nghi hoặc trong lòng, cười nói:   

- Ông anh này, tôi tin tưởng năng lực của bác sĩ Trương. Nếu anh ấy nói tim của anh có vấn đề, như vậy tất sẽ có vấn đề. Nếu không, để tôi làm điện tâm đồ cho anh. Không có vấn đề gì, phòng khám của tôi sẽ không thu phí của anh. Còn có vấn đề, như vậy anh phải nghe theo ý kiến của phòng khám chúng tôi, như thế nào?   

Giang Khương nói xong, người đàn ông vốn đã không còn kiên nhẫn, hơn nữa còn cố chấp đến cực điểm đột nhiên thay đổi tính tình, bắt đầu chần chừ.   

Thấy thế, Giang Khương mỉm cười. Mặc dù hắn vẫn còn đang rất nghi hoặc, nhưng hắn cũng rõ, khi tin tức kia hiện ra trong đầu hắn, chỉ sợ tình huống trước mắt chính là tác dụng của thiên phú này.   

- Nào, để tôi kiểm tra cho anh.   

Giang Khương đứng dậy, không đợi người đàn ông đưa ra lựa chọn, liền đi thẳng đến phòng khám ngoại.   

Lời nói của Giang Khương giống như có một ma lực. Thấy Giang Khương đi ra ngoài, người đàn ông cũng không chần chừ nữa, mà theo sát Giang Khương bước ra ngoài luôn.   

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Nhạc và Hồ lão đều há hốc mồm. Hai người bọn họ không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Người đàn ông này lật lọng cũng quá nhanh đi.   

Hơn nữa, lời nói của Giang Khương cũng chẳng có gì đặc biệt. Tuy nói rất có đạo lý, nhưng người này lại không chịu hiểu đạo lý, tại sao Giang Khương vừa mới nói thì lại thông?   

Không chỉ có Hồ lão và Trương Nhạc nghi hoặc, ngay cả những người bệnh bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy mơ hồ. Cuối cùng có người cảm thán nói:   

- Khí thế của bác sĩ Giang thật là mạnh. Anh ta vừa rồi còn hò hét bức người, ai nói cũng không chịu nghe, vậy mà lại bị hai câu nói của bác sĩ Giang thuyết phục.   

Máy đo điện tim của phòng khám Khánh Nguyên rất hiện đại. Ít nhất Hồ lão rất chịu bỏ tiền đầu tư cho phương diện này. Rất nhanh, điện tâm đồ đã được thực hiện xong, cho ra kết quả.   

Giang Khương tùy ý liếc nhìn kết quả của điện tâm đồ, mày liền nhướng lên, sau đó nhìn vào biểu đồ gợn sóng.   

Tuy nói máy tính có thể tự động đưa ra kết quả, nhưng đôi khi cũng có thể đưa ra kết quả sai lầm. Cho nên, các bác sĩ đều phải phân tích lại biểu đồ điện tim một lần nữa rồi mới đưa ra kết quả cuối cùng.  

Giang Khương cũng giống như vậy. Hắn cẩn thận xem qua vài lần, khe khẽ thở dài. Quả nhiên là không sai.   

Người đàn ông họ Trương cũng đã mặc lại áo, ngồi xuống, có chút khẩn trương nhìn Giang Khương. Dù sao Giang Khương cũng đã nói nếu không có vấn đề gì, sẽ không thu tiền khám của y. Nhưng trong lòng y vẫn có chút không yên.   

- Bác sĩ...bác sĩ Giang...như thế nào rồi?   

Giang Khương cười khổ, sau đó đưa tờ giấy điện tim cho y, nói:   

- Anh xem đi.   

Nhìn sắc mặt không tốt lắm của Giang Khương, người đàn ông họ Trương cũng cảm thấy căng thẳng, vội vàng tiếp nhận tờ giấy điện tim.   

Mặc dù y xem không hiểu mấy cái gợn sóng này, nhưng phía sau có kết quả chẩn đoán.   

Bên trên có viết: Tắc nghẽn cơ tim tâm thất trái.   

Mặc dù người đàn ông họ Trương không hiểu nó có ý gì, nhưng y cũng phát hiện được sự không ổn, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Khương.   

- Cơ tim của anh bị nghẽn.   

Giang Khương thở hắt ra:   

- Anh ngồi ở đây đừng đi đâu. Tôi xe gọi xe cứu thương đưa anh đến bệnh viện. Anh hãy kiểm tra lại một lần ở đó. Nếu như chính xác, vậy hãy mau dùng thuốc. Nếu may mắn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.   

- Cái gì?   

Nghe Giang Khương nói muốn gọi xe cứu thương, sắc mặt người đàn ông hoàn toàn tái xanh:   

- Bác sĩ Giang, cậu đừng hù tôi chứ?   

Giang Khương bất đắc dĩ, cười khổ nói:   

- Tôi hù anh làm gì. Anh ở đây đừng nhúc nhích. Nếu hoạt động quá nhiều, lại càng khiến cơ tim tắc nghẽn thêm. Anh hãy mau gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ chuẩn bị đến bệnh viện với anh.   

- Được được, để tôi gọi, để tôi gọi.   

Nếu không phải người đàn ông họ Trương nghe Giang Khương nói, chỉ cần vận khí không kém, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ lúc này đã bị dọa đến hôn mê rồi, lập tức hai tay run run lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại về nhà.   

Giang Khương bước ra ngoài, nói với anh Hoàng ở phòng thuốc:   

- Anh Hoàng, nhờ anh gọi giùm một cuộc điện thoại đến bệnh viện số 1, nói có người bị tắc nghẽn cơ tim, muốn bọn họ đến tiếp nhận.   

Nghe xong, anh Hoàng vội vàng gật đầu. Đối với những chuyện như vậy, y xử lý rất thuần thục, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.   

Lúc này, người bên trong phòng khám cũng nghe được lời nói của Giang Khương, đợi sau khi Giang Khương bước vào phòng khám bệnh, Trương Nhạc nhảy ra, khẩn trương hỏi:   

- Giang Khương, là tim có vấn đề phải không?   

- Vâng, là tắc nghẽn cơ tim.   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Tôi đã bảo anh ta thông báo cho người nhà, rồi gọi điện thoại cho bệnh viện số 1 đến đưa người đi cấp cứu.   

Nghe Giang Khương nói xong, Trương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải tim có vấn đề, thể diện của y sẽ mất hết. Dù sao cũng là y khẳng định tim của người đàn ông họ Trương có vấn đề.   

- Cũng may là chúng ta không để cho anh ta đi. Nếu không, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì...   

Hồ lão vui mừng nhìn Giang Khương, gật đầu nói:   

- Giang Khương, bây giờ con hãy theo dõi anh ta một chút, tránh cho sự việc không hay phát sinh.   

- Vâng, sư phụ, để con sang bên phòng theo dõi anh ấy chút.   

Nhìn Giang Khương xoay người bước ra ngoài, một bệnh nhân đến tái khám cảm thán nói:   

- Hồ y sư, bác sĩ Tiểu Giang thật sự càng lúc càng lợi hại. Kỹ thuật khám bệnh của phòng khám ông cũng càng lúc càng cao. Hơn nữa còn rất có trách nhiệm với người bệnh. Sau này việc kinh doanh sẽ càng lúc càng tốt.   

Hồ lão gật đầu nói:   

- Đúng vậy, Trương Nhạc và Giang Khương đều là những bác sĩ trẻ tuổi, nhưng thực lực không tệ. Có được đồ đệ như vậy, tôi coi như cảm thấy mỹ mãn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc