BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Bát Chính Thần Minh Luận của Tố Vấn?   

Tý Ngọ Lưu Chú châm pháp?   

Một số lão y sư nghe được hai câu hỏi này, nhất thời kinh hô lên.   

Những người ngồi đây đều là những lão y sư hành nghề mấy chục năm, đối với hai đề mục này, hiển nhiên là biết rõ. Nhưng nội dung cụ thể thì ngay cả bọn họ cũng chưa chắc rõ ràng.   

Nhưng đề mục này được lấy ra làm câu hỏi, độ khó của cuộc thi là có thể nghĩ. Nhưng Giang Khương chỉ nói là hơi khó, vả lại cũng đã làm hết bài.   

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Giang Khương lại kinh ngạc hơn vài phần.   

Chỉ có Hồ lão là vui vẻ ra mặt, dùng tay vuốt râu, gật đầu tự đắc:   

- Ừm, không tệ lắm.   

Nhìn biểu hiện của Hồ lão, những lão y sư bên cạnh đều đố kỵ không thôi. Lão gia hỏa này ngày thường đã chiếm tiện nghi ở tỉnh, quan hệ với các lãnh đạo cũng rất  

tốt. Khác thì không tính, nhưng ngay cả đệ tử cũng ông cũng xuất sắc đến như vậy.   

Rất nhanh, người thứ hai liền bước vào. Sau khi nhìn thấy người vào là ai, sắc mặt đang âm trầm của Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc cũng thả lỏng ra vài phần. Nhưng bởi vì Giang Khương vào trước, ông tất nhiên là không thể lên tiếng hỏi đệ tử của mình.   

Tuy nhiên, vẫn có người quen lên tiếng hỏi:   

- Tiểu Trương, cậu cảm thấy đề thi có khó không?   

Nghe có người lên tiếng hỏi, những lão y sư còn lại cũng tò mò nhìn sang, muốn Tiểu Trương nói như thế nào, có phải là rất khó hay không.   

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, còn có vẻ mặt khẩn trương của sư phụ, Trương Dương mấp máy môi, sau đó nhìn sang Giang Khương đang lạnh nhạt bên cạnh, chần chừ một chút rồi mỉm cười nói:   

- Không khó lắm.   

- Không khó lắm?   

Mọi người sửng sốt nhìn Trương Dương rồi lại nhìn Giang Khương. Chẳng lẽ Trương Dương lợi hại như vậy sao?   

Thấy ánh mắt quái lạ của mọi người, Trương Dương cũng lấy làm lạ. Bọn họ có ý gì vậy? Chẳng lẽ tên tiểu tử kia chỉ là tùy ý nộp bài?   

Trương Dương đến bên cạnh Trương Nguyệt Chánh, Trương Nguyệt Chánh liền cẩn thận hỏi vài câu. Nghe Trương Dương nói trên cơ bản cũng đã làm xong bài, tâm lý mới thoáng kiên định được một chút. Giang Khương ra sớm, nhưng đệ tử của ông cũng không thua kém.   

Càng lúc càng có nhiều người ra ngoài. Có người ủ rũ, có người hớn hở. Nhưng tóm lại, ủ rũ nhiều hơn hớn hở.   

Sau khi thi viết xong, ngày thi thứ nhất xem như chấm dứt. Buổi tối, các giáo sư của đại học Y Dược sẽ chấm bài. Sáng mai sẽ có danh sách kết quả.   

Vốn định ăn xong bữa tối rồi mới ra vể, nhưng Hồ lão và Giang Khương đã đi cả ngày, tất nhiên là không thể ở lại, liền trực tiếp quay lại phòng khám.   

Đối với ngày thi thứ hai, Giang Khương một chút cũng không lo lắng. Chỉ là hắn nhớ đến cái gì là Thông mẫn chi tâm của huyết mạch thiên phú.   

Lần trước hắn đạt được thiên phú thứ nhất, Mê hoặc cũng là khi Cửu Vĩ tầng một viên mãn, tại sao hắn lại có được một Huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm này? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ tầng hai của hắn đã viên mãn? Không thể nào.   

Hắn nhớ rất rõ, sau khi hắn luyện Ngũ Cầm Hí vào sáng nay xong, năng lượng cũng chỉ mới đạt được 83%, làm sao có thể viên mãn được?   

- Thiên phú mê hoặc, Huyết mạch thiên phú thông mẫn chi tâm. Thiên phú Mê hoặc, thiên phú Huyết mạch.   

Giang Khương ghi nhớ trong lòng, đột nhiên sửng sốt. Đúng rồi, có cái gì khác khác trong đó.   

- Huyết mạch...Thiên phú huyết mạch.   

Lẩm bẩm vài chữ, Giang Khương dường như nhớ đến điều gì đó. Khi Cửu Vĩ tầng một viên mãn, hắn đã đạt được một thiên phú, có thể là Thiên phú huyết mạch. Nói cách khác, thiên phú này vẫn tồn tại nhưng chưa từng sử dụng qua. Chỉ khi nào não bộ hoạt động quá mức thì mới xông ra ngoài.   

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Khương cảm thấy buồn bực. Thiên phú này rất hữu dụng, nhưng lại hao mất năng lượng. Hắn nghe được năng lượng chỉ còn 54%, hơn nữa còn là một kỹ năng bị động. Không đến thời điểm mấu chốt thì sẽ không xuất hiện.   

Nhưng hắn lại thích năng lực này. Mặc dù năng lượng tiêu hao khá lớn, nhưng ít nhất trong thời điểm mấu chốt có thể đem ra dùng. Nếu không có thứ này, bài thi vừa rồi của hắn chỉ sợ hết giờ cũng chưa chắc làm xong.   

Buổi tối, tắm xong, Giang Khương mở tủ đầu giường, lấy ra một cái hộp, bên trong là một ít Sơn Tham lâu năm. Sau khi cắn một miếng, hắn cất miếng Sơn Tham còn lại vào trong hộp.   

Nhìn thấy bên trong chỉ còn lại hai miếng Sơn Tham, hắn nhẹ nhàng thở dài. Ở quê hắn có khá nhiều Sơn Tham, hơn nữa nội khí cũng ngày càng thâm hậu, tiến bộ rất nhanh. Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai miếng, khó trách Tuyên Tử Nguyệt nói thứ này người bình thường dùng không nổi.   

Cũng may mà hắn được tặng. Nếu dùng tiền mua, chắc phải đau lòng đến cỡ nào.   

Nhưng bây giờ hắn cũng đã rất đau lòng. Mới trải qua thời gian bao lâu, hắn đã ăn hết mấy vạn đồng rồi.   

Đương nhiên, mặc dù rất đau lòng, nhưng Giang Khương vẫn tiếp tục ăn. Chờ thêm vài ngày nữa, thế nào cũng phải xin phép sư phụ nghỉ phép về quê một chuyến, thế nào cũng đào được vài củ. Nếu không có Sơn Tham lâu năm hiệp trợ, tốc độ tu luyện sợ rằng còn lâu lắm mới đạt được viên mãn.   

Vừa nhai Sơn Tham, Giang Khương vừa nằm lên giường, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn thậm chí cảm nhận được một mùi thơm tràn ngập trong miệng, chảy xuống bụng, sau đó chậm rãi chuyển thành một dòng nước ấm chảy tràn toàn thân.   

Mặc dù lúc này cách thời gian trước không lâu lắm, nhưng Giang Khương biết rõ hắn tiến bộ được bao nhiêu. Khi hắn đối mặt với Tề Nhạc Minh, cơ hội công kích hoặc hoàn thủ đều không có. Thậm chí muốn ngăn cản công kích của đối phương cũng hết sức khó khăn.   

Nhưng bây giờ, Giang Khương tin rằng, một khi đối mặt với Tề Nhạc Minh, hắn có thể ngăn cản được đối phương đến ba phút trở lên.   

Đương nhiên, sau ba phút, vẫn sẽ bị đối phương đánh ngược lại.   

Nhưng nhiêu đây cũng đủ khiến cho Giang Khương tin tưởng, chỉ cần tiếp tục, nội khí tăng cao, muốn đuổi kịp đối phương cũng không phải chuyện khó.   

Một đêm trôi qua, cảm giác toàn thân thoải mái, Giang Khương rời khỏi giường, rửa mặt rồi chạy sang trường Đông Nguyên.   

Cảm thấy động tác giơ chân nhấc tay lưu loát và sức mạnh tràn đầy, ý cười trên gương mặt Giang Khương càng nhiều hơn.   

- Cô đến rồi sao?   

Giang Khương chậm rãi thu hai cánh tay đang giang ra như con chim đại bàng, thở phù một hơi, sau đó cúi người cầm lấy chiếc áo thun và chiếc áo khoác trên ghế đá bên cạnh, rồi mỉm cười nói với Tuyên Tử Nguyệt.   

- Chậc chậc, dáng người không tệ, làn da lại rất trắng.   

Thấy Giang Khương lộ ra thắt lưng, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt sáng lên, khẽ cười nói.   

Giang Khương nhún vai, khóe miệng vểnh lên, nhìn Tuyên Tử Nguyệt một thân áo khoác quần jean, cười nói:   

- Dáng người của cô cũng không tệ mà.   

- Lưu manh.   

Nhìn vẻ mặt mê gái của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt nhịn không được mà che miệng, khẽ gắt một câu.   

Tiểu tử này, khi nghiêm chỉnh thì nghiêm chỉnh đến đáng sợ. Nhưng khi miệng lưỡi trơn tru thì cũng giống như được bôi mỡ.   

- Tại sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?   

Giang Khương khoác áo khoác, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt, tò mò hỏi.   

- Cố ý đến xem anh tiến bộ như thế nào.   

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, chỉ là nhìn thấy ánh mắt Giang Khương lợi hại hơn, liền hỏi:   

- Gần đây anh tiến bộ rất nhanh?   

Giang Khương cúi thấp đầu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt, cười nói:   

- Ừm.  

- Rốt cuộc là tiến bộ bao nhiêu?   

Thấy Giang Khương gật đầu, Tuyên Tử Nguyệt cắn môi, tiếp tục nói:   

- Tôi có thể cảm nhận được động tác của anh khác biệt so với lúc trước một trời một vực.   

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương chần chừ một chút, sau đó cười nói:   

- Nếu muốn biết chính xác, chúng ta có thể thử xem.   

Tuyên Tử Nguyệt gật đầu:   

- Được.   

Sau năm phút, nhìn Giang Khương bị mình đẩy lui bốn năm bước, sự kinh ngạc trong ánh mắt của Tuyên Tử Nguyệt càng lúc càng đậm.   

- Anh...Điều này sao có thể?   

Mặc dù cô nhớ rất kỹ lần trước Giang Khương giết chết Tiền Lập Nguyên như thế nào, nhưng cô cũng biết khi đó Tiền Lập Nguyên đã bị thương không nhẹ, mà Giang Khương cũng không ngăn cản được bao nhiêu công kích của Tiền Lập Nguyên. Đến cuối cùng, Giang Khương lợi dụng sự khinh thường của đối phương mới có thể giết chết được y.   

Còn bây giờ, Giang Khương có thể chống đỡ được đến năm phút. Mặc dù cô còn chưa dốc hết toàn lực, nhưng điều này cũng khá đáng sợ. Hiện tại chỉ mới qua bao lâu? Chỉ chưa được hai tháng. Một người bình thường như Giang Khương, có thể tiến bộ như vậy là không thể tin nổi.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Cô bảo tôi ăn Sơn Tham lâu năm, bây giờ ăn gần hết rồi.   

- Nhưng cũng không có khả năng...   

Tuyên Tử Nguyệt kinh nghi nhìn Giang Khương.   

- Tuyệt đối không có khả năng. Nếu chỉ dựa vào chút Sơn Tham đó mà mang đến tác dụng như vậy, chúng tôi còn cực khổ tu luyện để làm gì?   

Nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương bất đắc dĩ nói:   

- Tôi cũng không còn giải thích nào khác.   

Nhìn vẻ mặt thành thật của Giang Khương, còn có nụ cười bất đắc dĩ, Tuyên Tử Nguyệt im lặng một hồi, cuối cùng lắc đầu cười.

Bình luận

Truyện đang đọc