BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Như thế nào?   

Nghe Từ Khải Liễu nói xong, Giang Khương nhìn mọi người, sau đó nhìn Chu Thế Dương một cái, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt:   

- Được, tôi không có ý kiến.   

- Không có ý kiến?   

Nghe giọng nói dứt khoát của Giang Khương, mọi người sửng sốt một chút. Bọn họ cho rằng Giang Khương sẽ lấy lý do này lý do nọ để không đáp ứng. Cho dù đáp ứng cũng sẽ nói cần bao nhiêu thời gian. Nếu có người không đáp ứng, lại bắt đầu tiếp tục thảo luận vòng kế tiếp.   

Nhưng sao cũng không nghĩ đến Giang Khương lại dứt khoát đến như vậy.   

Ngay cả Chu Thế Dương cũng sửng sốt, lập tức cười lạnh, nhìn Giang Khương, nói:   

- Cậu thật sự đồng ý?   

- Tại sao tôi lại không đồng ý chứ?   

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, nhìn Chu Thế Dương, nói.   

- Được, nếu cậu đồng ý, vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.   

Nói đến đây, Chu Thế Dương cười lạnh một tiếng, nói:   

- Nhưng để phòng ngừa cậu giở trò bịp bợm, những biện pháp cần thiết cũng phải thực hiện hết.   

- Quả nhiên.   

Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu. Chu Thế Dương không đơn giản chỉ nói miệng không.   

Giang Khương cũng chỉ mỉm cười, không nói tiếng nào.   

Nhìn bộ dạng tỉnh rụi của hắn, Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng khinh thường, cười nhạt nói:   

- Để phòng ngừa cậu giở trò lừa bịp, khi cậu đi hái thuốc phải có người giám sát đi cùng, đồng thời phải có thời gian hạn định.   

Giang Khương cau mày, sau đó nói:   

- Ra ngoài hái thuốc, mọi người cũng biết phải dựa vào vận khí. Thời gian hạn định không thể quá ngắn.   

- Một tuần. Trong vòng một tuần, cậu phải hái được Hồng Vân quả. Nếu không, cũng chỉ có thể dựa vào lý do cậu nói láo.   

Chu Thế Dương lạnh giọng cười nói.   

Nghe được lời này, Giang Khương khẽ cười một tiếng, nói:   

- Một tuần thì quá ít. Với số lượng quả Hồng Vân ở bên ngoài, đây quả thật là không thể nào.   

- Cuộc điều tra chỉ diễn ra trong vòng hai tuần. Cho cậu một tuần đã là cực hạn rồi.   

Chu Thế Dương nói:   

- Biết đâu chừng Giang Văn Ba sẽ giúp cậu táy máy tay chân thì sao?   

Nghe Chu Thế Dương nhắc đến Giang Văn Ba, tất cả mọi người đang ngồi đều cau mày. Chu Thế Dương nhắc đến Giang Văn Ba vào lúc này, rõ ràng là cố ý.   

- À!   

Giang Khương ngược lại cũng không tức giận, cười khẽ hai tiếng, liếc mắt nhìn Chu Thế Dương, nói;   

- Thiên y sư Chu, không biết nếu tôi cho ngài một tháng, ngài có thể ra ngoài tìm được một quả Hồng Vân hay không?   

Giang Khương vừa nói xong, nhìn nụ cười giễu cợt của hắn, khóe miệng mọi người cũng không khỏi toát ra nụ cười châm biếm.   

- Cậu…   

Chu Thế Dương cả giận hừ một tiếng, nhưng lập tức im xuống, cười lạnh:   

- Nếu cậu biết tìm kiếm linh dược bên ngoài rất khó, vậy tại sao cậu lại dùng lý do này để gạt các ủy viên Hội viện ủy chúng tôi chứ?   

Giang Khương khẽ cười, nhìn Chu Thế Dương, nói:   

- Không dễ, nhưng tôi vẫn có thể tìm được. Nhưng thời gian một tuần là quá ngắn.   

- Hừ, viện ủy tất nhiên là không thể dành cho cậu quá nhiều thời gian được.   

Chu Thế Dương lạnh giọng cười nói:   

- Nếu cậu không chứng minh được, tôi chỉ biết hướng hội viện ủy mà hỏi rằng, rốt cuộc làm sao cậu có được những đan dược đó? Hay là cậu ăn cắp đan dược của viện? Hoặc là cậu âm thầm cấu kết với Tuyệt Y Đường?   

Chu Thế Dương vừa nói xong, không khí trong phòng họp bỗng căng lên.   

Nụ cười trên mặt Giang Khương vẫn như cũ, nhưng mọi người lại cảm giác được sự lạnh lẽo từ trên người Giang Khương thẩm thấu ra. Đám người Từ Khải Liễu cả kinh nhìn Giang Khương, vẻ bối rối hiện ra trong mắt. Những người đang ngồi đây đều có tu vi Thiên giai, tất nhiên có thể cảm giác được khí tức cường đại mà Giang Khương biểu lộ ra ngoài.   

Mọi người đều âm thầm công nhận tu vi nội khí của Giang Khương quả thật rất kinh người. Danh hiệu đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ quả thật rất xứng đáng.   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, nếu như ông không có chứng cứ, xin đừng tùy tiện phỉ báng một ủy viên hội Viện ủy.   

Giang Khương hơi bật cười nhìn Chu Thế Dương, nhưng lời nói nghe vào tai lại cảm thấy lạnh thấu đáy lòng. Chu Thế Dương bị Giang Khương trực tiếp nhìn chằm chằm, trong lòng liền lạnh lại, giống như đang bị một con mãnh thú hung tàn đang nhìn chăm chú, tùy thời cho đối phương một kích trí mạng.   

Chu Thế Dương theo bản năng nheo mắt lại, thậm chí ngay cả cổ cũng quay sang một bên.   

Nhưng Chu Thế Dương vừa dời mắt đi, lập tức kịp phản ứng, thấy vẻ mặt kinh ngạc của những người chung quanh nhìn mình, gương mặt liền đỏ bừng, quay lại nhìn Giang Khương, phẫn nộ quát:   

- Làm sao? Chẳng lẽ cậu dám phạm thượng nữa sao?   

- Yên tâm đi, Thiên y sư Chu Thế Dương, tôi sẽ không đánh ông đâu.   

Nụ cười trên mặt Giang Khương biến mất từ lúc nào, chỉ còn dư lại vẻ băng hàn, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Còn Chu Thế Dương bị Giang Khương nhìn chằm chằm, cả người run lên, không dám đối mặt với hắn.   

Những người bên cạnh một lần nữa cảm nhận được tình huống, ai nấy đều kinh nghi, không biết vì sao Chu Thế Dương lại sợ Giang Khương đến như vậy?   

Nhưng Giang Khương cũng thầm than trong lòng. Thiên phú Mê hoặc của hắn dưới hoàn cảnh không đủ điều kiện, quả nhiên hiệu quả vẫn không được mạnh lắm với con cáo già Chu Thế Dương.   

- Cậu…   

Lúc này Chu Thế Dương mơ hồ cảm nhận được sự không ổn, nhưng lại không thể nói ra được là cái gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Khương, tức giận nói:   

- Tôi chỉ là nói lên sự nghi ngờ của mình, tại sao lại nói là phỉ báng?   

Ninh Hán Dân vẫn im lặng rốt cuộc lên tiếng:   

- Được rồi, đang nói chuyện này, đừng nói sang chuyện khác.   

Dứt lời, liền nhìn Giang Khương, nói:   

- Giang Khương, nếu cậu không thể trong vòng một tuần ra ngoài hái được quả Hồng Vân, vậy cậu làm sao mà chứng minh những đan dược kia là do cậu hái thuốc để luyện chế chứ? Làm sao để chúng tôi tin tưởng chuyện này?   

Thấy Ninh Hán Dân lên tiếng, vẻ lạnh lẽo trên người Giang Khương chậm rãi tan đi, trầm giọng nói:   

- Muốn tôi chứng minh thì cũng đơn giản thôi, không cần một tuần, nửa ngày là đủ.   

- Nếu mọi người không tin, ngày mai cùng đi xem đi.

Bình luận

Truyện đang đọc