BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương và Lưu Mộc Dương đi tới trưởng lão viện không lâu, trong Thiên Y viện bắt đầu có sóng ngầm.   

Mặc dù tin tức hai người đi tới trưởng lão viện cũng không được tiết lộ ra ngoài, nhưng hai người đồng thời biến mất tại trong viện, một số tồn tại địa vị cao chú ý tới sự kiện Long Sơn trong Thiên Y viện rất nhanh liền phân tích ra nơi hai người có thể đi.   

Sắc mặt Chu Thế Dương càng âm trầm. Là Thiên y sư, ông có thể đơn giản biết ngay hướng hai người đi.   

- Đáng chết... Sao bọn chúng lại tới trưởng lão viện chứ? Chẳng lẽ Lâm Nhất Dương... Hai cái tên đáng chế này...   

Sắc mặt Chu Thế Dương âm trầm đứng trong phòng làm việc, đi vòng vòng như con ruồi không đầu, lúc này mới nhíu chặt mày, cầm di động ra, bấm một dãy số.   

- Không gọi được?   

Nghe thấy tiếng thông báo truyền từ đầu kia lại, báo điện thoại bên kia không liên lạc được, Chu Thế Dương cau mày suy nghĩ một chút, lại bấm một dãy số khác.   

- Cái gì? Hồ trưởng lão đã đi tới chỗ Mạnh trưởng lão rồi? Đã hơn hai giờ rồi còn chưa trở về?   

Nghe thấy lời đáp từ phía phòng làm việc của Hồ Quang Dương, sắc mặt Chu Thế Dương lại càng khó coi hơn vài phần. Thời gian trùng hợp như vậy, rất có khả năng là do bởi Lưu Mộc Dương và Giang Khương.   

- Lâm Nhất Dương đáng chết, Dương Mô Hình đáng chết... Sao bọn chúng dám làm thế?   

Chu Thế Dương tức giận đi mấy vòng lớn trong phòng làm việc, lấy di động ra định gọi một số nữa, chẳng qua vừa mới bấm mấy con số thì trên di động lại hiện lên số Lâm Nhất Dương, lập tức ông ta tức giận bấm tắt.   

Lúc này ông cũng không dám ép hỏi Lâm Nhất Dương là đã xảy ra chuyện gì. Nếu như Lâm Nhất Dương đã thật sự giơ tay đầu hàng với phía Giang Khương, như vậy thì coi như là trực tiếp chui đầu vào lưới, tặng chứng cứ cho người ta.   

Mặc dù thân là thành viên thường vụ Viện ủy hội, Thiên y sư, quyền cao chức trọng nhưng trước mặt Ban giám sát, Chu Thế Dương vẫn không dám khinh thường chút nào. Trong Thiên Y viện không ai có thể khinh thường Giám sát bộ. Cho dù là Từ Khải Liễu cũng không được.   

Một khi bị Ban giám sát nắm được nhược điểm thì trừ phi là toàn bộ Viện ủy hội Thiên Y viện đứng về phía anh, nếu không thì chẳng ai có thể che chở cho anh.   

Bộ trưởng Ban giám sát Lưu Mộc Dương là người khiêm nhường, thậm chí còn không làm trong Viện ủy hội... Chuyện liên quan tới Ban giám sát của ông ta, ông cũng rất ít khi chủ động lên tiếng. Nhưng chưa từng có ai dám làm càn trước mặt vị nhân vật số hai của Thiên Y viện này. Càng có nhiều thành viên kính sợ vị này thậm chí còn sâu hơn cả viện trưởng Từ Khải Liễu.   

- Hồng hộc...   

Thở hổn hển giống như một con trâu, trong mắt Chu Thế Dương tràn đầy vẻ tức giận. Từ khi ông ta lên tới Thiên y sư tới giờ còn chưa bao giờ có chuyện khiến ông ta cảm thấy bất đắc dĩ và căm tức.   

Đưa tay đập tan tành hai cái chén.   

Lại đi vòng vòng trong phòng làm việc mấy vòng, lúc này Chu Thế Dương mới cầm điện thoại gọi một số nữa.   

- Ông có biết Giang Khương và Lưu Mộc Dương đi trưởng lão viện không?   

- Tôi biết...   

- Làm sao bây giờ? Chỉ sợ phía bên Lâm Nhất Dương và Dương Mô Hình đã xảy ra vấn đề rồi!   

- Tạm thời không thể lộn xộn... Cho dù là hai bọn họ xảy ra vấn đề, Hồ Quang Dương cũng không dễ dàng đối phó như vậy... Yên tâm chớ nóng, đừng để rối loạn! Với thân phận của chúng ta, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, không ai có thể làm gì chúng ta được. Thậm chí bọn họ còn chẳng dám để lộ thông tin! Cho nên đừng nóng ruột! Bọn họ muốn đụng tới chúng ta cũng không đơn giản như vậy!   

Giọng nói đầu kia âm trầm nhắc nhở.   

Nghe thấy lời này, Chu Thế Dương nhẹ nhàng thở hắt ra, sắc mặt cũng thoáng tốt hơn hai phần, gật đầu. Đúng vậy... Mình thật sự đã bị tên Giang Khương đáng chết này làm cho u mê rồi.   

- Hừ... Được, cứ như vậy đi. Nếu Giang Khương này có dũng khí động tới tôi thật thì thế nào cũng phải cho hắn đẹp mắt... Nếu không thì hắn lại tưởng rằng hiện tại lên tới thành viên Viện ủy hội là có gan coi trời bằng vung thật...   

Trong mắt Chu Thế Dương lộ vẻ hung ác, lạnh lùng nói.   

Khi hai vị này đang bàn bạc bí mật, không ít thành viên cao cấp của Thiên Y viện cũng đều đang bàn tán.   

- Có thể khiến cả Bộ trưởng Lưu và Giang Khương đi cùng, trừ trưởng lão viện ra, thật sự cũng không có khả năng là địa phương khác...   

Sắc mặt một vị y sư cấp hai quái dị, hạ giọng nói:   

- Chuyện Long Sơn năm đó rất nhiên sẽ dính líu tới một số trưởng lão trong trưởng lão viện, nhưng cũng chỉ có mấy vị như vậy. Mà mấy người đó đều là những kẻ không dễ trêu chọc... Đặc biệt là vị Hồ trưởng lão kia, nếu có liên quan tới ông ta thì lúc này Giang Khương và Bộ trưởng Lưu gặp phiền toái rồi.   

Một vị y sư cao tuổi khác cũng mang huy hiệu cấp hai gật đầu khẽ, thở dài nói:   

- Về chuyện Long Sơn năm đó, chúng ta đều hiểu chút ít. Nếu đúng như lời bọn họ nói, y sư Nguyên Bân bị hãm hại, như vậy thì nói tiếp... Vị Hồ trưởng lão này quả thật rất đáng nghi. Nếu dính líu tới ông ta thật, vậy thì đúng là khá phiền toái rồi... Các trưởng lão khác thì cũng không khác lắm, đều là những nhân vật đã lập công lao cho viện, về nghỉ hưu vinh quang. Cho dù Viện ủy hội cũng phải khách sáo với bọn họ. Việc này quả thật không đơn giản!   

- Chuyện đã qua hai mươi mấy năm rồi, người dính líu tới hôm nay đều ở vị trí cao... Ngay lúc này mới tìm được chứng cứ, cơ bản là không có khả năng mấy. Mà không có chứng cứ, như vậy càng không có khả năng làm gì được những người năm đó...   

Vị y sư cao tuổi kia chậm rãi lắc đầu, cau mày hạ giọng hỏi:   

- Chẳng qua nếu Bộ trưởng Lưu và Giang Khương hợp tác thì trưởng lão viện cũng phải nể mặt một chút... Hoặc ít nhiều cũng có thể năm được chút ít tài liệu chân thật gì đó mới được. Tuy rằng Giang Khương tuổi trẻ còn chưa hiểu chuyện, nhưng Bộ trưởng Lưu dù sao cũng không phải trẻ con...   

- Ha Ha... Vậy cũng đúng... Chẳng qua Giang Khương này gần đây cũng quá ngông cuồng rồi.   

Vị y sư cấp hai này hừ khẽ một tiếng, nói:   

- Gần đây đã nghe nói không ít đồng nghiệp của chúng ta bởi thật sự không có thời gian đi đối phó với sự phiền hà của Hội ủy viên điều tra mà từ chối gặp mặt phòng số 2 kia, nhưng lại bị đám người Giang Khương cho người tới ép đi phối hợp, thật sự là ngang ngược quá đáng! Ngay cả tôi đang ở phòng thí nghiệm cũng bị người phòng số 2 tới cắt đứt thí nghiệm!   

- Cũng không biết rốt cục Viện ủy hội nghĩ sao mà lại cho một thằng ranh chưa ráo máu đầu thân phận thành viên thường vụ Viện ủy hội nữa. Thật sự là...   

Vị y sư cấp hai này muốn nói lại thôi, vẻ mặt không cam lòng, hừ một tiếng:   

- Thật sự tôi cũng muốn thấy tên nhãi này đụng phải chút vướng mắc mới tốt. Cứ tưởng rằng việc này dễ điều tra như vậy. Thân phận những người dính líu tới năm đó, trừ một số ít người, không ai là không có thân phận hơn hẳn hắn cả. Xem kiểu liều lĩnh của thằng ranh này, tôi chờ cho hắn bị đụng tới đầu rơi máu chảy...   

- Ôi...   

Y sư cấp hai cao tuổi kia cũng thở dài khe khẽ. Tất nhiên ông hiểu sự oán hận của đối phương. Là một người kiệt xuất trong giới y  

sư cấp hai, tới lúc thay đổi nhân sự tiếp theo, rất có khả năng sẽ tiến thêm một bước nữa, trở thành y sư cấp một, tiến vào Viện ủy hội. Nhưng hiện tại Giang Khương được bổ nhiệm vào Viện ủy hội rồi, như vậy ít nhất cơ hội cho gã sẽ phải bị hạ xuống năm phần. Như thế làm sao gã không oán hận cho được?   

Chẳng qua ông lão kia cũng hiểu rõ đối phương nói không sao. Chuyện Long Sơn năm đó làm sao điều tra dễ dàng được? Cho dù có chứng cứ gì đó thật, nhiều năm qua đi như vậy, hơn nữa người giật dây giờ ở địa vị cao, cũng tuyệt đối đã xóa sạch dấu vết, làm gì có chuyện lưu lại nữa.   

Cho dù được Viện ủy hội phê chuẩn, có Ban giám sát ủng hộ hết mình, muốn tra rõ về cơ bản cũng không có quá nhiều khả năng. Lúc này chỉ sợ thật sự hắn sẽ phải ngã một cú rất đau...   

Khi hai vị này đang bàn tán thì thào, một số người khác cũng đang bàn tán. Sau khi Hội ủy viên điều tra Long Sơn được thành lập đang gây nên thanh thế không nhỏ... Trừ một số y sư bình thường, một bộ phận y sư cao cấp nhất đều đã từ bị hẹn gặp.   

Bọn họ cũng rất quan tâm tới những tin tức truyền ra theo đường không chính thống...   

- Ha ha... Dĩ nhiên đã liên quan tới trưởng lão viện rồi. Tôi thật sự muốn xem, Giang Khương này còn có thể ngang ngược ở trưởng lão viện như đối với chúng ta không...   

- Hắc... Ngang ngược ở trưởng lão viện, tôi đoán là hắn không dám... Trưởng lão viện đều là những lão y sư rút lui dưỡng lão, viện trưởng còn phải khách khí với bọn họ. Nếu Giang Khương mà dám gây chuyện ở đó, như vậy thì đúng là thú vị lắm đây...   

- Chẳng qua với sự liều lĩnh của thằng nhãi này, chỉ sợ không tới hai ngày là chúng ta sẽ nhận được thư trách cứ của trưởng lão viện phát tới rồi... Không chừng hiện tại viện trưởng đang nghe điện thoại của Mạnh trưởng lão hoặc Hồ trưởng lão bên kia phàn nàn đấy....   

Mấy vị y sư cao cấp quen biết ngồi lại với nhau, hạ giọng cười nói, bàn tán... Trong lời nói có vẻ chẳng có thiện cảm gì với vị thành viên thường vụ Viện ủy hội mới lên này.   

Vốn bọn họ khổ cực mười mấy năm, qua năm ải, trảm sáu tướng mới có được địa vị ngày hôm nay. Nhưng một thằng nhãi ranh mới chỉ hai ba năm liền vượt qua mười mấy năm cố gắng cả bọn họ, thậm chỉ có leo thẳng lên vị trí cao nhất, làm nhiều người có hy vọng đứt gánh giữa đường, thật sự bị ghét cũng chẳng lạ.   

Người cười chê không ít, người lo lắng cho Giang Khương cũng rất nhiều. Lúc này Mã Tiểu Duệ đang ngồi trong phòng làm việc của lão y sư La Thiên Minh, lo lắng nói với lão y sư La Thiên Minh:   

- Thầy lão, tôi nghe nói... Có phải Giang Khương tới trưởng lão viện thật không... Có thể xảy ra chuyện không...   

Lão y sư La Thiên Minh cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:   

- Tôi cũng không biết. Chẳng qua cũng nghe nói thế...   

- Hả... Ngài cũng không biết?   

Mã Tiểu Duệ lo lắng hỏi.   

- Đúng vậy... Chẳng qua cậu cũng không cần lo lắng. Cho dù có đi thật thì cũng có Bộ trưởng Lưu đi cùng, không xảy ra chuyện bất ngờ đâu. Hơn nữa tên nhãi đó luôn luôn không làm chuyện không nắm chắc, cho nên cậu cũng không cần lo lắng làm gì...   

Lão y sư La Thiên Minh mỉm cười nhìn máu Thượng Đế, ha hả cười trấn an.   

Nghe lời nói của lão y sư La Thiên Minh, máu Thượng Đế thoáng thở dài nhẹ nhõm, nói:   

- Ồ... Như vậy thì tốt rồi. Tốt rồi...   

Sắc mặt Hồ Minh Vũ Hồ đại thiếu gia lúc này cũng hơi khó coi, ngồi trước mặt Lý Mạnh, vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Mạnh đang cầm mấy hạt đào trong tay nghịch, trầm giọng nói:   

- Chúng ta đều xuất thân trưởng lão viện, hiện tại Giang Khương lại chạy tới trưởng lão viện diễu võ giương oai, Lý Mạnh anh không để ý chút nào sao?

Bình luận

Truyện đang đọc