BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Lúc này, một vị lão giả chậm rãi đứng dậy, cung kính hướng Tuyên Năng, nói: 

- Gia chủ, giao cho tôi được không? 

- Cùng nhau đi, tốc chiến tốc thắng. 

Tuyên Năng khẽ gật đầu. 

- Các người... 

Nhìn lão giả trước mặt, Tuyên Lâm giận dữ kêu lên một tiếng, nhìn những người chung quanh: 

- Chẳng lẽ các người không nghe lời của tôi sao? Giang Khương sắp xong đời rồi, sẽ liên lụy đến Tuyên gia chúng ta. Bây giờ các người đi theo tôi, tôi đảm bảo Tuyên gia bình yên vô sự. Sau này đan dược mọi người dùng sẽ không hết. 

Tuyên Lâm kêu lên giận dữ, nhìn mọi người bên cạnh không hề nhúc nhích, gương mặt lại càng quái dị, rốt cuộc hoảng hốt nói: 

- Các người...các người sẽ phải hối hận. 

Dứt lời, Tuyên Lâm tung người vọt đến cửa. 

Nhưng vừa mới nhúc nhích, hai lão đầu ngồi ở gần cửa, là thúc thúc của Tuyên Lâm, tuy nói không phải cao thủ Thiên giai, nhưng cũng là Địa giai đỉnh phong, cứ như vậy mà ngăn ở cửa. 

Đáng thương cho gia chủ tương lai, đại nhân Tuyên Lâm, mặc dù đã là thiên giai, nhưng thật sự hai quả đấm khó địch chúng tay, bị người ta vây công và bắt lại. 

- Các người sẽ hối hận. Chờ Giang Khương rơi đài, các người sẽ phải đến cầu cạnh tôi. 

Bị áp chế, Tuyên Lâm tức giận hô to, sau đó liền bị bịt miệng và giải đi. 

Vừa giãy dụa, Tuyên Lâm vừa âm thầm nôn nóng. Hai ngày qua, y vẫn luôn phục dụng Hồng Vân Đan, đột phá Thiên giai, quên mất lôi kéo các trưởng bối trong gia tộc trước. Nếu không, nhờ có các trưởng bối trợ giúp, y vẫn có thể chạy trốn, sau đó chờ những người này đi cầu y, làm gì có chuyện rơi vào khốn cảnh. 

Bây giờ thì tốt rồi, phải đợi đến sau khi Giang Khương rơi đài, những người này mới tỉnh ngộ, trả giá vì đã đối xử với y như thế. 

Vừa bị kéo đi, Tuyên Lâm vừa ảo nảo, nghiến răng nghiến lợi, nói: 

- Chờ đến khi các người cần lão tử, các người sẽ hối hận. 

Không ai còn để ý đến Tuyên Lâm nữa, bởi vì người của phòng Giám sát Thiên Y Viện rất nhanh đã đến. Sáng ngày hôm sau, một chiếc SUV chậm rãi đậu trước cửa nhà Tuyên gia. 

Ba người mặc áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, mang phù hiệu của Thiên Y Viện và phòng Giám sát chậm rãi bước xuống. 

Hai vợ chồng Tuyên Năng và các trưởng lão trong gia tộc đều đứng ngoài cửa nghênh đón ba người. Mặc dù trong số các thế gia, Tuyên gia cũng được xem là hàng đầu, nhưng vẫn không có ai dám bất kính, đừng nói chi người đến lần này là người của phòng Giám sát Thiên Y Viện, Tuyên gia lại càng không dám có chút lạnh nhạt. 

- Hoan nghênh các vị giám sát viên đại giá quang lâm. 

Tuyên Năng bước lên trước, khách khí chào hỏi. 

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, nhìn Tuyên Năng bước lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm, khách khí bắt tay Tuyên Năng một cái rồi nói: 

- Xin lỗi đã quấy rầy. 

- Nào có, nào có. Thời tiết giá lạnh, mấy vị đường xa đến, mời vào nhà ngồi, uống ly trà nóng. 

Thấy ba người cũng rất khách khí, không chút lạnh lùng như lời đồn, Tuyên Năng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, mặc dù phòng Giám sát đến điều tra Giang Khương, nhưng ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nếu không, làm sao mà khách sáo như vậy, vội vàng mỉm cười mời mọi người vào bên trong dùng trà. 

Ba người trong phòng khách uống hai hớp nước, người dẫn đầu nhìn Tuyên Năng, cười nói: 

- Chắc hẳn Tuyên gia chủ cũng biết được mục đích đến đây lần này của chúng tôi. Vậy chúng ta vào vấn đề ngay luôn. 

- Tất nhiên là biết. Các vị Giám sát viên đừng khách sáo. Tuyên gia chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp. 

Thấy đối phương vào chính đề, biểu hiện Tuyên Năng liền nghiêm lại, gật đầu nói. 

Thấy Tuyên Năng đã rõ, người dẫn đầu cũng không khách sáo, nói: 

- Tuyên gia chủ, tôi là Lạc Dương của tổ 3 phòng Giám Sát, đại diện cho Thiên Y Viện, hướng Tuyên gia chủ xác nhận lại hai chuyện. 

- Mời nói. 

Tuyên Năng gật đầu nói. 

- Xin hỏi y sĩ Giang Khương quan hệ như thế nào với gia đình? 

- Giang Khương là vị hôn phu của con gái tôi, Tuyên Tử Nguyệt, cũng được xem là cô gia của Tuyên gia chúng tôi. 

- Được, xin hỏi, năm vừa qua, y sĩ Giang Khương đã cung cấp rất nhiều đan dược hoặc tài nguyên các loại cho gia đình? 

Dứt lời, Lạc Dương nhìn chằm chằm Tuyên Năng, gương mặt nghiêm túc chờ đối phương trả lời. Hai người sau lưng cũng nghiêm nghị, chờ xem Tuyên Năng sẽ trả lời như thế nào. Đây chính là mục đích chủ yếu bọn họ đến đây. Nếu đối phương trả lời không thật, hoặc không phù hợp với chứng cứ, như vậy cần tiến thêm một bước xác nhận. 

Tuyên Năng chỉ thoáng chần chừ một chút rồi nói: 

- Hai năm qua, Tử Nguyệt nhà tôi tổng cộng gửi về tám viên Hồng Vân Đan, tám mươi viên đan dược trung phẩm. 

Nói đến đây, Tuyên Năng ngừng lại một chút rồi nhìn ba người, khẽ gật đầu: 

- Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn thứ nào khác. 

Nghe Tuyên Năng trả lời, ba người của phòng Giám sát cũng sửng sốt. Bọn họ vốn tưởng rằng Tuyên Năng sẽ không thừa nhận. Dù sao, nếu việc này không thể chứng thực, phiền toái cho Giang Khương sẽ rất lớn. Nhưng lại không nghĩ đến đối phương một chút giấu diếm cũng không có, hoàn toàn không có gì khác với tình huống mà bọn họ đang nắm giữ. 

- Tuyên gia chủ, ngài xác nhận ủy viên Giang Khương là thông qua Tuyên Tử Nguyệt cung cấp cho Tuyên gia tám viên Hồng Vân Đan và tám mươi viên đan dược trung phẩm bình thường? 

- Vâng, trước kia, Tử Nguyệt mang về nhà năm viên. Sau đó, khi Giang Khương từ Châu Phi trở về, bởi vì gặp quá nhiều chỉ trích, để trấn an Tuyên gia, Tử Nguyệt gửi tiếp về nhà ba viên. Còn đan dược trung phẩm thì là tám bình, tổng cộng tám mươi viên. 

Mặc dù trong lòng có chút khẩn trương, nhưng Tuyên Năng vẫn gật đầu xác nhận. 

Ba người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kinh nghi trong mắt đối phương, nhưng chỉ trao đổi ánh mắt một chút. Lạc Dương gật đầu một cái, sau đó quay sang Tuyên Năng, hỏi tiếp: 

- Không biết có còn những tài nguyên khác hay không? 

- Không có. 

Tuyên Năng cười khổ nói: 

- Tuyên gia chúng tôi là nhờ cô gia, trên dưới đều cảm thấy bất an. Hơn nữa hai năm qua, cô gia bôn ba vì Thiên Y Viện, cho dù gặp mặt một lần cũng khó, nào dám để liên lụy đến cậu ây. 

- Như vậy, xin hỏi Tuyên gia chủ, Ủy viên Giang Khương có đem lai lịch của những đan dược này nói cho ngài biết không? 

Lạc Dương hỏi. 

- Không. Liên quan đến điều này, khi Tử Nguyệt nhà tôi gửi về cũng không nói. 

Tuyên Năng lắc đầu. 

- Được. 

Lạc Dương gật đầu một cái, nhìn hai người bên cạnh. Bọn họ vốn muốn gặp người làm chứng là Tuyên Lâm, nhưng nếu Tuyên gia chủ đã chính miệng thừa nhận hết thảy, tất nhiên không cần tìm Tuyên Lâm hỏi làm gì nữa. 

Hai người kia nhìn Lạc Dương, liền gật đầu. Vốn còn tưởng rằng phải tốn chút công sức, không nghĩ đến lại dễ dàng giải quyết như vậy. Đối phương đã thừa nhận, tất nhiên không cần phải tiếp tục hỏi nữa. 

Dù sao, quan hệ giữa Giang Khương và phòng Giám sát không tệ, đặc biệt là hai phòng kia dạo gần đây dựa vào ủy viên Giang Khương mà làm không ít chuyện. Chủ nhiệm của hai phòng còn cố ý đến phòng số 3. Tuy không nói trắng ra điều gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, chỉ cần không trái với nguyên tắc, chiếu cố được thì chiếu cố. Bây giờ tình huống như thế này, cũng tiết kiệm cho mọi người không ít chuyện, cũng không cần phải cạn tàu ráo máng với ủy viên Giang Khương. Đồng thời, người của phòng Giám sát cũng không phải là loại người nhất định phải gây chuyện. 

- Đã như vậy, chúng tôi cảm ơn Tuyên gia chủ đã phối hợp. Chúng tôi xin phép đi trước. Nếu cần gì, chúng tôi lại mời Tuyên gia chủ phối hợp. 

Lạc Dương đứng dậy, cười nói. 

Thấy ba người rời đi, Tuyên Năng vội vàng cười nói: 

- Nào dám, nào dám. Phối hợp với phòng Giám sát của Thiên Y Viện là nhiệm vụ của chúng tôi. Nhưng xin đừng đi vội, chi bằng ở 

lại dùng bữa cơm với gia đình chúng tôi rồi hãy đi. 

- Không, thời gian vẫn còn sớm, chúng tôi cũng phải tranh thủ trở về bàn giao. Xin cảm ơn ý tốt của Tuyên gia chủ. 

Lạc Dương mỉm cười từ chối. 

Ba người hướng Tuyên Năng chắp tay, dưới sự đưa tiễn của Tuyên gia, leo lên xe rời đi. 

Sau khi lên xe, một người lên tiếng hỏi: 

- Tại sao Tuyên Năng lại dứt khoát khai báo như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không biết tính nghiêm trọng của chuyện này sao? 

Không, điều này rất rõ ràng, hẳn Ủy viên Giang Khương yêu cầu bọn họ không cần giấu diếm. 

Lạc Dương nói: 

- Nếu không, đường đường là gia chủ Tuyên gia, ngay cả điểm này cũng không biết, ông ta cần chi làm gia chủ nữa? 

- Nói như vậy, chẳng lẽ Ủy viên Giang Khương đã có cách đối phó? 

Một người khác cả kinh lên tiếng. 

- Có lẽ vậy. Chuyện này không ai nói rõ được. 

Lạc Dương thở dài, sau đó nói: 

- Nhưng bất kể thế nào, sau khi nghe gia chủ Tuyên gia nói xong, tôi đột nhiên lại cảm thấy coi trọng vị Ủy viên Giang Khương này. Cậu ta không đơn giản. Tôi cảm thấy, có lẽ lần này sẽ có một vài người sẽ ăn quả đắng rồi. 

Hai người còn lại nhẹ gật đầu, có cùng một cảm giác. Là một người thường xuyên tạo ra các kỳ tích, lần này có lẽ sẽ mang đến cho mọi người một số bất ngờ khác. 

Nhìn chiếc xe của phòng Giám sát chậm rãi rời đi, gương mặt vốn đang mỉm cười của Tuyên Năng chợt sa sầm xuống, sau đó thở ra một hơi, lúc này mới xoay người bước vào trong sân. Tuyên mẫu đi bên cạnh cũng thở dài, nhìn Tuyên Năng, hỏi: 

- Lão đầu tử, ông cảm thấy cô gia thật sự sẽ không sao chứ? Tôi...tôi...cảm thấy cậu ấy đã vì gia đình chúng ta, chúng ta cũng nên vì cậu ấy mà gánh vác một chút. 

- Tôi biết rồi. Chuyện của Tuyên Lâm, tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi. Vạn nhất không được, lập tức xử lý, không để liên lụy đến Giang Khương. Nhưng nếu Giang Khương đã giao phó, chúng ta cũng nên làm theo. 

Tuyên Năng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: 

- Giang Khương không phải người bình thường. Nếu cậu ấy đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp. 

- Vâng. 

Nhớ đến bản lãnh của con rể mình, Tuyên mẫu mới thở phào nhẹ nhõm. 

Ba người Lạc Dương vẫn còn đang trên đường trở về, Chú nhiệm Lý Khải của tổ 3 đã nhận được báo cáo của cả ba, cũng sững sờ ngay tại chỗ. 

Tiền Quân nhìn Lý Khải, không khỏi nghi ngờ: 

- Thế nào? Đám người Lạc Dương nói như thế nào? 

- Tuyên Năng đã thừa nhận toàn bộ. 

Lý Khải không thể tin được. 

- Cái gì? Đã thừa nhận? 

Tiền Quân nhìn đồng hồ trong tay, thoáng tính toán thời gian, không khỏi kinh nghi: 

- Bây giờ hẳn bọn họ vừa mới đến chứ? 

- Đúng, bọn họ ngồi ở Tuyên gia được mười lăm phút, uống một ly trà, hỏi hai câu. Tuyên Năng biết gì nói nấy, hoàn toàn trùng khớp với những gì mà chúng ta đang có. 

Lý Khải gật đầu. 

- Um. 

Tiền Quân nheo mắt, sau đó cười khổ, nói: 

- Chúng ta bày ra trận thế lớn như vậy, nhưng ủy viên Giang Khương lại chẳng coi vào đâu. 

- Đúng vậy. Một chút cũng chẳng coi vào đâu. 

Lý Khải lắc đầu cười khổ: 

- Chuyện vui lần này hẳn sẽ to lắm đây. 

- Ừm, sẽ là chuyện vui lớn. 

Tiền Quân nói: 

- Nhưng cũng tốt. Tôi ngược lại cảm thấy tò mò, rốt cuộc không biết vị Ủy viên Giang Khương này làm sao mà ứng đối với chuyện này. 

- Tra xét tài khoản như thế nào rồi? 

Lý Khải suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Tiền Quân, hỏi. 

- Đã xong rồi. Căn cứ theo biểu hiện của tài khoản, cậu ấy đã chi rất nhiều cho việc đổi đan dược. Nhưng tám viên Hồng Vân Đan thì lại không rõ ràng. 

Nói đến đây, Tiền Quân lại cười khổ: 

- Nói cách khác, tám viên Hồng Vân Đan này không phải là do cậu ấy đổi. Quan trọng hơn, với tiến bộ nội khí của Ủy viên Giang Khương, hoàn toàn không cần những loại đan dược này. Cộng thêm, tiến bộ nội khí của vị Tử Nguyệt tiểu thư khá nhanh, còn có thể gửi về nhà, có thể thấy được, vị Ủy viên Giang Khương này nhất định có được đan dược từ nguồn khác. 

- Phù, quả thật là phiền toái rất lớn. 

Lý Khải nói: 

Nhưng tôi ngược lại rất chờ mong cậu ta sẽ ứng đối như thế nào. 

- Đúng vậy, tôi cũng rất chờ mong. 

Tiền Quân cười nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc