BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Hồ Quang Dương ngửa đầu cười to, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian. Tuy nói tiểu tử này nói khó nghe thật, nhưng thật ra ông cũng không biết phải làm như thế nào. Giang Khương nói chuyện rất khó đối phó. Đấu võ mồm với tiểu bối là chuyện không đáng. Chỉ có đao thật súng thật, bình tĩnh định ra thắng thua mới là chính đạo.   

- Lời con nít ranh, không đáng tin. Không trải qua phương pháp nhận chủ chính đạo thì tội không thể tha.   

Hồ Quang Dương chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng nói:   

- Cậu nói không có việc gì? Cậu không thông qua Viện ủy Thiên Y Viện hoặc Trưởng lão viện, làm sao có thể khiến đại đỉnh nhận chủ? Tế Thế Đỉnh truyền thừa ngàn năm, trải qua mười lăm đời đỉnh chủ, đều phải thông qua nghi thức nhận chủ mới có thể khiến đại đỉnh nhận chủ được. Chưa từng có người nào không thông qua nghi thức mà có thể nhận chủ. Cậu nói không tổn hại đến linh tính của Tế Thế Đỉnh, ai có thể xác nhận?   

- Tôi nói tôi có thể xác nhận.   

Tay Giang Khương nhẹ nhàng gõ lên đại đỉnh, lại nghe đại đỉnh phát ra thanh âm thanh thúy. Hắn nhìn Hồ Quang Dương, lãnh đạm nói:   

- Hồ trưởng lão, ngài thân là Thủ tịch trưởng lão, ăn nói bừa bãi là không được.   

- Ăn nói bừa bãi?   

Nghe được lời này, Hồ trưởng lão vốn đã quyết định không so đo với Giang Khương, nhưng lúc này cũng không thể không giận dữ.   

- Đương nhiên, thực tế chính là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất. Hồ trưởng lão muốn gán cho người ta tội danh như vậy, chẳng lẽ không phải ăn nói bừa bãi?   

Giang Khương vẫn bình tĩnh nói.   

- Cậu...làm càn.   

Hồ trưởng lão đỏ bừng mặt quát lớn.   

Thiên y sư Từ Khải Liễu rốt cuộc cảm thấy tình huống không ổn. Hồ trưởng lão dù thế nào cũng là trưởng bối, lại là cựu Viện trưởng. Tuy nói ông hơi quá đáng, nhưng cũng phải chừa lại cho người ta chút mặt mũi, lập tức sắc mặt trầm xuống:   

- Giang Khương, không được vô lễ.   

Nghe Viện trưởng Từ lên tiếng, gương mặt Giang Khương liền nghiêm chỉnh lại. Hồ trưởng lão thấy Từ Khải Liễu cũng đã lên tiếng, liền cố gắng đè ép sự tức giận trong lòng. Đường đường là một Thủ tịch trưởng lão, đến tiến hành chất vấn, ngược lại giống như cái chợ, ầm ĩ với người ta.   

- Nếu Hồ trưởng lão đã cho rằng việc Tế Thế Đỉnh nhận tôi làm chủ, nhất định là đã bị tổn hại. Vậy Hồ trưởng lão có thể xuất ra chứng cứ không?   

Giang Khương hỏi.   

- Chứng cứ? Bây giờ nắp đỉnh đã bị mất, tôi làm sao có thể xuất ra chứng cứ?   

Hồ Quang Dương lạnh giọng nói:   

- Nhưng mặc kệ thế nào, Tế Thế Đỉnh cũng phải do một người luyện đan có tay nghề điêu luyện thì mới có thể chân chính phát huy tác dụng. Bây giờ Tế Thế Đỉnh lọt vào tay một y sĩ thực tập như cậu, mà theo như tôi biết, cậu căn bản không biết luyện đan?   

- Hơn nữa, cậu ngay cả luyện đan cũng không biết, làm sao có thể cam đoan Tế Thế đỉnh không bị hao tổn? Cậu ép buộc Tế Thế Đỉnh nhận chủ, chính là gây ra tổn thất rất lớn cho đại đỉnh.   

Đối mặt với chỉ trích của Hồ Quang Dương, Giang Khương nói:   

- Ai nói tôi không biết luyện đan?  

Giang Khương vừa nói xong, mọi người liền ngẩn ngơ, sau đó nhất tề nhìn La lão. Chẳng lẽ La Thiên Minh đã dạy cho Giang Khương cách luyện đan?   

Mọi người nhìn lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh nghi của La lão.   

- Cậu biết luyện đan?   

Hồ Quang Dương dĩ nhiên là cũng nhìn thấy vẻ mặt của La lão, ánh mắt trào phúng nói với Giang Khương.   

- Đương nhiên.   

Giang Khương nhẹ nhàng vuốt ve đại đỉnh, mỉm cười nói:   

- Nếu tôi đã có thể khiến Tế Thế Đỉnh nhận chủ, tôi như thế nào lại không biết luyện đan?   

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương, giống như luyện đan dễ như uống thuốc, sắc mặt mọi người đều cứng đờ. Luyện đan đơn giản như vậy sao? Tuy nói những người ở đây đều biết luyện đan, hơn nữa kỹ thuật cũng cao siêu, nhưng bọn họ đều phải tôi luyện cả hơn mười năm mới có được.   

Còn Giang Khương thì mới bao nhiêu tuổi, gia nhập Thiên Y Viện được bao lâu? Nếu không phải những đan sĩ được bồi dưỡng từ nhỏ, những thành viên còn lại, sau khi đạt đến y sĩ nhất phẩm thì mới tiếp xúc với luyện đan, Giang Khương làm sao có thể?   

Trong lòng ai nấy đều âm thầm lắc đầu. Tuy nói Giang Khương gia nhập Thiên Y Viện đã một năm, cũng đã thể hiện thiên phú và năng lực siêu cường của hắn, nhưng luyện đan thuật nào đơn giản như vậy? Cho dù là một đan sĩ được bồi dưỡng từ nhỏ, ít nhất cũng phải chờ người đó tấn cấp y sĩ chính thức thì mới có tư cách trở thành một luyện đan sĩ.   

Nếu La Thiên Minh còn chưa dạy cho Giang Khương, tại sao Giang Khương lại biết luyện đan?   

Hồ Quang Dương hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, lập tức nở nụ cười. Vốn ông ta còn chưa bắt được nhược điểm của Giang Khương, bây giờ Giang Khương đã tự mình đưa đến cửa, ông đương nhiên là sẽ không bỏ qua:   

- Được, nếu đã như vậy, vậy cậu luyện đan cho chúng tôi xem một chút đi. Nếu cậu có thể luyện ra đan dược đúng tiêu chuẩn, tôi sẽ không truy cứu việc cậu tự tiện để Tế Thế Đỉnh nhận chủ cũng như việc cậu cấu kết với Cổ môn.   

- Nếu cậu luyện không ra, vì tương lai của Thiên Y Viện, tôi sẽ hủy đi nội khí của cậu, trục xuất khỏi Thiên Y Viện.   

- Được, một lời đã định. Tôi sẽ luyện ra đan dược cho ông xem.   

Giang Khương cũng không do dự. Hắn chờ chính là điều này.   

- Giang Khương, con không thể xằng bậy được. Luyện đan không đơn giản như con đã nghĩ.   

Dưới ánh mắt kinh nghi của mọi người, La lão cũng luống cuống tinh thần. Nếu Giang Khương hạ thấp mình một chút, có Viện trưởng Từ ở đây, ít nhất có thể cam đoan Giang Khương không bị trục xuất khỏi Thiên Y Viện. Nhưng Giang Khương lại cứ náo lớn như vậy, thật sự đã không còn đường lui.   

- Sư phụ, không sao đâu, xin hãy tin tưởng con.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Có khi nào con làm người thất vọng chưa?   

Nhìn ánh mắt và giọng nói tự tin của hắn, La lão có chút bình tĩnh lại. Tuy nói đệ tử của ông có những lúc bốc đồng, nhưng không phải là người không biết chừng mực. Mặc dù trong lòng vẫn lo lắng như cũ, nhưng lúc này đã không còn cách nào ngăn cản, cũng đành thở dài.   

Chu Thế Dương ở bên cạnh cười lạnh không thôi, còn sắc mặt của những thành viên Viện ủy khác cũng trở nên ngưng trọng. Chỉ có gương mặt của Viện trưởng Từ là không thay đổi, nhưng ánh mắt nhìn Giang Khương lại phát ra quang mang kỳ lạ.   

Xuất phát từ tò mò, tất cả thành viên đều không có rời đi, cùng nhau bước đến phòng luyện đan. Thanh thế tương đối lớn.   

Toàn bộ người trong nội viện đều biết Giang Khương sẽ tiếp nhận buổi chất vấn lần thứ hai của Trưởng lão viện, đột nhiên tất cả đều đến phòng luyện đan, đúng là có chút hấp dẫn người.   

Rất nhanh có không ít người chạy đến phòng luyện đan, chuẩn bị nghe ngóng chuyện gì xảy ra. Rất nhiều người không có tư cách đến gần phòng luyện đan thì đều hỏi thăm Giang Khương lại náo ra chuyện gì.   

- Cái gì? Giang Khương muốn luyện đan?   

Tin tức này vừa ra, tất cả những người vây xem đều chấn động. Một y sĩ thực tập nhìn y sĩ tam phẩm bên cạnh, hỏi:   

- Ngô ca, anh đã học qua luyện đan chưa?   

- Đương nhiên là chưa. Chỉ có y sĩ nhất phẩm mới có thể tiếp xúc.   

Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ ngạc nhiên đứng bên ngoài phòng luyện đan, nhìn Vương Mịch bên cạnh:   

- Vương Mịch, Giang Khương đã học qua luyện đan?   

Vương Mịch cũng mơ hồ, lắc đầu nói:   

- Không có. Tôi vẫn đi theo bên cạnh sư phụ, chưa từng thấy sư phụ dạy Giang Khương luyện đan.   

- Vậy tại sao Giang Khương lại muốn luyện đan? Chẳng lẽ anh ấy tưởng rằng chỉ cần đọc qua một số tư liệu luyện đan thì có thể luyện đan được sao?   

Mã Tiểu Duệ kinh nghi nói.   

Vương Mịch nói:   

- Chẳng lẽ anh ấy dùng lò điện? Nhưng không thể nào.   

- Làm sao có thể? Nếu dùng lò điện, còn có thể khiến nhiều Thiên y sư chạy đến để xem sao?   

Mã Tiểu Duệ lắc đầu thật mạnh.   

- Cũng phải.   

Nghe xong, sự nghi hoặc trong mắt Vương Mịch cũng càng nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc