BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Không Thanh Đan?   

Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, dưới ánh mắt khao khát của Từ Khải Liễu, nhẹ gật đầu:   

- Được, ngày mai tôi sẽ luyện cho viện một lò Không Thanh Đan.   

Nhìn biểu hiện ung dung trên gương mặt tuấn dật của chàng thanh niên, hoàn toàn khác với biểu hiện phóng đãng không kềm chế được như vừa nãy, mọi người thấp giọng nghị luận với nhau, mơ hồ có sự mừng rỡ trong đó. Nếu có thể luyện thành đan dược siêu phẩm, ai nguyện ý đổi chác với Huyết tộc chứ?   

- Giang Khương, đừng có mà cuồng ngôn. Đừng tưởng rằng cậu có thể kéo dài thời gian.   

Thấy không ai chú ý đến mình, mặt Chu Thế Dương đỏ bừng nhảy ra:   

- Viện trưởng Từ, Giang Khương ác ý tập kích Thiên y sư, chẳng lẽ chuyện cứ như vậy mà cho qua? Mặc cho hắn tùy ý mượn cớ khước từ? Nếu hắn có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm, cần chi đợi đến ngày hôm nay?   

- Ác ý tập kích Thiên y sư? Không thể gọi như vậy được.   

Mọi người cười khổ trong lòng. Chu Thế Dương ông không phải là chưa từng bị Giang Khương đánh. Tình huống trước mắt, chỉ cần ngày mai Giang Khương luyện ra được một lò Không Thanh Đan, ai sẽ truy cứu hắn chứ?   

- Giang Khương tập kích Thiên y sư, do Thiên y sư Lưu Mộc Dương ghi chép lại, sau này xử lý.   

Sắc mặt Từ Khải Liễu không thay đổi, giao phó cho Lưu Mộc Dương bên cạnh, sau đó nhìn Giang Khương một cái thật sâu:   

- Được rồi, tan họp.   

Không có ai phản đối. Chuyện như vậy cứ diễn ra thường xuyên khiến ai cũng cảm thấy phiền, rất nhanh liền giải tán. Ngay cả Giang Khương cũng bị Lý Minh Bưu và Lưu Thiên Phúc vây quanh đưa ra ngoài, chỉ còn lại đồng chí Chu Thế Dương với dấu giày còn trên mặt đứng như trời trồng mà thôi.   

Trước lợi ích tập thể, lợi ích cá nhân luôn bị người ta coi nhẹ, giống như ban đầu ông ta coi thường lợi ích của Giang Khương, bây giờ chuyện ông ta bị ném giày vào mặt cũng bị lợi ích của đan dược siêu phẩm đẩy vào lãng quên.   

Không người nào nguyện ý gánh vác trách nhiệm giao dịch với huyết tộc, càng không người nào nguyện ý dùng Giang Khương để đổi chác. Nếu bây giờ có người trong tình huống không có nắp đỉnh vẫn luyện được đan dược siêu phẩm, mọi người đều rất nguyện ý. Ít nhất Giang Khương bảo ngày mai sẽ có. Một ngày, ai cũng có thể chờ được.   

Ngồi trong phòng làm việc, Từ Khải Liễu khẽ cau mày, bút trong tay không ngừng phê duyệt một số văn kiện. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.   

Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn bước vào, hai người cầm một bản báo cáo đưa đến trước mắt Từ Khải Liễu.   

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cả hai, sắc mặt Từ Khải Liễu hơi trầm xuống, thở dài nhận lấy báo cáo, tiện tay lật hai cái, nhìn nội dung trong bản báo cáo, lông mày lại càng cau chặt hơn.   

Thoáng im lặng một chút, sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn hai người:   

- Chứng cứ đầy đủ?   

- Vâng, chứng cứ đã đầy đủ.   

Lưu Mộc Dương nhẹ gật đầu:   

- Hơn nữa cũng đã thừa nhận đem những tin tức này truyền cho người ngoài viện.   

- Tại sao?   

Mặc dù đã tiếp nhận sự thật, nhưng Từ Khải Liễu vẫn không nhịn được hỏi:   

- Y sư Lỗ Song Giang là y sư nhị phẩm thâm niên, là người được đề cử cho vị trí thành viên hội Viện ủy nhiệm kỳ kế tiếp. Tại sao lại làm ra chuyện này?   

- Căn cứ theo điều tra, y sư Lỗ Song Giang cũng không có suy nghĩ phản bội viện, nhưng nghe nói người mà ông ấy trao đổi tin tức quan hệ rất tốt. Hơn nữa còn nghe nói là có quan hệ với bổn viện cũng khá sâu, thành ra ông cũng không quá mức để ý mà đem lộ tin tức ra ngoài.   

Nói đến đây, Lưu Mộc Dương cười khổ lắc đầu:   

- Nhưng ông ấy đúng là có chút cấu kết với người ngoài, hơn nữa còn đem rất nhiều tin tức quan trọng của viện truyền ra bên ngoài. Đây là sự thật.   

Từ Khải Liễu ngồi trước bàn làm việc, hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Được rồi, nên xử lý thế nào thì mọi người cứ xử lý như thế. Bây giờ tôi không có tinh lực để xử lý những chuyện này.   

- Vâng, thưa Viện trưởng.   

Hai người nhẹ nhàng gật đầu. Bọn họ biết rất rõ, những chuyện gần đây đã khiến cho Viện trưởng muốn sứt đầu bể trán. Tốt nhất là không nên để bà phiền lòng nữa.   

Bước ra ngoài, Liêu Long Căn cười khổ nhìn Lưu Mộc Dương nói:   

- Mộc Dương, Viện trưởng không tỏ ý, chúng ta nên xử lý như thế nào? Y sư nhị phẩm, hơn nữa còn là người được đề cử cho hội Viện ủy sắp đến.   

- Không có gì đặc biệt, mời y sư Lỗ Song Giang tự giam lỏng mình thôi. Ngoại trừ hai trợ thủ và hai đệ tử của ông ấy, trong vòng một năm, không ai được tiếp xúc với y sư Lỗ Song Giang. Trợ thủ và đệ tử của ông ấy cũng phải tiếp nhận sự giám sát nghiêm mật của Phòng Giám sát.   

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng lắc đầu:   

- Xử phạt những chuyện khác thì miễn. Một năm sau theo tình huống mà định. Đến lúc đó chắc Viện trưởng cũng đủ rảnh tay để xử lý việc này.   

- Ừm, cứ làm như vậy đi.   

Liêu Long Căn tán đồng gật đầu một cái. Là y sư nhị phẩm thâm niên, hơn nữa còn là người đề cử cho hội Viện ủy nhiệm kỳ đến, nếu không có Viện trưởng đích thân xử lý, cách xử lý trước mắt là thích hợp nhất. Một năm sau, tình huống sẽ thay đổi. Đến lúc đó, bất kể tình huống như thế nào, Viện trưởng cũng đã có thời gian xử lý.   

Một người được đề cử vào hội Viện ủy cũng không phải dễ dàng khống chế như vậy. Làm như thế, đối với phòng Giám sát cũng tương đối dễ xử lý.   

Cứ như vậy, trong tình huống không ai biết, y sư Lỗ Song Giang bắt đầu cuộc sống bị giam lỏng. Dĩ nhiên ông cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù là người được đề cử cho hội Viện ủy nhiệm kỳ kế tiếp, ông cũng biết hành động của mình đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Thiên Y Viện. Nhưng ông cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Ân tình năm đó của vị kia, ông vẫn ghi nhớ. Nếu có người lấy danh nghĩa của vị kia đến tìm ông, trong tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích của viện, đem một ít tình huống tiết lộ cho đối phương cũng là hợp lý.   

Chỉ là không nghĩ đến, nội viện lại nắm được những thứ này, tiến hành điều tra toàn diện.   

Tuy nói không tra ra được những thứ khác, nhưng trong tình huống trước mắt, ông tất nhiên là phải tiếp nhận xử phạt, chẳng qua trong lòng thầm than:   

- Xin lỗi, Giang công tử, không cách nào giúp các người nữa rồi.   

Lúc này, tâm trạng của Giang Nguyệt Minh cũng không được tốt lắm.   

- Xác nhận ông ấy đã bị phòng Giám sát khống chế?   

- Đúng vậy, Công tử, y sư Lỗ đã gửi một tin tức báo hiệu cuối cùng, sau đó không còn thấy gì nữa.   

Thanh âm lạnh như băng nói:   

- Xác nhận đã bị phòng Giám sát khống chế.   

- Được rồi, xem ra việc chúng ta đối kháng với Thiên Y Viện đã bắt đầu nổi lên mặt nước.   

Giang Nguyệt Minh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.   

- Xem ra, đây không phải là điều mà công tử hy vọng sao?

Bình luận

Truyện đang đọc