BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Cách đó ngàn dặm, trong Thiên Y viện lúc này đang bắt đầu lan tin đồn, ba vị Thiên y sư cùng với vì vị Ủy viên Hội đồng viện dẫn theo một nhóm người của Phòng 3 ban Giám sát cùng với Giang Khương đưa cả con cùng xuất hành...   

- Làm lớn như vậy rốt cuộc là muốn gì đây? Giang Khương còn mang con theo, chẳng lẽ Giang Khương đã bị định tội rồi, cho nên cả nhà bị áp giải đến nơi khác? Hay là cả nhà bị giam lỏng?   

Không ít người cùng châu lại bàn luận như vậy.   

Những người ủng hộ Giang Khương thì nói:   

- Có lẽ không phải. Cho dù Trưởng ban Giang thật sự có vấn đề, ban Giám sát cũng không thể để dính đến cả nhà như vậy...   

- Hì... Não anh đúng là tàn mất rồi. Nếu không phải Giang Khương xảy ra vấn đề, Hội đồng viện điều động nhiều người như vậy làm gì? Gần một nửa thành viên cấp cao nhất của Thiên Y viện chúng ta đều đi, hơn nữa anh không thấy ngay cả người Phòng 3 ban Giám sát cũng đi à?   

- Phải phải...   

Không ít người gật đầu đồng ý ý kiến này. Có lẽ cũng chỉ với thân phận của Giang Khương mới đủ tư cách điều động nhiều Ủy viên Hội đồng viện cùng đi như vậy. Có điều bọn họ không biết, hầu hết Ủy viên Hội đồng viện phải ở lại viện có không ít người cực kỳ quan tâm đến Giang Khương, nghe thấy chuyện này đều chủ động yêu cầu đi theo để xem náo nhiệt.   

Lúc này mọi người nhìn thấy Hồ Minh Vũ từ bên kia đi tới, lập tức có vài người tương đối quen thân bước lên trước hỏi ý kiến Hồ Minh Vũ. Có điều không ngờ Hồ Minh Vũ vừa nghe thấy lời này thì không nói câu nào, chỉ lắc đầu một cái rồi bỏ đi.   

- Ôi...   

Mọi người nhìn phản ứng của Hồ Minh Vũ thì cũng không nén được hoài nghi, thật sự không hiểu. Trước kia vị Hồ thiếu này không phải vui nhất là nghe tin Giang Khương gặp xui xẻo sao? Hơn nữa nguồn tin của gã rất nhiều, chẳng lẽ không phải chuyện như mọi người đang nói à?   

Cho dù thế nào thì cả Thiên Y viện lúc này có rất nhiều tin đồn, lần này Giang Khương thật sự không có cơ hội xoay mình nữa rồi.   

Cha con Tề gia đáng thương lúc này cũng vừa nghe được tin Giang Khương chính thức bị điều tra. Hai cha còn liền châu lại với nhau, suýt chút nữa là vỗ tay ăn mừng. Nghĩ tới chuyện bị sỉ nhục lần trước, Tề Lãng vội vàng gọi điện thoại cho hai người lần trước đến uống rượu nửa chừng đã đi, báo cho hai người biết chuyện này, tiện thể mời hai người lại tới uống rượu, rửa mối nhục trước.   

Phản ứng của các phe như vậy. Còn trước dược sơn số 16 của Vườn trồng thuốc thứ 103 trực thuộc Thiên Y viện, mọi người nhìn thấy Giang Khương chậm rãi bước tới, ai nấy dều lộ vẻ nghi ngờ, chỉ có Chu Thế Dương là mặt mày đắc ý, chỉ thiếu điều bật cười haha...   

- Sao? Tôi đã nói thằng nhãi này giở trò bịp bợm, cố ý lừa dối mà? Hì hì... Giờ thì rõ ràng rồi, lộ tẩy rồi chứ gì!   

Theo thông lệ, khi có cơ hội bôi đen Giang Khương, Chu Thế Dương sẽ luôn không bỏ qua, hơn nữa tất nhiên sẽ đẩy hiệu quả đạt đến mức cao nhất.   

Vừa bôi đen, lão vừa quay đầu sang nhìn Lưu Mộc Dương nói:   

- Hì hì... Trưởng ban Lưu, hành động của Giang Khương như thế, có lẽ ban Giám sát nên nghiêm trị nhỉ?   

Vẻ mặt Lưu Mộc Dương không thay đổi.   

Ông từ chối cho ý kiến mấy lời của Chu Thế Dương, khiến lão không khỏi ngượng ngùng.   

Nhìn bộ dạng của Chu Thế Dương, mấy người bên cạnh đều âm thầm khinh bỉ. Có điều ai cũng biết Giang Khương và Chu Thế Dương từ trước đến giờ như nước với lửa, tình hình như vậy mọi người đều đã quen rồi nên cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ. Có điều mọi người vẫn cảm thấy từ bước đi cho đến khi độ của Giang Khương hình như đều không hề đơn giản như vậy.   

Quả nhiên, đợi đến khi Giang Khương đến gần, mọi người liền thấy trên mặt Giang Khương đang nở nụ cười lạnh nhạt như lúc ban đầu.   

- Giang Khương? Thế nào?   

La lão y sư La Thiên Minh rất sốt ruột, thấy Giang Khương tới thì vội vàng trầm giọng hỏi.   

Giang Khương hơi mỉm cười nói:   

- Cũng không tệ lắm...   

Sau khi dứt lời hắn liền nói với người phụ trách vườn trồng thuốc:   

- Bảo người đi hái thuốc xuống đi...   

- Vâng...   

Người phụ trách vườn trồng thuốc nghe Giang Khương giao phó thì không dám lơ là, vội vàng đáp một tiếng.   

Công nhân hái thuốc bắt đầu trèo lên ngọn dược sơn kia. Chu Thế Dương nở nụ cười lạnh, nói:   

- Tôi thấy chỉ là chọn một dược sơn khác thôi. Giờ cậu cũng đã tìm được một loại thuốc, cũng không biết là thật hay giả, cậu còn dám nói không tệ? Giở trò bịp bợm, tùy ý lừa gạt Hội đồng viện, cậu có còn gì để nói không?   

Giang Khương nhún vai một cái, giữa hàng chân mày nhíu lại thể hiện vẻ bất lực như đang phải nói chuyện với một tên ngủ vậy:   

- Với ông... Tôi chẳng có gì để nói cả...   

Đồng chí Chu Thế Dương đáng thương bị vẻ mặt và câu nói của Giang Khương làm cho đầu bốc khói, tức giận quay đầu nhìn về phía Lưu Mộc Dương nói:   

- Trưởng ban Lưu... Chẳng lẽ Giang Khương giở trò bịp bợm, tùy ý lừa gạt Hội đồng viện như vậy mà còn chưa thể định tội sao?   

Lưu Mộc Dương khẽ cau mày sau đó lãnh đạm nói:   

- Chuyện còn chưa có kết luận... xem thử kết quả cuối cùng đã hẵng tính!   

Chu Thế Dương thấy Lưu Mộc Dương vẫn không ủng hộ đành phải hừ lạnh một tiếng, nói:   

- Được... Chờ có kết quả rồi, tôi xem thử anh có định được hay không!   

Mọi người nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe miệng Giang Khương thì đột nhiên cảm thấy hình như bắt đầu có chút mong đợi. Theo thông lệ, Chu Thế Dương hình như chưa từng thắng được Giang Khương. Lần này có lẽ cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Có điều lần này Giang Khương chỉ tìm được một quả, lẽ nào hắn còn muốn đổi hai tòa dược sơn khác thử?   

Lúc này, công nhân hái thuốc cuối cùng cũng từ trên núi xuống. Chu Thế Dương bước lên trước, dương dương tự đắc trầm giọng hỏi:   

- Lần này hái được loại thuốc nào? Đưa ra xem thử!   

- Ơ...   

Nghe Chu Thế Dương nói vậy, công nhân hái thuốc trẻ tuổi hơi run lên, rõ ràng thần thái có chút không bình thường, khuôn mặt đau khổ, giọng run run nói với người phụ trách vườn trồng thuốc bên cạnh:   

- Chủ nhiệm Dương... Tôi không dám xuống tay...   

- Không dám xuống tay?   

Sắc mặt Chủ nhiệm Dương hơi đổi một chút, cau mày nói:   

- Xảy ra chuyện gì?   

- Tôi chỉ là công nhân hái thuốc cấp 2, cho nên tay chân không chính xác... Phải mời Đường tiên sinh đến...   

Công nhân này vội vàng trả lời.   

- A...   

Chủ nhiệm Dương nghe thấy vậy cũng kinh sợ, ngạc nhiên nói:   

- Sao có thể...   

Có điều ông vừa nói được một nửa, đột nhiên trong mắt lóe lên tia khiếp sợ cùng hưng phấn, nhìn chằm chằm công nhân hái thuốc này, nói:   

- Cậu nói... có thể đã tìm được... cái đó... cái đó sao?   

- Đúng... Tôi chưa từng thấy qua đồ thât, chỉ thấy trên hình ảnh, cho dù là hình dáng hay là mùi vị đều rất giống, nhưng không dám khẳng định, cũng không dám hạ thủ... Cho nên, phải mời Đường tiên sinh đến mới được.   

Trong giọng nói run run của công nhân hái thuốc rõ ràng có chút hưng phấn.   

Các Ủy viên Hội đồng viện bên cạnh lúc này ai nấy đều nghe rất rõ ràng, nhìn thấy vẻ hưng phấn của hai người kia thì sững sốt một chút, sau đó Chu Thế Dương cũng đột nhiên cảm thấy dường như có chút không ổn, tức giận quát lên:   

- Xảy ra chuyện gì? Ngay cả thuốc mà cậu cũng không nhận ra, cậu làm công nhân hái thuốc kiểu gì vậy? Thiên Y viện ta từ lúc nào có phế vật như vậy chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc