BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Sóng trùng kích cường đại trong nháy mắt chấn Tế Thế Đỉnh liên tiếp lộn nhào trong nước biển, khiến Giang Khương bên trong cũng không khỏi chật vật. Mặc dù Tế Thế Đỉnh đã tiêu trừ được phần lớn chấn động, nhưng Giang Khương vẫn bị chảy máu mũi.   

Ho khan một cái, hít vài hơi mới miễn cưỡng đè xuống cảm giác buồn nôn, Giang Khương cố gắng ổn định lại thân hình. Kiểm tra lại, thấy trận pháp bên trên thân đỉnh không bị tổn hao gì, lúc này mới thoáng bình tĩnh trở lại.   

Trong lúc hắn đã bình tĩnh lại, người khác lại kinh nghi. Trên trực thăng, Pitt và Mỹ Kỳ đều mở to mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình.   

Do dự một hồi lâu, Mỹ Kỳ mới quay sang hỏi Pitt:   

- Pitt, anh cảm thấy đây là cái gì?   

- Không…không biết.   

Pitt cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, lắc đầu nói:   

- Vật này không giống như tàu ngầm, ngược lại giống như một robot. Chỉ có robot mới có thể tích như vậy.   

- Nhưng robot dưới nước có thể chịu đựng được chấn động như vậy không? Dường như không phù hợp với động lực học dưới nước.   

Mỹ Kỳ nhún vai, nói:   

- Hơn nữa đó là một hình tròn. Anh có thấy nó tiến lui không? Đối phương chắc chắn đã trang bị cánh quạt hoặc động lực nào đó.   

- Vậy cô nói nó là cái gì?   

Pitt cũng cảm thấy Mỹ Kỳ nói có lý, cau mày hỏi.   

- Một thứ có thể tránh thoát khỏi máy rada dò xét, ngay cả máy dò sóng siêu âm cũng không dò ra, nếu không phải nó đột nhiên sinh ra năng lượng ba động cổ quái, ai cũng không phát hiện được sự tồn tại của nó. Vì chấn động của lựu đạn nên mới hoàn toàn lộ ra ngoài. Nhưng thể tích của nó ước chừng có một thước, hẳn là có sức mạnh đặc biệt nào đó bảo vệ. Cô có nghe chỗ nào có tiến bộ khoa học kỹ thuật như thế này không?   

Nói đến đây, vẻ kinh nghi trên mặt Pitt lại càng nhiều.   

Biểu hiện của Mỹ Kỳ cũng không sai biệt lắm. Thân là hải quân hoàng gia, hạm đội cũng đã tạm thời điều động đến đây, hơn nữa còn là dựa trên danh nghĩa diễn tập. Tất cả là vì một cái vật kỳ quái như thế, ngược lại cũng không cảm thấy kỳ quái.   

Thứ đồ như vậy, không ai biết nó tồn tại như thế nào. Kích thước nhỏ, nhưng chỉ cần nó có đủ động lực và nhiên liệu, nó có thể lặng yên đi lại ở bất cứ nơi nào trên trái đất này. Cũng khó trách cấp trên lại coi trọng thứ đồ đó đến như vậy.   

Chẳng qua thứ đồ chơi này rốt cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẽ là sản phẩm mới nhất đến từ Mỹ? Hay là đến từ…   

Hai người đều có chút ngu người, không nghĩ đến lần này hạm đội chạy đến đây, tiếp nhận quyền chỉ huy từ cấp trên, ai có thể ngờ đến là gặp phải người ngoài hành tinh?   

Hai người cũng không dám suy nghĩ nhiều, quan sát tình huống một chút, phát hiện vật thể đó không hề có dấu hiệu trồi lên mặt nước. Vừa thoáng ổn định lại, hình ảnh trên màn hình lại biến mất, ngay cả năng lượng tụ tập cũng bắt đầu tiêu tán, liền vội vàng báo cáo lại cấp trên.   

- Nghị trưởng…   

Nghe bên kia báo cáo, Hầu tước Ryan liền nhìn Nghị trưởng, trầm giọng xin chỉ thị. Bây giờ mọi người đều biết đó chính là Giang Khương. Vật thể hình tròn khoảng một thước kia chính là Tế Thế Đỉnh. Chẳng qua là y không nghĩ đến Tế Thế Đỉnh lại có chức năng như vậy. Đây quả thật là nghịch thiên. Theo tình huống trước mắt, tuyệt đối không thể thả đối phương đi.   

Nhưng bây giờ đối phương đã muốn bỏ chạy. Một khi để chạy thoát, muốn tìm tung tích người này sẽ rất khó. Cho dù điều thêm mấy quân hạm đến, chỉ cần đầu óc của tiểu tử kia không ngu ngốc, trên căn bản sẽ rất khó tìm lại đối phương.   

Cây trượng vẫn nhẹ nhàng chuyển động trong tay Nghị trưởng, nhưng sau khi chuyển động hai cái, dưới ánh mắt khao khát của Hầu tước Ryan, liền nói:   

- Tiếp tục đi, cho đến khi đối phương trồi lên mặt nước hoặc không động đậy được nữa mới ngưng.   

- Vâng.   

Pitt và Mỹ Kỳ nhận được mệnh lệnh, cũng không cảm thấy kỳ quái. Trong tình huống lúc này mà bỏ qua cho đối phương, tuyệt đối không có khả năng.   

Lại tiếp tục một quả lựu đạn nữa được thả xuống.   

Ầm. Tốc độ của Tế Thế Đỉnh làm sao mà tránh được trùng kích của quả lựu đạn. Đặc biệt là quả lựu đạn được cố ý thả xuống. Tế Thế Đỉnh điên cuồng lộn nhào trong nước biển, kéo theo cả Giang Khương. Trong lúc lăn lộn, Giang Khương phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong.   

- Lại xuất hiện rồi.   

Vốn vật hình tròn đã biến mất khỏi tầm soát của rada, bây giờ bị lựu đạn oanh tạc liền xuất hiện lần nữa, Pitt hưng phấn nói.   

- Không chạy thoát đâu.   

Mỹ Kỳ cũng đặc biệt hưng phấn. Cô cũng cảm thấy tò mò với vật này, chỉ chờ nó trồi lên mặt nước.   

Pitt cũng hiểu suy nghĩ của Mỹ Kỳ, chỉ thở dài nói:   

- Người này chưa chắc sẽ trồi lên mặt nước đâu.   

- Sao?   

Mỹ Kỳ nghi ngờ hỏi.   

- Nếu vật này không có khả năng chở người bên trong, như vậy khả năng tự hủy sẽ rất lớn. Nếu cô có một vật như vậy, cô sẽ nguyện ý để nó rơi vào tay người khác hay không?   

- Không.   

Mỹ Kỳ gật đầu thật mạnh.   

- Thế thì chẳng phải đã kết thúc rồi sao?   

Pitt nhún vai nói.   

- Nhưng nếu là người ngoài hành tinh thì sao?   

Mỹ Kỳ hưng phấn nói.   

Nhìn biểu hiện hưng phấn của Mỹ Kỳ, Pitt nói tiếp:   

- Không thể nào. Nếu là người ngoài hành tinh, cô cảm thấy sau khi bị chúng ta bắn hai quả lựu đạn, nó có thành bộ dạng như vậy không?   

- Ơ? Cũng đúng.   

Mặc dù bị tạt cho một gáo nước lạnh, nhưng Mỹ Kỳ cũng chỉ có thể thở dài gật đầu. Tuy nói vật bên dưới rất thú vị, nhưng không biết rốt cuộc nó là thứ gì. Dù sao cô cũng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của nó.   

Trong lúc hai người thất vọng, hình ảnh vật kia đã hiện lên rõ ràng trên màn ảnh nhưng nhìn qua không hề có dấu hiệu trồi lên, mà bắt đầu gia tăng tốc độ chạy trốn.   

- Sao? Nó còn muốn chạy?   

Nhân viên điều khiển hỏa lực cười lạnh, lại ấn nút thả tiếp một quả lựu đạn.   

- Hắc hắc, đây chính là mày ép tao đấy. Tao cũng muốn nhìn xem mày có thể chống cự được bao lâu.   

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm quả lựu đạn được thả xuống, trong lòng âm thầm tính toán, lúc này hẳn nó không thể chạy thoát được.   

Ầm. Lại một tiếng nổ, nhấc lên con sóng lớn. Sau khi bắn xuống, năng lượng từ từ tản đi, bùn cát cũng chậm rãi chìm xuống đáy biển lần nữa.   

Chẳng qua dưới đáy biển lại trống trơn, giống như không hề có vật gì tồn tại.   

- Không có? Tại sao lại không có?   

Pitt ngạc nhiên nhìn lên màn ảnh. Trên đó vẫn còn tồn tại một vật hình tròn nhưng bây giờ lại không thấy.   

- Không thể nào? Bị bắn liên tiếp như vậy, hiệu quả ẩn thân của đối phương hẳn đã biến mất, tại sao một chút cũng không thấy?   

Mỹ Kỳ cũng ngẩn người. Điều này không quá hợp lý.   

- Ngay cả tia hồng ngoại cũng không có phản ứng. Dò xét phóng xạ cũng không phát hiện được ba động của năng lượng.   

- Làm sao có thể?   

Hai người đánh liên tiếp lên bàn phím, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, vận dụng hết thiết bị tiến hành quét dưới đáy biển lần nữa.   

- Không có, không có bất kỳ phản ứng nào.   

Pitt nhìn lên màn hình, sau đó lại nhìn sang Mỹ Kỳ, khẩn trương hỏi:   

- Như thế nào?   

- Không có, bên này cũng không có.  

Mỹ Kỳ lắc đầu trả lời:   

- Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể biến mất?   

Hai người đối chiếu số liệu một phen, sau đó nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.   

- Cái gì? Biến mất không thấy? Làm sao có thể?   

Nghe được tin tức này, Hầu tước Ryan tức giận nói.   

- Xin lỗi. Chúng tôi đã xác nhận, quả lựu đạn được bắn rất gần vị trí của đối phương, nhưng vật thể đã biến mất. Năng lượng ba động quái dị cũng không xuất hiện.   

Pitt trầm giọng trả lời.   

- Năng lượng ba động?   

Hầu tước Ryan hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:   

- Bất kể thế nào phải tiếp tục tìm kiếm, nhất định phải tìm ra cái vật đó cho ta.   

Nghe tiếng điện thoại cúp, Pitt cười khổ, quay sang nhìn Mỹ Kỳ, nói:   

- Được rồi, tiếp tục tìm.   

Mỹ Kỳ xoay đầu lại, sắc mặt nghiêm túc, chỉ vào màn hình nói:   

- Pitt, anh nhìn đi. Vừa rồi đã có kết quả dò xét. Trong nháy mắt khi quả lựu đạn nổ, ở nơi này có một năng lượng chập chờn, hoàn toàn khác với năng lượng của lựu đạn, nhưng chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn.   

- Sao?   

Sắc mặt Pitt căng ra, vội vàng nhìn sang, sau đó cau mày nói:   

- Rốt cuộc nó là cái gì?   

- Không biết, nhưng nhất định là có liên quan đến vật biến mất kia.   

Trên chiến hạm, sắc mặt Nghị trưởng tái xanh nhìn Hầu tước Ryan, nói:   

- Hạm đội thế nào rồi?   

- Đã đến gần, tôi cũng đã yêu cầu bọn họ vừa lục soát vừa chạy đến.

Bình luận

Truyện đang đọc