BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Năm trăm phần thuốc bắc tính ra không thái sơn, có điều đối với Văn phòng Thiên Y viện thường trú ở Châu Phi mà nói cũng không phải chuyện quá khó khăn. Ở Văn phòng thường trú luôn trữ mấy trăm ngàn cân các loại thuốc bắc thường dùng.   

Cho nên, Giang Khương an tâm giao nhiệm vụ này cho bọn Bạch Chí Giang đi làm. Hai toa thuốc này, chuẩn bị 500 phần cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng điều này đã đủ để khiến Lô Bỉnh Nguyệt sợ hết hồn.   

Đối với Bạch Chí Giang mà nói, chuyện này dĩ nhiên rất dễ làm. Tuy nơi này cách Văn phòng thường trú hơi xa nhưng cũng không phải là rất xa. Sau khi gọi điện thoại cho nhân viên của Văn phòng thường trú, bên kia lập tức dùng trực thăng chở mấy chục loại thuốc trên toa thuốc tới.   

Giang Khương nhận được tin hàng đã được gửi đến thì hài lòng gật đầu một cái. Nói thật bây giờ hắn chỉ ôm suy nghĩ thử xem sao. Dẫu sao thật sự dùng thuốc bắc không phải dùng như vậy. Cho dù cùng một chứng bệnh, nhưng đều phải xem tình hình cơ thể từng người, tiến hành biện chứng biện luận cặn kẽ rồi mới điều chỉnh toa thuốc.   

Nhưng trước mắt nhiều người như vậy, dĩ nhiên không có điều kiện làm thế, chỉ có thể căn cứ vào tình hình vài người để tiến hành phân tích, điều chỉnh ra một toa thuốc phù hợp có thể sử dụng tập thể. Còn về hiệu quả, đây thật sự chỉ đang thử vận may. Dẫu sao thể chất của người da đen Châu Phi và người Châu Á da vàng cũng khác biệt. Mặc dù Giang Khương đã hết sức cân nhắc rất nhiều nhân tố nhưng cũng chỉ có thể chờ xem thử hiệu quả.   

Lô Bỉnh Nguyệt ở bên thấy chưa đến một giờ ngắn ngủi, bên kia đã gửi thuốc tới, hơn nữa dự trù khoảng hai tiếng nữa sẽ đưa đén đây thì sợ hết hồn, chần chờ nói:   

- Đại tá Giang Khương... sắc thuốc thế nào đây? Ở đây chúng ta không có máy sắc thuốc, cũng không có vò để sắc được nhiều thuốc như vậy!   

Giang Khương không hề quan tâm đến lo lắng của Lô Bỉnh Nguyệt. Hắn không hề ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói:   

- Không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp...   

- Tự có biện pháp?   

Mắt Lô Bỉnh Nguyệt giật giật, nghĩ lần này có lẽ Giang Khương cũng có đem thứ gì đó có thể dùng để sắc thuốc. nhưng hơn 1000 phần... cô thật sự thấy hơi hiếu kỳ, Giang Khương định sắc như thế nào?   

Trong lúc bên Giang Khương đang chờ thuốc bắc đưa đến, Lý Minh của ban Luyện đan liền sải bước đi vào lều vải.   

- Trưởng ban... Trong viện có đưa mệnh lệnh mới đến...   

Lý Minh nhỏ giọng báo cáo.   

- Mệnh lệnh mới?   

Giang Khương nhíu mày một cái, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Minh, lãnh đạm nói.   

- Nói đi!   

- Trong viện nói vì lý do an toàn, yêu cầu chúng ta gửi Tề Thế Đỉnh về nước trước!   

Lý Minh trầm giọng trả lời.   

Chân mày Giang Khương cau lại, trầm giọng nói:   

- Phải gửi Tề Thế Đỉnh về? Trong viện nói? Ai trong viện nói?   

Lý Minh cảm thấy sự không vui trong giọng nói của Giang Khương thì vội vàng trả lời:   

- Là lệnh của Hội đồng viện!   

- Lệnh của Hội đồng viện?   

Vẻ mặt của Giang Khương lập tức ngưng trọng, hơi trầm ngâm, nói:   

- Bây giờ tôi phải dùng Tề Thế Đỉnh, nói với bên Hội đồng viện hai ngày nữa sẽ đưa về!   

Lý Minh nghe Giang Khương nói vậy thì sắc mặt hơi khó xử, nhìn Giang Khương, chần chừ nói:   

- Trưởng ban... Lệnh của Hội đồng viện là lập tức gửi Tề Thế Đỉnh về nước!   

- Lập tức?   

Chân mày của Giang Khương lại một lần nửa cau lại, ngẩng đầu nhìn bên ngoài lều vải, giống như có thể nhìn xuyên qua tấm màn cửa đang vén lên thấy Kim Lăng cách xa vạn dặm vậy.   

- Lần này Tề Thế Đỉnh có tác dụng lớn, nói với viện, mấy ngày nữa dùng xong sẽ gửi Tề Thế Đỉnh trở về viện nguyên vẹn không sứt mẻ!   

Lý Minh nghe thấy sự kiên định trong lời nói của Giang Khương thì sắc mặt lập tức phiền muộn, nhìn Giang Khương nhỏ giọng nhắc nhở:   

- Trưởng ban... Tuy nói ngoài quân mệnh tất cả đều không nghe, nhưng quy định của viện sâm nghiêm, lệnh của Hội đồng viện... không thể cãi lại!   

Nghe Lý Minh nó vậy Giang Khương ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Minh, sắc mặt cũng âm trầm, sau đó lắc đầu nói:   

- Cứ báo với viện như vậy. Nói tình hình bên này giờ cần Tề Thế Đỉnh... Hơn nữa một tiếng trước tôi đã xin viện cấp một số thuốc lớn, phải dùng đến Tề Thế Đỉnh, tôi tin viện sẽ hiểu!   

- Nhưng...   

Lý Minh còn định nói nhưng thấy sự kiên định của Giang Khương thì bất đắc dĩ thở dài rồi gật đầu, cười khổ nói:   

- Được, vậy tôi đi báo lại với viện... Có điều, Trưởng ban, có lẽ Hội đồng viện...   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:   

- Tôi biết, anh đi đi!   

Thiên Y viện, Chu Thế Dương nhìn báo cáo trong tay, sắc mặt tối sầm lại, sau đó vỗ mạnh bàn, tức giận nói:   

- Giang Khương này đúng là tùy tiện làm bậy, ngay cả lệnh của Hội đồng viện cũng dám cải lại, đúng là phách lối tùy ý đến mức vô pháp vô thiên!   

Lão lập tức nhấc điện thoại trên bàn bấm số phòng làm việc của Viện trưởng.   

- Cái gì? Giang Khương từ chối đưa Tề Thế Đỉnh về?   

Từ Khải Liễu nghe Chu Thế Dương nói vậy sắc mặt cũng trầm xuống.   

- Đúng vậy, viện trưởng... Giang Khương này dám cãi lệnh Hội đồng viện. Tôi thấy có lẽ Giang Khương cùng một phe với Giang Văn Ba cha hắn, cố ý mưu đoạt Tề Thế Đỉnh!   

Chu Thế Dương lạnh giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc