BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Pitt đột nhiên nhìn chằm chằm điểm ba động quái dị trên màn hình, cau mày nói:   

- Mỹ Kỳ, dò xét bức xạ đã phát hiện một luồng năng lượng ba động rất cổ quái. Cô xem qua thử?   

- Năng lượng ba động cổ quái?   

Mỹ Kỳ đến gần màn hình, nhìn đường cong đang giật giật, cũng cảm thấy nghi ngờ. Hai người nhìn nhau, Pitt liền trầm giọng nói:   

- Mỹ Kỳ, cô có bao giờ thấy năng lượng ba động như thế này chưa?   

- Chưa, trước giờ chưa từng nhìn thấy tàu ngầm có năng lượng ba động như thế này.   

Mỹ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:   

- Dường như nó đang tăng lên. Đây rốt cuộc là gì vậy?   

- Không biết, nhưng trông nó không giống như tàu ngầm hoặc dụng cụ lặn dưới nước. Năng lượng chập chờn này đúng là cổ quái. Nếu không phải chúng ta ở gần đây, khẳng định cũng không nhận ra.   

- Thế chúng ta làm gì bây giờ? Có cần báo cáo lại không?   

Mỹ Kỳ do dự hỏi.   

- Báo cáo đi. Dù sao cấp trên cũng đã dặn dò, nếu có điều gì bất thường thì phải báo cáo lại.   

Lúc này Nghị trưởng cũng đang nhìn về hướng Giang Khương, khẽ cau mày, quát lớn:   

- Quẹo hướng 15o bên trái.   

Hầu tước Ryan sửng sốt, nhìn Nghị trưởng, chỉ thấy ánh mắt Nghị trưởng toát ra vẻ hưng phấn, sau đó cầm điện thoại vô tuyến ra lệnh:   

- Quẹo hướng 15o bên trái.   

Chiếc thuyền điều chỉnh phương hướng một chút, sau đó tiếp tục chạy đi. Nghị trưởng đứng dậy, chậm rãi nói:   

- Đến đài chỉ huy.   

- Vâng, xin mời theo tôi.   

Vừa mới bước vào đài chỉ huy, điện thoại vô tuyến trong tay Hầu tước Ryan truyền đến một thanh âm.   

Nghe giọng nói kia, ánh mắt Hầu tước Ryan hơi nheo lại, quay sang nhìn Nghị trưởng, vui mừng nói:   

- Nghị trưởng, trực thăng bên kia truyền tin tức đến, bọn họ phát hiện năng lượng ba động dị thường, nhưng không cách nào xác nhận được loại năng lượng này có phải là mục tiêu hay không.   

Nghe xong, gương mặt Nghị trưởng lộ vẻ vui mừng, khẽ mỉm cười nói:   

- Xem ra ta đoán không sai.   

Lúc này, vị Hạm trưởng rất nhanh biểu hiện tọa độ lên màn hình, nhìn hai người khách khí nói:   

- Vị trí cách chiến hạm chúng ta khoảng năm hải lý.   

- Được, tiếp tục đi về phía trước.   

Nghị trưởng hài lòng gật đầu một cái, sau đó quay sang nhìn Hầu tước Ryan, nói:   

- Liên lạc với trực thăng, bảo bọn họ phải quan sát cẩn thận. Đồng thời thông báo cho chiến hạm vòng ngoài tăng tốc độ, nghĩ biện pháp ép hắn lên bờ.   

- Vâng.   

Lúc này, Giang Khương vừa thúc giục Tế Thế Đỉnh tiến về phía trước, vừa vận hành Ngũ Cầm Vận Khí Pháp hấp thu năng lượng, nhưng không để ý đến đã có người phát hiện.   

Vất vả lắm mới đẩy năng lượng tích trữ của mình lên 9%, hơn nữa cũng đã chạy được thật xa, trong lòng vừa mới vui mừng được một chút, đột nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm, liền vội vàng nhìn một cái, lúc này mới phát hiện có một chiếc trực thăng không ngừng quanh quẩn trên đầu của mình. Còn chiến hạm vốn đã bỏ xa sau lưng lại đang chạy nhanh về phía mình.   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Giang Khương sửng sốt, lập tức phát hiện được vấn đề. Chung quanh Tế Thế Đỉnh bao phủ một luồng khí tức năng lượng rất lớn, năng lượng chập chờn như thế, không bị Huyết tộc cao cấp phát hiện mới là lạ.   

Hơn nữa, trên trực thăng có máy thăm dò, cũng không tránh khỏi đối phương có thể phát hiện ra hắn. Cho dù đối phương không phát hiện được Tế Thế Đỉnh, nhưng năng lượng chập chờn lớn như vậy, rất dễ bị dò xét ra.   

Giang Khương biến sắc, nhanh chóng dừng sử dụng Ngũ Cầm Vận Khí Pháp, sau đó thúc giục Tế Thế Đỉnh tăng tốc lao về phía trước.   

Mặc dù đã dừng lại, nhưng năng lượng tập trung chung quanh sao có thể tản đi một cách nhanh chóng được. Nó vẫn bao phủ chung quanh Tế Thế Đỉnh, chẳng qua là không tập trung thêm năng lượng mà thôi.   

Cảm giác năng lượng ba động, Giang Khương thầm nghĩ, ngày thường chỉ ngại năng lượng tập trung quá ít, bây giờ thì lại ngại năng lượng tập trung quá nhiều.   

Trên chiếc trực thăng, Mỹ Kỳ và Pitt đang bắt đầu nôn nóng. Trên màn hình biểu hiện năng lượng ba động đã yếu hơn. Hơn nữa vị trí của đối phương cũng đã cách xa hơn lúc trước. Rõ ràng mục tiêu đã phát hiện mình bị bại lộ.   

Khi tin tức này truyền cho Nghị trưởng, ông ta cũng cảm nhận được năng lượng có sự biến hóa, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói:   

- Bao giờ hạm đội bên kia mới đến?   

- Hiện còn cách bên này bốn mươi hải lý.   

Hạm trưởng vội vàng trả lời.   

- Còn bốn mươi hải lý?   

Nghị trưởng hít một hơi thật sâu, sau đó ra lệnh cho Hầu tước Ryan bên cạnh:   

- Ra lệnh cho trực thăng thả lựu đạn xuống biển.   

- Thả lựu đạn xuống biển?   

Hầu tước Ryan chần chừ một chút, liền hiểu ý của Nghị trưởng. Một khi khí tức năng lượng của đối phương tiêu tán, muốn bắt đối phương sẽ rất khó.   

Tuy nói thả lựu đạn xuống biển rất có thể sẽ trực tiếp tiêu diệt đối phương, tổng còn tốt hơn để đối phương ôm Tế Thế Đỉnh chạy trốn. Sau đó chỉ cần mò vót Tế Thế Đỉnh là được. Chẳng qua chỉ cảm thấy đáng tiếc cho máu của tiểu tử kia.   

Lập tức ra lệnh vào điện thoại vô tuyến:   

- Thả lựu đạn xuống vị trí gần đối phương, tận lực ép đối phương trồi lên mặt biển.   

- Vâng.   

Bên trên trực thăng lặn biển truyền đến tiếng đáp ứng. Với lực lượng hải quân hoàng gia của bọn họ, đối phó với mục tiêu như vậy chưa từng gặp khó khăn. Cho dù thực lực đối phương rất mạnh, nhưng không phải là mục tiêu lớn, chẳng khác nào là một tàu lặn nhỏ. Chỉ cần bị lựu đạn chấn động bên dưới, cũng chỉ có thể trồi lên mặt nước thôi.   

Nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Thả lựu đạn xuống, không ai có thể đảm bảo đối phương có thể trồi lên hay không. Dù sao năng lực phòng ngự của tàu ngầm nhỏ rất yếu.   

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hầu tước Ryan, nhân viên điều khiển hỏa lực trên trực thăng lập tức nhấn nút thả lựu đạn. Một quả lựu đạn từ bụng trực thăng lặng lẽ rơi xuống.   

Lúc này Giang Khương đang toàn lực chạy trốn, chợt nghe có vật gì đó rơi xuống dưới, trong lòng liền căng lên. Đáng chết, đối phương đã thả lựu đạn.   

Sau khi một lần nữa toàn lực thúc giục Tế Thế Đỉnh lao về phía trước, chỉ nghe ầm một tiếng. Giang Khương chợt lạnh trong lòng. Tiêu đời rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc