BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Sắc mặt Giang Khương âm trầm nhìn hai tiên sinh ngoại viện, cau mày nói:   

- Chuyện này tôi sẽ nói chuyện với hội viện ủy. Nhưng bây giờ Tế Thế Đỉnh không thể mang đi, tôi còn phải dùng nó. Mau bỏ xuống cho tôi.   

Hai vị tiên sinh ngoại viện nghe Giang Khương nói xong, gương mặt hiện lên sự khó xử:   

- Trưởng phòng Giang, đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, yêu cầu chúng ta bất luận thế nào cũng phải lập tức đem Tế Thế Đỉnh về nước. Xin đừng làm chúng tôi khó xử.   

Thấy hai người không chút nể mặt, sự tức giận trong mắt Giang Khương càng đậm hơn mấy phần, nhưng hắn cũng biết, đối phương cũng không phải tận lực làm khó hắn, chẳng qua là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, bọn họ không dám chống lại.   

Nhưng lúc này, Tế Thế Đỉnh không thể chở đi được. Ngày mai dược liệu được chuyển đến, còn cần Tế Thế Đỉnh để luyện chế. Nếu không có Tế Thế Đỉnh, dùng thứ khác để luyện, hiệu quả sẽ yếu hơn ba phần. Hơn nữa, với lượng thuốc nhiều như vậy, không nhất định có thể tìm được dụng cụ thích hợp để luyện chế.   

- Hai vị, tôi không muốn làm khó hai người, nhưng bây giờ không thể không có Tế Thế Đỉnh. Tôi đã nói rồi, để tôi nói chuyện với Hội Viện ủy, giữ lại Tế Thế Đỉnh thêm vài ngày. Đến lúc đó, tôi sẽ không có ý kiến gì.   

Giang Khương mỉm cười nói.   

Nghe Giang Khương nói xong, hai người nhìn nhau, đồng loạt chắp tay:   

- Xin lỗi, Trưởng phòng Giang, đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, tôi không cách nào cãi lại được.   

Dứt lời, hai người muốn bước lên trực thăng.   

Giang Khương nhìn hai người, thấy cả hai đang định mang Tế Thế Đỉnh rời đi, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc, sải bước bước qua.   

Nghe tiếng bước chân đằng sau, hai vị tiên sinh ngoại viện xoay người lại, nhìn biểu hiện lạnh lùng của Giang Khương, trong lòng liền căng ra, trầm giọng quát:   

- Trưởng phòng Giang, xin dừng bước.   

Giang Khương vẫn không quan tâm đến lời nói của hai người, sải bước bước về phía trực thăng.   

- Trưởng phòng Giang, xin dừng bước, chẳng lẽ cậu muốn cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy sao?   

Thấy Giang Khương bước càng lúc càng gần, một người lạnh giọng quát.   

Thấy Giang Khương mặt không thay đổi bước đến trước mặt, hai người nhìn nhau, đồng loạt lui về sau một bước, giơ tay quát lên:   

- Trưởng phòng Giang, nếu cậu còn tiến lên nữa thì đừng trách.   

Hai người còn nói chưa hết lời đã thấy Giang Khương bước đến, đang định xuyên qua hai người, liền vội đưa tay cản trước người Giang Khương.   

Giang Khương trầm giọng nói:   

- Tránh ra.   

- Trưởng phòng Giang, mời lui về phía sau.   

Ánh mắt hai người lóe lên sự tàn khốc, cảnh cáo:   

- Đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy. Nếu không tránh ra, đừng trách tôi mạo phạm.   

Lúc này cũng có không ít người chú ý đến tình huống bên này. Lý Minh thấy Giang Khương đang xung đột với hai vị tiên sinh ngoại viện, liền khẩn trương lên:   

- Trưởng phòng Giang, cậu đừng nóng.   

Lý Minh ở bên kêu lên, những người bên cạnh cũng chạy đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.   

Lô Bỉnh Nguyệt cũng từ trong khu cách ly bước ra, nhìn Giang Khương đang giằng co với người khác, trong lòng liền cả kinh, vội vàng bước đến trước, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.   

Gương mặt Giang Khương lạnh lùng, cũng không nói gì, trực tiếp phất tay hất tay hai người ra.   

Thấy Giang Khương động thủ, sắc mặt hai người trầm xuống, ngược lại không nghĩ đến Giang Khương dám cãi lại lệnh của hội Viện ủy mà động thủ với bọn họ. Mặc dù kiêng kỵ thân phận của Giang Khương, nhưng bây giờ Hội Viện ủy trực tiếp ra lệnh, hai người cũng không quá cố kỵ. Điều cố kỵ duy nhất chính là thực lực của Giang Khương. Nếu là người khác, bọn họ còn dễ dàng đánh bại. Nhưng Giang Khương lại có thực lực Thiên giai, hơn nữa còn có thể một mình đối chọi với Hầu tước và Bá tước Huyết tộc, có thể làm cho vị Trưởng phòng Giang này biết khó mà lui, hai người một chút nắm chắc cũng không có. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể xuất thủ mà thôi.   

- Đắc tội.   

Lập tức hai người nghiến răng, đồng loạt hét lớn, bắt đến bả vai Giang Khương.   

Giang Khương lạnh lùng, thân hình nhoáng một cái tránh được tay của hai người, đồng thời vung tay lên, giống như tia chớp bổ xuống cổ cả hai.   

Đối mặt với tốc độ như tia chớp của Giang Khương, hai vị tiên sinh hít một hơi khí lạnh, lui về sau hai bước, khó khăn lắm mới tránh được hai chưởng của Giang Khương.   

Hai người vừa lui về sau, Giang Khương cũng không có ý định truy kích, thẳng đến trước trực thăng, nhẹ nhàng khoát tay, Tế Thế Đỉnh từ trên trực thăng bay xuống. Các cao thủ ngoại viện kinh hô lên, định nhào qua, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương dọa sợ, không dám cử động.   

Giang Khương cầm một bên tai Tế Thế Đỉnh, chậm rãi xoay người, cứ như vậy mà kéo Tế Thế Đỉnh trở về lều vải.   

Bị một chưởng của Giang Khương bổ ra, nhìn Giang Khương và Tế Thế Đỉnh nhẹ bổng trong tay hắn, sắc mặt hai vị tiên sinh ngoại viện biến thành màu đen. Bọn họ biết rất rõ thực lực của Giang Khương, mạnh hơn bọn họ nhưng lại không biết cụ thể mạnh hơn bao nhiêu. Nhưng bây giờ thì bọn họ đã biết một chưởng kia của Giang Khương đã mạnh đến trình độ như thế nào. Thực lực tuyệt đối vượt xa hai người bọn họ. Tuy nói cả hai không đề phòng, nhưng một chưởng thì không thể ép bọn họ lui được.   

Hai người một lần nữa bước lên ngăn cản trước mặt Giang Khương, một người trong đó lên tiếng:   

- Trưởng phòng Giang, chẳng lẽ cậu dám cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy?   

Giang Khương cau mày nhìn hai người nói:   

- Tôi là người của hội Viện ủy, đồng thời cũng là người có vị trí cao nhất ở đây. Bây giờ tôi còn đang cần dùng Tế Thế Đỉnh, tôi sẽ tự mình giải thích với hội Viện ủy sau. Hai người có ý kiến gì không?   

Nghe Giang Khương nói xong, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của hắn, hai vị tiên sinh ngoại viện nhìn nhau một cái, một người trong đó nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:   

- Trưởng phòng Giang, chúng tôi không có ý kiến, nhưng Hội viện ủy yêu cầu chúng tôi phải vận chuyển Tế Thế Đỉnh về nước gấp, chúng tôi không cách nào kháng mệnh. Viện quy sâm nghiêm, cho dù cậu là người của Hội Viện ủy, nhưng hội Viện ủy lại ra lệnh yêu cầu vận chuyển về nước. Nếu Viện ủy truy cứu xuống, cậu cũng thoát khỏi trách nhiệm.   

- Tôi nói tôi phải giữ Tế Thế Đỉnh ở lại, tất sẽ không liên quan đến hai người. Chẳng lẽ anh còn muốn động thủ với tôi?   

Giang Khương hừ lạnh, khí tức quanh người nối liền một thể với Tế Thế Đỉnh. Bất luận là tinh thần hay nội khí đều đạt đến đỉnh phong, ánh mắt khẽ nheo lại, một cổ khí tức trực chỉ hai vị tiên sinh ngoại viện.   

Hai người ngăn phía trước chỉ cảm thấy một luồng uy áp khiếp người đè nén đến, tinh thần căng lên, sắc mặt trắng nhợt lui về sau một bước, ngay cả mắt của Giang Khương cũng không dám nhìn.   

Nhìn hai người lui ra, lúc này Giang Khương mới hừ lạnh, một tay kéo Tế Thế Đỉnh sải bước về phía lều vải.   

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn thấy Giang Khương kéo một cái đại đỉnh to lớn, nhưng đại đỉnh trong tay hắn cứ nhẹ như bưng bước vào lều vải, người bên cạnh một chút giật mình cũng không có, sự cổ quái trong lòng càng đậm hơn mấy phần.   

Lý Minh ngây ngốc nhìn Giang Khương kéo Tế Thế Đỉnh bước vào lều vải, sắc mặt càng trở nên khó coi, chậm rãi sải bước đến chỗ hai tiên sinh ngoại viện. Bây giờ, người có địa vị cao nhất ở đây đang làm loạn. Bọn họ là người bên dưới, dù sao cũng phải thương lượng đối sách mới được. Nếu không, sẽ không thể bàn giao lại với nội viện.   

Lô Bỉnh Nguyệt đứng một bên, trong lòng tràn đầy quái dị, nhìn những người kia rồi lại nhìn lều vải của Giang Khương, thật sự không hiểu được. Đại đỉnh đó có gì đặc biệt lại khiến cho mọi người rõ ràng là một phe suýt trở mặt với nhau.   

Hơn nữa, Đại tá Giang Khương lại được những người kia gọi là Trưởng phòng, cũng không biết là vị trí nào nữa.   

Dĩ nhiên, Lô Bỉnh Nguyệt cũng chỉ là tò mò, cũng không đi hỏi Giang Khương những thứ này. Là một sĩ quan cao cấp, cô biết có những thứ cô nên biết, còn có những thứ cô không nên hỏi.   

Lúc này, Giang Khương đứng bên trong lều vải, sắc mặt âm trầm, cầm điện thoại vệ tinh nói vài câu, sau đó cúp điện thoại, sắc mặt trở nên âm tình bất định.   

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác uy áp khổng lồ mà Hội Viện ủy mang đến cho hắn. Từ Khải Liễu cũng không giải thích, chẳng qua chỉ nói cho hắn biết, hội Viện ủy đã hạ quyết định, yêu cầu lập tức mang Tế Thế Đỉnh về nước, đồng thời yêu cầu hắn cũng mau sớm trở về.   

Khi Giang Khương hỏi nguyên nhân, Từ Khải Liễu cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ nói rằng trong viện có chuyện quan trọng, đồng thời vì sự an toàn của Tế Thế Đỉnh, Huyết tộc cũng đã phát hiện hắn đang ở Châu Phi, bảo hắn phải nhanh chóng mang Tế  

Thế Đỉnh về nước.   

Đối mặt với lý do được giải thích một cách không rõ ràng như vậy, đồng thời lại bị từ chối khi xin kéo dài thêm vài ngày, Giang Khương thật sự nghĩ không ra. Nhưng Hội viện ủy ra nghiêm lệnh, hắn không thể không cân nhắc đến hậu quả. Mặc dù Từ Khải Liễu không la mắng hắn, nhưng cũng đã báo cho hắn biết tính nghiêm trọng của việc vi phạm nghiêm lệnh của Hội Viện ủy. Ý trong lời không cần nói cũng biết, đây chính là tối hậu thư.   

Bây giờ Giang Khương biết rất rõ, hắn đang đối mặt với một lựa chọn mang tính trọng đại. Nếu bây giờ mang Tế Thế Đỉnh về nước, còn có thể vãn hồi ở hội viện ủy. Nhưng nếu hắn cứ kiên trì, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.   

Hắn biết rất rõ, trong lịch sử không ai có thể cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy. Người cãi lại, dường như không có kết quả tốt.   

Trong lúc Giang Khương đang âm trầm suy tính, Lý Minh từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt vô cùng khó coi.   

- Trưởng phòng, phiền phức lớn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc