BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Đi.   

Thấy tình thế không ổn, Liêu Long Căn lập tức quyết định thật nhanh, nhưng vẫn không thôi nhìn chiếc vali mà đám người Huyết tộc đang bảo vệ, sau đó quả quyết vung tay, dẫn đám người Giang Khương nhanh chóng thối lui.   

Nếu đã không còn hy vọng cướp đồ trở lại, thì không cần phải tiếp tục ở lại làm gì. Kéo dài thời gian chỉ tổ bất lợi cho bọn họ.   

Ba tiên sinh ngoại viện cũng không cam lòng nhìn đám Huyết tộc phía đối diện, sau đó vung tay lên. Năm cao thủ Địa giai theo sát Giang Khương và Liêu Long Căn lui ra ngoài. Ba tiên sinh ngoại viện đi đằng sau, vội vàng thối lui.   

Không có bất kỳ một tiên sinh ngoại viện nào dám khinh thường Hầu tước Ryan. Cho dù ba người bọn họ đều là Thiên giai nhị phẩm trở lên cũng chưa chắc đấu lại, huống chi đối phương còn có mấy Bá tước không yếu.   

Nhìn đám người Thiên Y Viện dùng tốc độ cực nhanh, che chở lẫn nhau nhanh chóng thối lui, ánh mắt Hầu tước Ryan toát lên ý cười nhàn nhạt, đồng thời mang theo sự tiếc nuối. Vốn bọn họ đã chuẩn bị toàn lực xuất thủ. Chỉ cần kéo dài thời gian một chút, khi huyết lực của đám Hầu tước Robert khôi phục lại, đám người Thiên Y Viện ít nhất phải lưu lại một nửa trở lên.   

Nhưng Giang Khương thật sự quá tỉnh táo, không chút chậm trễ, liền lên tiếng ra hiệu vị Thiên y sư kia dừng tay. Nếu không thì…   

Nhưng, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Hầu tước Ryan lại vô cùng khoái trá. Y không nghĩ đến Bá tước Eva lại tránh thoát được sự khống chế huyết lực của đối phương, hơn nữa còn trong thời điểm mấu chốt mà sử dụng Nhiên huyết, đoạt lại nắp Tế Thế Đỉnh, để cho những cố gắng của Thiên Y Viện mấy ngày qua đổ sông đổ biển.   

Chiếc xe nhanh chóng xuyên qua làn xe. Bên trong xe chỉ có tiếng thở hổn hển. Sắc mặt mọi người đều tái xanh, không một ai lên tiếng.   

Tất cả mọi người đều biết được lúc này đã xảy ra sơ hở, là sơ hở lớn. Vị nữ Bá tước Huyết tộc kia đã thoát khỏi thủ đoạn áp chế huyết lực truyền thừa mấy trăm năm của Thiên Y Viện. Hơn nữa còn trong thời điểm mấu chốt cướp lại nắp Tế Thế Đỉnh. Tất sẽ phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho chuyện này.   

Nhưng trước khi chuyện còn chưa tra rõ, tất cả mọi người sẽ không tùy tiện phát biểu bất kỳ ý kiến nào.   

Sắc mặt Liêu Long Căn cực kỳ khó coi. Tuy nói Thiên Y Viện lần này đã thu được ít nhất ba mươi gốc Huyết Linh Thảo, nhưng không có nắp Tế Thế Đỉnh, thua thiệt cũng xem như không nhỏ.   

Nghĩ đến đây, Liêu Long Căn quay đầu nhìn Giang Khương sắc mặt đang âm trầm, định lên tiếng trấn an, liền thấy Giang Khương đột nhiên ngẩng đầu lên:   

- Tăng tốc đến sân bay, yêu cầu sân bay làm xong công tác chuẩn bị cất cánh.   

Vị cao thủ ngoại viện ngồi ở đằng trước lên tiếng đáp một câu, sau đó cầm điện thoại liên lạc.   

- Bây giờ trở lại Kim Lăng?   

Liêu Long Căn cau mày nhìn Giang Khương, hỏi:   

- Tôi đã điều động tất cả thành viên của Thiên Y Viện ở Hàn Quốc, chuẩn bị tiến hành đánh lén.   

- Mọi người ở lại đây, tôi phải nhanh chóng trở về.   

Giang Khương trầm giọng nói:   

- Tôi muốn xin phòng Hậu cần Thiên Y Viện chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng tốc độ cao.   

- Cậu…   

Sắc mặt Liêu Long Căn có chút kinh nghi, chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu:   

- Được.   

Hai người biết rất rõ, trong tình huống đám người Hầu tước Robert khôi phục lại thực lực, tỷ lệ thành công đánh lén là rất nhỏ, nhưng không thể không thử một lần.   

Không bao lâu sau, Giang Khương đã xuất hiện ở sân bay Kim Lăng. Trên đường trở lại Thiên Y Viện, hắn móc điện thoại ra, trầm giọng hỏi:   

- Tình huống như thế nào?   

- Y sĩ Giang Khương, đánh lén thất bại. Đám người Hầu tước Ryan đã lên máy bay. Máy bay vừa mới cất cánh.   

Tin tức này cũng không nằm ngoài suy đoán của Giang Khương. Bên kia có thể trì hoãn thời gian đám người Hầu tước Ryan trở về nước đã là khá lắm rồi.   

Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương bấm một dãy số khác:   

- Phòng Ngoại giao, tôi là Giang Khương, xin hãy an bài giùm một máy bay, yêu cầu trong vòng một tiếng dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Birmingham.   

Khi Giang Khương trở lại Thiên Y Viện đã là buổi tối. Ngoại trừ một số phòng luyện đan còn sáng đèn, thì tất cả những nơi còn lại đều tối om. Phòng luyện đan số 1 tất nhiên là như vậy.   

- Trưởng phòng Giang, cậu quay về rồi à?   

Người phụ trách phòng luyện đan thấy Giang Khương bước vào, gương mặt sửng sốt một chút rồi mỉm cười hỏi.   

Giang Khương nhẹ gật đầu một cái:   

- Tôi muốn ở lại phòng luyện đan môt chút.   

- Được, cậu cứ tùy ý. Có cần gì thì cứ phân phó.   

Đối với tình huống của Giang Khương, người trực ban cũng không cảm thấy kỳ quái. Sau khi lấy được Tế Thế Đỉnh trở lại, Giang Khương bất luận có luyện đan hay không luyện đan thì cũng hay ở lại phòng luyện đan qua đêm.   

Sau khi bước vào phòng luyện đan, Giang Khương đóng cửa lại, nhìn Tế Thế Đỉnh chính giữa phòng, ánh mắt lóe lên sự phức tạp.   

- Chủ nhiệm, nóc nhà phòng luyện đan số 1 mở ra.   

Một nhân viên quản lý phòng luyện đan quay sang báo cáo với Chủ nhiệm trực ban.   

- Nóc nhà mở ra?   

Chủ nhiệm trực ban ngẩn ra, sau đó phất tay nói:   

- Không sao, không cần để ý.   

Nóc phòng luyện đan đều là thiết kế mở, dùng trong tình huống nổ lò luyện, có thể giúp khơi thông lực nổ, đồng thời giúp cho bên trong phòng luyện nhanh chóng được thông hơi.   

Nhưng thiết kế này rất ít khi được sử dụng. Đối với Trưởng phòng Giang mà nói, dường như cũng không có gì lạ lắm. Hắn thường xuyên ngủ qua đêm trong phòng luyện. Vừa rồi nhìn sắc mặt, dường như có chút không vui, nói không chừng muốn mở nóc nhà nhìn sao cũng có thể.   

- Vâng, Chủ nhiệm.   

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từ trong nóc nhà mở ra có một món đồ lặng yên không một tiếng động vọt ra, lặng lẽ trôi lơ lửng giữa không trung. Mấy giây sau liền vọt theo một hướng khác, trong nháy mắt biến mất khỏi bầu trời Thiên Y Viện.   

Tài lực của phòng Hậu cần Thiên Y Viện phải nói là rất mạnh. Thực lực của phòng Ngoại giao là không thể nghi ngờ. Sau khi Giang Khương mang Tế Thế Đỉnh đến phi trường, một chiếc máy bay thương vụ cỡ trung đang chờ sẵn. Chiếc máy bay này chỉ là một trong số ít các máy bay trong nước có thể dùng tốc độ gần bằng với tốc độ âm thanh để bay.   

Bởi vì yêu cầu của Giang Khương quá gấp, phòng Hậu Cần phải tranh thủ an bài. Vì thế phí dụng là có thể nghĩ.   

Nhưng với tư cách của Giang Khương, hắn có quyền yêu cầu và ra lệnh. Phòng Hậu cần đương nhiên là phải phối hợp và ủng hộ. Các chi phí có liên quan, sau này chỉ cần Giang Khương ký tên lên một số giấy tờ, hơn nữa nói rõ mục đích, sau đó sẽ quyết định xem chi phí sẽ do nơi nào chi trả.   

Nếu do nhà nước chi trả, sau khi phòng Hậu cần nhận được văn kiện, sẽ xác nhận tại các ngành có liên quan. Nếu là cá nhân, dĩ nhiên là không cần trải qua quá trình này.   

Phòng Ngoại giao cũng trong thời gian cực ngắn chuẩn bị đường đi thẳng cho chiếc máy bay.   

Trong tình huống như vậy, ngoại trừ một số ngành đặc biệt của Hoa Hạ ra, chỉ có Thiên Y Viện mới có thể làm được trong thời gian ngắn như vậy.   

Giang Khương ngồi trên ghế salon trong khoang thương gia, cảm giác máy bay đã cất cánh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có thể trong khoảng thời gian ngắn làm được chuyện này cũng không phải dễ dàng gì. Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài muốn, thời gian sẽ còn kịp.   

- Máy bay đã tiến vào độ cao, bắt đầu trạng thái tự lái. Giang tiên sinh, bây giờ anh có thể tùy ý nghỉ ngơi. Hy vọng anh đi đường thoải mái. Đội bay sẽ toàn lực phục vụ anh.   

Bên trong buồng lái truyền đến tiếng của phi công trưởng. Lúc này, tiếp viên hàng không khoang thương gia cũng đã đẩy xe thức ăn đến bên cạnh Giang Khương, gương mặt mỉm cười, hỏi:   

- Giang tiên sinh, anh có cần uống thứ gì không? Nơi này có trà, café, các loại thức uống khác và rượu.   

Giang Khương đưa tay xoa huyệt Thái Dương, sau đó thở ra một hơi, mỉm cười gật đầu:   

- Được rồi, cho tôi ly rượu chát.   

- Được.   

Tiếp viên hàng không cầm hai chai rượu chát đưa đến trước người Giang Khương, mỉm cười hỏi:  

- Chúng tôi có hai loại rượu.   

Tùy ý chọn một loại cộng thêm hai phần điểm tâm nhỏ, lúc này Giang Khương mới bưng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, trong đầu tính toán một chút. Đến phi trường Birmingham đại khái khoảng mười tiếng.   

Khi hắn đến, Kim Lăng hẳn mới sáng sớm. Cho dù phòng luyện đan phát hiện Tế Thế Đỉnh biến mất, khi đó hắn cũng đã đến Birmingham, hết thảy sẽ không thành vấn đề.   

Tiếp theo sẽ phải nhìn động tác của hắn. Giang Khương thoáng suy nghĩ một chút, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến, muốn gọi điện thoại đến Birmingham, xem có thể vận dụng thành viên của Thiên Y Viện ở đó hay không, hay phải dựa vào bản thân hắn.   

Sau khi nhân viên phục vụ đưa điện thoại đến liền lui ra đằng sau. Nhưng khi nhìn xuyên qua tấm màn cửa, nhìn chàng thanh niên đeo mắt kính gọng đen, dáng người cực kỳ anh tuấn, trong lòng âm thầm đoán thân phận của hắn.   

Nhưng nhìn qua mấy lần, đều cảm thấy có chút không giống.   

Là tiếp viên hàng không khoang thương gia, cô biết rõ người có thể vận dụng được chiếc máy bay này cần phải có tài lực hùng hậu, hơn nữa còn là khẩn cấp vận dụng, cần có năng lực cường đại đến cỡ nào.   

Còn chàng thanh niên trước mắt, mặc dù khí độ bất phàm, hơn nữa còn rất anh tuấn, khiến cho người ta không làm sao đoán được thân phận của hắn. Thậm chí tuổi tác của đối phương cũng không cách nào xác nhận, không biết là hai mấy hay là ba mươi mấy.   

Nhưng cô thấy trên tay đối phương không có đeo nhẫn.   

Còn trẻ mà đã có nhiều tiền như vậy thì thật sự quá mức. Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô tiếp viên hàng không khoảng hai lăm, hai sáu tuổi bắt đầu có chút đỏ hồng.

Bình luận

Truyện đang đọc