BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Lúc đầu Giang Khương tuyển ba thư ký, trong đó trừ Diêu Nhất Minh ra còn có một nam một nữ, nam tên là Từ Lỗi, nữ là Vu Mộc Thanh.   

Lúc này hai người đang đứng cùng nhau, nhìn Giang Khương và Diêu Nhất Minh từ phía xa xa. Cảnh hai người kia khiến bọn họ hơi sửng sốt.   

- Ôi... Sao Diêu Nhất Minh còn đi theo Giang Khương chứ...   

Vu Mộc Thanh đứng nhìn hai người từ phía xa xa, ánh mắt đầy vẻ suy tư nhìn Từ Lỗi:   

- Gã còn cười đến thế kia, chẳng lẽ không biết lúc này rất có thể Giang Khương sắp mất chức à?   

Từ Lỗi đứng cạnh cũng đang nhìn về phía hai người, hừ một tiếng, lắc đầu cười nói:   

- Diêu Nhất Minh này cũng hơi ngớ ngẩn rồi. Gã đi theo Giang Khương chính thức không tới mấy ngày. Trước kia thì có thể đi theo Giang Khương, nhưng giờ vẫn rêu rao đi theo hắn, sợ người khác không biết quan hệ giữa gã và Giang Khương à?   

Nói tới đây, Từ Lỗi nhìn về phía Vu Mộc Thanh, cười hắc hắc nói:   

- Lại nói, xem ra số hai người chúng ta còn may, lúc đầu không bị Giang Khương coi trọng. Nếu mà dính vào quan hệ với Giang Khương, sau này chắc là nhiều phiền toái lắm. Cho dù không ai tìm tới gây chuyện, chỉ riêng việc là thư ký của Giang Khương, chắc là có chuyện gì tốt đẹp cũng không tới phiên chúng ta đâu...   

Vu Mộc Thanh cũng cảm thán gật đầu, rất đồng tình với cách nói của Từ Lỗi. Vốn còn cảm thấy rất thất vọng vì không được chọn, chẳng qua hiện giờ lại thầm thấy may mắn vì mình là người không được tuyển kia. Lại nói Diêu Nhất Minh này cũng thật đáng thương, đi theo không tới vài ngày, còn chưa được chút lợi lộc gì thì đã bị dính dáng tới sự việc này rồi... Thật sự là đáng tiếc quá.   

Mà cho dù người khác nghĩ thế nào đi nữa, Diêu Nhất Minh cũng không nghĩ nhiều, cứ lững thững đi theo Giang Khương về nhà hắn.   

- Giang Khương... Anh về rồi à?   

Tuyên Tử Nguyệt đã nghe tin đồn, mặc dù không nén nổi chút lo lắng trong nháy mắt, nhưng vẫn mỉm cười chào đón như cũ.   

- Ừ... Đã trở về rồi...   

Giang Khương cười gật đầu, sau đó giới thiệu với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đang ra đón:   

- Tử Nguyệt... Hiểu Hiểu, đây là thư ký Diêu Nhất Minh của anh. Mọi người làm quen một chút, sau này hẳn sẽ thường gặp mặt đấy!   

- Nhất Minh... Đây là Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu...   

Thoáng giới thiệu một chút, Diêu Nhất Minh liền chủ động đón Tiểu Bảo trong tay Tuyên Tử Nguyệt, dẫn Tiểu Bảo đi chơi.   

Tiểu Bảo thật ra cũng là một đứa trẻ rất ngây thơ. Nhìn nó chơi đùa vui vẻ với Diêu Nhất Minh, Giang Khương cũng không nén nổi cười cười.   

Trở lại trong phòng, rốt cục Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được, hỏi Giang Khương:   

- Giang Khương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Nghe nói thường ủy hội phê chuẩn lệnh hỗ trợ điều tra của anh?   

Giang Khương hơi cau mày, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:   

- Tình huống chi tiết thì anh không rõ lắm... Chẳng qua... Em cũng gọi cho cha mẹ một tiếng, bảo bọn họ chú ý một chút. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người Ban giám sát hẳn sẽ tới gặp nhà họ Tuyên rất nhanh thôi.   

- Nhà em... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ phía nhà em xảy ra vấn đề rồi?   

Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt trắng bệch trong nháy mắt, kinh hãi cất tiếng nói.   

- Khó mà nói được... Chẳng qua cũng có khả năng lớn...   

Giang Khương cười cười, đưa tay vuốt nhẹ mặt Tuyên Tử Nguyệt, cất tiếng trấn an:   

- Không sao đâu. Em cũng không phải không biết năng lực của Ban giám sát chúng ta. Bọn họ muốn điều tra chuyện gì, trên cơ bản là không có gì không điều tra nổi... Em gọi điện cho cha mẹ em, để bọn họ không cần lo lắng. Nếu Ban giám sát tới hỏi gì thì cứ nói thẳng với bọn họ là được... Không cần giấu diếm gì cả...   

- Á... Nhưng mà... Chuyện này...   

Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt tái nhợt đi, trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập nước mắt trong suốt trong nháy mắt.   

- Xin lỗi... Giang Khương... Đều tại em...   

Nhìn đôi mắt đẹp chậm rãi có nước mắt lăn xuống kia, Giang Khương chỉ cảm thấy trong nháy mắt, trái tim mình đau thắt lại, vội vàng đưa tay ôm lấy cô gái đáng yêu nhất thế giới này, vỗ vỗ lưng an ủi, nói:   

- Đã bảo là không sao rồi mà... Ngoan, anh không trách em... Nghe lời đi, đừng khóc... Em khóc là anh phải khóc theo đấy...   

- Nhưng mà... Đều tại em...   

- Ôi... Đã nói là không trách em rồi mà. Muốn trách thì phải trách Ban giám sát chúng ta quá lợi hại... Hơn nữa đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn...   

Ôm cô gái khóc nức nở nhưng dễ thương kia, Giang Khương cười vỗ vỗ lưng cô, trấn an:   

- Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa... Mau ổn định lại rồi gọi điện cho cha em đi, thông báo tình hình một chút... Mặt khác cũng nói cho ông, không cần giấu diếm bất cứ thứ gì... Nếu như Ban giám sát đã bắt đầu tiến hành điều tra gia đình em thật thì tất nhiên bọn họ đã nắm được chứng cứ gì rồi... Giấu diếm ngược lại càng mang tới kết quả không tốt!   

- Vâng... Vâng...   

Tuyên Tử Nguyệt vừa gật đầu, vừa lau nước mặt trên mặt mình, cố gắng ổn định tâm tình, sau đó miễn cưỡng lộ nụ cười, nhận khăn tay Phan Hiểu Hiểu đưa tới, lau lau nước mắt trên mặt, cũng gượng cười với Phan Hiểu Hiểu, lúc này mới đi vào phòng bên cạnh, gọi điện thoại cho người nhà.   

Lúc này Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh cũng thở vắn than dài. Tuy rằng cô rất ít khi quản tới chuyện của Giang Khương ở Thiên Y viện, cũng không rõ rốt cục việc này nghiêm trọng tới đâu, nhưng lúc này nhìn sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt đã hơi trắng bệch của Tuyên Tử Nguyệt, cô cũng hiểu, sợ rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.   

Lúc này thấy Tuyên Tử Nguyệt đi gọi điện rồi, Phan Hiểu Hiểu mấp máy môi, đi tới cạnh Giang Khương, nép vào lòng hai người, cọ cọ đầu vào ngực hắn, nói nhỏ:   

- Giang Khương... Không sao đâu. Nếu như có việc gì, nhiều nhất thì chúng ta mặc kệ... Chúng em theo anh đi Châu phi...   

Nghe thấy những lời này, Giang Khương không nén nối cười cười, ôm chặt Phan Hiểu Hiểu, nói:   

- Đừng lo lắng... Anh đã nói không có chuyện gì rồi mà... Yên tâm đi. Chờ qua mấy ngày nữa là xong rồi!   

- Vâng...   

Phan Hiểu Hiểu gật đầu mạnh. Đối với cô mà nói, Giang Khương chính là trời, chỉ cần Giang Khương nói không sao cả thì hiển nhiên là không sao.   

Cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt của cô gái trong lòng, lại nghe tiếng nói nho nhỏ của Tuyên Tử Nguyệt từ phòng bên truyền tới, Giang Khương cũng thầm cảm thán. Có được những người con gái thế này, cuộc đời này còn cần gì nữa....   

Ngắt điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt, sắc mặt Tuyên Năng xanh mét, khiến bà Tuyên bên cạnh không nén nổi lo lắng, nói:   

- Ông lão, xảy ra chuyện gì rồi?   

- Đã xảy ra chuyện rồi... Đáng chết... Trong nhà chúng ta có vấn đề rồi...   

Hai tròng mắt Tuyên Năng trợn tròn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn mình, mặt xanh mét, tràn đầy vẻ không thể tin được.   

- Tuyên Lâm... Đáng chết. Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì nhất định là nó...   

Tuyên Năng nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nói:   

- Hôm đó tôi đã thấy sao nó lại khác thường như thế... Chỉ trách tôi, đều do tôi thiếu chú ý...   

Nhìn dáng vẻ của Tuyên Năng, lúc này bà Tuyên cũng cực kỳ hoảng sợ, kinh hãi nói:   

- Rốt cục là có chuyện gì rồi? Tử Nguyệt nói gì vậy?   

- Tử Nguyệt nói, phía Ban giám sát đã chính thức hạ lệnh hỗ trợ điều tra với Giang Khương rồi, nói hẳn là phía nhà chúng ta đã xảy ra vấn đề...   

Nói tới đây, chỉ nghe cạnh một tiếng, Tuyên Năng đã bẻ chiếc bút máy trong tay thành hai đoạn, ngẩng đầu tức giận nói:   

- Cho người thông báo, họp khẩn cấp, đồng thời cho người theo dõi chặt Tuyên Năng. Nếu lão có hành động khác thường, lập tức bắt ngay...

Bình luận

Truyện đang đọc