BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nhìn chàng thanh niên cầm trường đao cúi đầu nhắm mắt, mọi người đều ngừng hô hấp, chờ đối phương xông trận.   

Giang Khương nhắm mắt, hô hấp càng lúc càng nhẹ, điều chỉnh trạng thái đến mức thư giãn nhất, sau đó yên lặng để bản thân tiến vào trạng thái Minh Không.   

Giang Khương cúi đầu nhắm mắt đứng mười mấy giây vẫn không có phản ứng, những người vây quanh bắt đầu bàn tán.   

- Không phải Giang Khương sợ rồi chứ?   

Một người chắc đi theo trưởng bối của mình đến góp vui quay sang nói với cô gái bên cạnh.   

Cô gái bên cạnh khẽ cau mày, thấp giọng nói:   

- Hẳn không thể nào. Hôm nay có người ở Thiên Y Viện, nhiều nhất cũng chỉ bị thương thôi. Tề gia không dám ra tay quá nặng với anh ta đâu.   

Nói đến đây, cô gái dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn Giang Khương, do dự một lát rồi nói:   

- Nhìn khí thế của anh ta, nhất định không phải là sợ.   

- Nhưng cô nhìn biểu hiện của anh ta bây giờ, chẳng lẽ là đang giả vờ? Nếu không thì là đang câu giờ.   

Thấy Giang Khương vẫn không ngẩng đầu lên, chẳng khác nào đang giả vờ, cô gái này nói.   

- Im lặng đi.   

Nghe hai người nói chuyện với nhau, một người đàn ông trung niên mái tóc hoa râm thấp giọng khiển trách.   

Nghe tiếng răn dạy của người đàn ông, hai cô gái vội im lặng, sau đó quay sang nhìn Giang Khương.   

Hai người vừa nhìn sang, vẫn nhìn thấy Giang Khương không hề động đậy, vẫn duy trì trạng thái giả nai đó. Nhưng vừa mới bị khiển trách, hai người không dám khinh thường, cẩn thận nhìn kỹ, đột nhiên giật mình, kinh ngạc liếc nhìn nhau.   

Nhìn vào mắt đối phương, cả hai xác định mình không có bị hoa mắt.   

Giang Khương vẫn đứng im, trường đao cũng không hề động đậy, trường đao của các cao thủ bên cạnh cũng không có gì khác thường. Nhưng tóc của hắn đang bay phấp phới trong lúc trời lại không có gió.   

Không có gió nhưng tóc vẫn tự động bay, điều này đại diện cho điều gì?   

- Làm sao có thể?   

Hai người hoảng sợ trong lòng. Biểu hiện này chính là nội khí thẩm thấu ra ngoài. Chỉ có vận dụng nội khí đến cực hạn, và cũng chỉ có Thiên giai mới có khả năng xuất hiện tình huống này. Tuy nói Địa giai tầng một cũng có thể làm được nhưng rất ít.   

Trong lúc hai người còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong đầu Giang Khương đã hiện lên một tin tức. Động.   

Trước tầm nhìn đã trở nên rõ ràng, Giang Khương chậm rãi ngẩng đầu, thanh đao trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chuyển động.   

Đồng thời, dưới chân Giang Khương cũng động. Mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Giang Khương đã lao vào trong trận. Chờ đến khi bọn họ nhìn thấy rõ thân ảnh của Giang Khương, lúc này Giang Khương đã vọt được vào Trường Đao trận hai thước. Nói cách khác, Trường Đao trận trong nháy mắt đã bị hắn xông qua được một phần tư.   

Quả thật chính là như vậy. Hai cao thủ Địa giai tầng một đứng trước nhất còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Giang Khương đã biến mất. Duy nhất kịp phản ứng, giơ cao trường đao trong tay chém tới Giang Khương cũng chỉ có cao thủ hàng thứ hai và thứ ba.   

Hây! Hai cao thủ đứng hàng thứ hai là Địa giai tầng ba. Khi bọn họ hồi phục lại tinh thần, Giang Khương đã xông qua người bọn họ. Nhưng cao thủ hàng thứ ba là Địa giai tầng hai đã tự động phản ứng, huy đao chém tới Giang Khương. Hai cao thủ hàng thứ hai thì chém tới đằng sau.   

Mặc dù bọn họ chỉ là cao thủ của đội ngũ hạng hai Trường Đao trận, nhưng còn chưa động thủ đã bị đối phương xông qua, điều này làm cho bọn họ rất tức giận. Dưới sự phản ứng cấp tốc, hai thanh đao của hai người đã chém tới Giang Khương đang bị đồng đội phía trước ngăn cản.   

Lúc này Giang Khương cũng cầm đao giơ tới trước, chắn được hai thanh trường đao của hai người kia chém tới.   

Keng. Ba thanh đao chạm vào nhau, phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.   

Đường đao chỉ là một thanh đao dài hẹp, sở trường của Giang Khương lại là tốc độ. Cho nên, sau khi bị hai thanh Đồ đao chém trúng, tay Giang Khương bị chấn động,  

đẩy lui vài bước.   

Lúc này, trường đao của hai gã phía sau cũng nhanh chóng trảm đến. Cảm giác phía sau có gió kéo tới, hai mắt lạnh như băng của Giang Khương không hề dao động, mượn lực chấn dưới chân, chân phải xoay tròn, cả người trong nháy mắt xoay người lại. Tay cầm Đường đao vốn đang hạ xuống liền nâng lên.   

Cái Đường đao chú trọng chính là khí thế. Trong lúc Giang Khương xoay người, thắt lưng phát lực, đao xuất nhanh chóng, đưa lên hạ xuống, mạnh mẽ vô cùng.   

Keng keng. Liên tục hai thanh âm va chạm vào nhau, chỉ thấy hai thanh Đồ đao bị chấn. Thậm chí hai cao thủ Tề gia cầm đao cũng bị đẩy lui hai bước, suýt chút nữa làm rớt Đồ đao trong tay.   

- Giỏi.   

Tuyên Năng đang căng thẳng xem cuộc chiến cũng nhịn không được mà vỗ đùi, tán dương một câu.   

Về phần Tuyên mẫu, lúc này đã sớm cười như địa chủ được mùa. Khi bà nhìn thấy nội khí của Giang Khương thẩm thấu ra ngoài, trong lòng vừa vui mừng lẫn sợ hãi, không nghĩ đến chàng thanh niên thoạt nhìn thanh tú như vậy, nội khí lại tu luyện đến trình độ như thế. Còn bây giờ lại khiến cho bà hưng phấn thêm vài phần.   

Lần này tiểu tử kia biểu hiện thực lực và động tác kinh người, tỷ lệ có thể qua được trận tăng lên sáu thành.   

Trong lúc vợ chồng Tuyên Năng hưng phấn thì sắc mặt của Tề Lãng đã sớm âm trầm. Kỳ thật ban đầu ông cũng không để thực lực của Giang Khương vào mắt. Cái mà ông kiêng kỵ chính là Thiên Y Viện đằng sau.   

Nhưng bây giờ, Tề Lãng đã bị thực lực mà Giang Khương biểu hiện làm cho kinh sợ. Cho dù trước kia có không ít cao thủ Tề gia chết trong tay đối phương, ông vẫn cho rằng đối phương bất quá chỉ là đầu cơ mưu lợi, hoặc chơi ám chiêu. Cho dù vừa nãy Giang Khương phá giải được sự tấn công của cao thủ Tề gia, ông vẫn không quan tâm. Dù sao bốn người bên cạnh Giang Khương chính là cao thủ của Thiên Y Viện.   

Bình luận

Truyện đang đọc