BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Các người còn đứng ngây ra đó? Mau bắt hắn lại cho tôi.   

Phó trưởng phòng Nghiêm tức giận thúc giục mấy cảnh vệ. Bây giờ y chỉ muốn Giang Khương gặp xui xẻo, cũng không có chú ý đến người bước vào.   

Nhưng những người bên cạnh thì chú ý, chính là người phụ trách phòng liên lạc.   

Nhìn tờ giấy người phụ trách cầm trong tay, ai nấy cũng đều hiếu kỳ. Đích thân người phụ trách của phòng liên lạc đến đây, tin tức mà người đó mang đến hẳn sẽ rất quan trọng. Chẳng lẽ có tình huống gì nghiêm trọng phát sinh sao?   

Lúc này, người phụ trách cũng chú ý đến tình huống bên trong, nhìn vài lần mới nhận ra mặt heo đứng đằng sau vị Thượng tá là Phó trưởng phòng Nghiêm.   

Trong lòng cả kinh, sau đó bước nhanh đến, nói:   

- Tổ trưởng Nghiêm, thượng cấp có chỉ thị mới.   

- Chỉ thị mới?   

Mặc dù nóng lòng muốn bắt Giang Khương lại, nhưng Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không dám chậm trễ, trong lòng cảm thấy vô cùng hoài nghi. Khi y nhận được điện thoại của thư ký Phó thủ tướng Tề, cũng không nghe nói có chỉ thị mới gì cả, tại sao đột nhiên lại có chỉ thị đưa xuống, lại còn thông qua phòng liên lạc?  

Y vội vã tiếp nhận tờ công văn, thấy được mấy chữ to hàng đầu: Thông báo bổ nhiệm.   

Nhìn thấy bốn chữ này, Phó trưởng phòng Nghiêm liền sửng sốt. Thư thông báo bổ nhiệm lãnh đạo tiểu tổ vừa mới đưa xuống, tại sao lại còn đưa xuống một bản nữa? Y lập tức nhìn kỹ lại. Chỉ là sau khi xem xong, Phó trưởng phòng Nghiêm chỉ cảm thấy trong lòng căng lên.   

- Bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ lãnh đạo phòng chống dịch bệnh khẩn cấp.   

Mọi người bên cạnh nhìn thấy gương mặt lúc trắng lúc xanh của Phó trưởng phòng Nghiêm, ngay cả tay cầm tờ thông báo cũng run rẩy, không khỏi sửng sốt, không biết thượng cấp đã đưa xuống chỉ thị gì lại làm cho Phó trưởng phòng Nghiêm trở thành như vậy.   

Lâm Kiến Quốc cũng bước đến, nhìn nội dung trên tờ thông báo, gương mặt cũng hiện lên sự cổ quái, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm bên cạnh rồi lại nhìn Giang Khương, muốn nói rồi lại thôi.   

Mọi người đều nhận ra sự không ổn. Vị Thượng tá đang cầm súng chỉ vào Giang Khương, cũng không nghe được giọng nói của Phó trưởng phòng Nghiêm nữa, không nhịn được quay đầu lại nhìn, không biết có nên tiếp tục nữa hay không.   

- Tổ trưởng Nghiêm, cấp trên…cấp trên ra chỉ thị gì vậy?   

Vị Thượng tá chờ mãi cũng không nghe Phó trưởng phòng Nghiêm lên tiếng, cảm thấy không khí thật quái lạ, cũng không thể tiếp tục uy hiếp Giang Khương, rốt cuộc không nhịn được liền quay đầu lại hỏi.   

Nghe được câu hỏi này, hai mắt Phó trưởng phòng Nghiêm giật giật, nuốt nước miếng ừng ực, nhưng vẫn không thể nói nên lời.   

Nhìn vẻ mặt của Phó trưởng phòng Nghiêm, sắc mặt Lâm Kiến Quốc càng lúc càng cổ quái. Người bên ngoài nhìn ra được vị Phó trưởng phòng Nghiêm đang cố nén chuyện gì đó. Nếu không, gương mặt của y cũng sẽ không rối rắm như vậy.   

Lâm Kiến Quốc hít sâu hai hơi, cố ý không bật cười, nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm, phỏng chừng Phó trưởng phòng Nghiêm cũng không có ý định lên tiếng, liền ho khan một tiếng, nói:   

- Cấp trên bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó tổ trưởng thường trực của tiểu tổ.   

Lâm Kiến Quốc nói xong, sắc mặt Phó trưởng phòng Nghiêm lại càng trắng thêm vài phần, không khí hoàn toàn im lặng.   

Mọi người đều yên lặng nhìn Giang Khương trước mắt, lúc này mới hiểu được tại sao Phó trưởng phòng Nghiêm lại có vẻ mặt như thế, đồng thời cũng hiểu được chàng thanh niên này luôn nói nơi đây không phải là nơi Phó trưởng phòng Nghiêm có thể lên tiếng. Thì ra…   

Tổ trưởng Tề trên danh nghĩa chung quy không có khả năng quản lý sự việc bên dưới. Nói cách khác, Giang Khương bây giờ chính là lão đại của tiểu tổ ở đây.   

Ngay cả hai vị y sư Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng cũng xếp hạng đằng sau Giang Khương, chứ đừng nói chi đến vị Phó trưởng phòng Nghiêm xếp hạng cuối cùng này.   

- Bây giờ nơi này thật sự không phải là chỗ để Phó trưởng phòng Nghiêm lên tiếng.   

Mọi người yên lặng thầm nhủ. Sắc mặt Giang Khương lúc này cũng hiện lên sự cổ quái. Lâm Ngọc Tường gọi cho hắn, hỏi:   

- Giang Khương, có chuyện gì vậy?   

Giang Khương đành phải cười khổ:   

- Vốn có một việc cần nhờ anh giúp, nhưng bây giờ thì không cần.   

- Không cần?   

Nghe giọng điệu kỳ lạ của Giang Khương, Lâm Ngọc Tường có chút tò mò.   

- Vâng, bởi vì bây giờ tôi là Phó tổ trưởng thường vụ của tiểu tổ.   

Giang Khương nói. Hắn làm sao mà không biết cấp trên hạ mệnh lệnh xuống là có ý gì? Chuyện của hắn ở Thiên Y Viện, hẳn là bọn họ cũng đã biết rõ ràng, cho nên bắt hắn làm cu li. Liên lạc với hắn so với liên lạc với hai người Lâm Ngọc Tường thì dễ dàng hơn nhiều.   

- Cậu là Phó tổ trưởng thường vụ tiểu tổ? Chà, vậy thì tốt quá rồi. Có cậu ở đây, chúng tôi cũng đỡ phiền phức hơn. Haha…   

Bên kia, Lâm Ngọc Tường khoái trá cúp điện thoại. Mấy sự việc hỗn tạp, chung quy đã có Giang Khương gánh. Y và Trương Ngọc Phượng thật sự không muốn giao tiếp với những loại người hỗn tạp bên ngoài. Thật sự là quá lãng phí thời gian.   

Vị Thượng tá bên cạnh, sắc mặt lúc này cũng thả lỏng, vội vàng thu súng, cười ha hả nhìn Giang Khương:   

- Được rồi, Tổ trưởng Giang, bây giờ ở đây do cậu làm chủ.   

- Cảm ơn.   

Nhìn vị Thượng tá thở phào nhẹ nhõm, Giang Khương cũng mỉm cười, dùng tay vỗ vai đối phương, sau đó nói:   

- Ngại quá, ngại quá.   

Dứt lời, Giang Khương quay sang nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn đang nhìn chằm chằm tờ thông báo, khẽ cười một tiếng:   

- Phó tổ trưởng Nghiêm, bây giờ chắc anh không còn ý kiến gì nữa phải không? Nếu không, vậy tôi đi chăm sóc con tôi đây.   

Ực ực! Phó trưởng phòng Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm tờ thông báo, giống như có đóa hoa nào đó đang nở bên trong, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt nước bọt, rất nhỏ nhưng người ta vẫn nghe thấy rõ ràng.   

Mọi người có chút đồng tình nhìn Phó trưởng phòng Nghiêm. Đường đường là một vị quan cấp cao, lại bị người ta đánh thành như vậy trước mặt người khác. Bây giờ còn chưa lấy lại được mặt mũi, lại bị đối phương đè đầu. Thật ra thì mọi người cũng biết việc này vốn chẳng có gì lớn. Nhưng anh lại cứ thích gây phiền phức cho người ta, kết quả lại tự gây phiền phức cho mình, cũng không trách được ai.   

Chỉ là mọi người đều âm thầm kinh hãi trong lòng. Cũng may là không dính dáng đến mình. Nếu không, mình có thể được bình yên hay không lại là hai chuyện khác nhau.   

Nhìn biểu hiện của Phó trưởng phòng Nghiêm, Giang Khương nhún vai một cái. Bởi vì kết quả này đến cả bản thân hắn cũng không ngờ. Đánh Phó trưởng phòng Nghiêm hai cái tát cũng là do tâm trạng của hắn không được tốt, cứ bị tên này gây phiền phức, cho nên mới nhịn không được.   

Bây giờ xem ra, phiền phức đã không còn, hắn cũng chẳng còn tâm tư dây dưa với bọn họ, nhìn mọi người một cái rồi gật đầu nói:   

- Được rồi, cứ tiếp tục như vậy đi. Tôi về lại phòng cách ly.   

Nhìn Giang Khương dẫn theo cô gái biến mất ngoài cửa, mọi người đều nhìn nhau. Vị Phó tổ trưởng thường vụ này thật là oai. Không nói hai câu, cũng chẳng dặn dò chuyện gì đã trực tiếp bỏ đi.   

Sắc mặt Phó trưởng phòng Nghiêm cứ lúc trắng lúc đen, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên. Lúc này y cũng muốn phẩy tay bỏ đi, một khắc cũng không muốn ở chỗ này chịu ánh mắt soi mói của mọi người.   

Nhưng y lại không dám đi, cũng không thể đi được.   

Người khác không thèm bỏ lại một câu đã tiêu sái bỏ đi, nhưng y thì không thể. Y là cán bộ cấp Phó trưởng phòng, y còn có công việc của mình, còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết. Nếu không, người xui xẻo chính là y.   

Mặc dù Giang Khương bài danh trên y, nhưng cấp trên căn bản chưa phân công chức vụ chính thức cho hắn, cũng chưa nói rõ hắn sẽ làm gì, rõ ràng có ý hắn muốn  

làm cũng được, không làm cũng được. Bởi vì không có chức vụ chính thức, chỉ khi nào mọi người có chuyện không quyết định được hoặc không dám làm chủ thì mới đi tìm hắn.   

Về phần trách nhiệm, nhìn biểu hiện bây giờ thì biết, chỉ sợ người ra lệnh là một người có bối cảnh rất mạnh. Không phải chuyện lớn thì căn bản không phiền đến người đó. Lần này cũng giống như phái quan khâm sai mang theo ngự tứ kim bài đến mà thôi.   

Đương nhiên, có thể lăn lộn đến chức vụ bây giờ, chút cản trở đấy không tạo thành đả kích trí mạng cho Phó trưởng phòng Nghiêm. Y biết bây giờ mình không có biện pháp chỉnh đối phương, liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu lựa chọn con đường chính xác cho mình.   

Hít sâu hai hơi, khiến cho sắc mặt tốt hơn một chút, Phó trưởng phòng Nghiêm ngẩng đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói:   

- Được rồi, không có việc gì thì mọi người đi làm chuyện của mình đi.   

Mọi người cũng là kẻ lõi đời, cũng biết được tình huống lúc này là như thế nào, cũng không muốn làm Phó trưởng phòng Nghiêm bẽ mặt, lập tức bày ra biểu hiện nghiêm túc, giống như không có việc gì phát sinh, gật đầu một cái rồi bước ra ngoài.   

Nhìn mọi người rời đi, sự phẫn nộ trong lòng Phó trưởng phòng Nghiêm càng lúc càng nhiều. Y biết rõ trong lòng đám rùa rút đầu này đang nghĩ gì.   

- Giang Khương, mày cứ chờ đó cho tao.   

Phó trưởng phòng Nghiêm nghiến răng oán hận nói, chỉ là y không biết nên để tên tiểu tử kia chờ y đến bắt hay là…   

- Mẹ kiếp.   

Nghĩ đến đây, Phó trưởng phòng Nghiêm hung hăng giậm chân nói.

Bình luận

Truyện đang đọc