Nghe Liêu Long Căn nói, nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Lưu Mộc Dương cũng mỉm cười:
- Đó là vì Giang Khương không tệ, nhưng Thiên Y Viện chúng ta là bảo vệ Hoa Hạ, Huyết tộc nghênh ngang chạy đến chúc mừng, chúng ta vừa không thể đánh lại không thể giết, còn phải tiếp đãi chu đáo. Người khác nhìn vào chỉ sợ rất khó coi. Giang Khương, cậu nói phải nên làm thế nào đây?
Từ Khải Liễu nhìn không nổi nữa, cười nói:
- Được rồi, hai người cũng đừng nhạo báng Ủy viên thường vụ mới tấn chức của chúng ta nữa. Người đến chính là khách, người khác nghĩ thế nào, Thiên Y. Viện từ lúc nào để ý đến chứ?
Nói đến đây, ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn Giang Khương, cười nói:
- Bất kể cô ta có chủ ý gì, dù sao thì binh đến tướng chặn. Giang Khương, con phải nên cẩn thận, đừng để bị cô ta mê hoặc rồi bị lấy đi nửa số máu trong người.
Nghe Từ Khải Liễu nói, mặt Giang Khương đỏ lên. Người nào mà không biết Bá tước Eve tấn cấp Hầu tước đều là do công lao của hắn. Người ta từ xa vạn dặm đến tham gia chúc mừng, tất nhiên phải do hắn đi xử lý chuyện này.
Sắp xếp bữa tiệc trưa là một vấn đề rất lớn, nhưng ban Hậu cần và ban Ngoại giao xử lý rất tốt ở phương diện này. Nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Vốn gia đình Giang Văn Ba và thầy trò Tôn Diệu Nguyệt được phân ngồi hai bàn khác nhau, nhưng Tôn Diệu Nguyệt lại không để ý đến sự an bài của Thiên Y Viện, trực tiếp ngồi xuống bàn của Giang Văn Ba.
Sau khi dùng ánh mắt quyến rũ đuổi hai vị y sư nhất phẩm và nhị phẩm ra bàn khác, tự nhiên dẫn hai đệ tử của mình ngồi xuống cùng một bàn với Giang Văn Ba, sau đó cười híp mắt:
- Giang đường chủ, không ngại chứ?