BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Dương Thiếu Cát? Cát thiếu...   

Nghe được tên này, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi vài phần. Tuy nói ông ta chỉ là một Phó đồn trưởng, nhưng cũng biết được vị thiếu gia này.   

Không nói đến cha của y, chỉ nói đến một mình Cát thiếu. Y cũng là một nhân vật ở Vân Giang, có quan hệ rất lớn với hệ thống cảnh sát Vân Giang, xưng huynh gọi đệ với không biết bao nhiêu nhân vật cấp bậc Đồn trưởng, Cục trưởng. Ngay cả Cục trưởng Lý phân cục Hà Tây nhìn thấy Cát thiếu cũng phải khách sáo, không dám có chút đắc tội.   

Còn y chỉ là cấp bậc Phó đồn trưởng, miễn cưỡng lắm mới có tư cách nói vài câu với Cát thiếu.   

Nghĩ đến đây, mặc dù Đồn trưởng Hoàng vẫn đi theo đằng sau Giám đốc Hồ bước đến thang máy, nhưng trong lòng đã phát run. Y vội vàng gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý xin chỉ thị, xem việc này rốt cuộc nên xử lý như thế nào.   

Nhưng khi y và Giám đốc Hồ vừa mới bước ra cửa thang máy, bộ đàm bên hông Giám đốc Hồ vang lên, bên trong truyền đến tiếng kêu to:   

- Không ổn rồi, Cát thiếu và một vị khách khác đã bị đánh ngất, bị thương không nhẹ.   

- Cái gì?   

Nghe được lời này, sắc mặt giám đốc Hồ biến đổi, còn Đồn trưởng Hoàng bên cạnh cũng giật mình. Mặc dù y nhận lệnh Cục trưởng đến đây, nhưng cũng không biết nhân vật của hai bên là ai. Bây giờ nghe nói Cát thiếu bị đánh không nhẹ, lúc này cũng cố không hơn, vội vàng bước đến xem tình huống của Cát thiếu.   

Mọi người nhanh chóng chạy đến phòng 1608, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, Đồn trưởng Hoàng nói:   

- Tất cả mọi người tránh ra, giữ nguyên hiện trường.   

Đợi sau khi hai nhân viên phục vụ bị đuổi ra, lúc này y mới dẫn theo một thủ hạ cẩn thận bước vào phòng.   

Nhìn Lưu Ba bị thương thê thảm, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi. Hiển nhiên y cũng nhận ra đây là con của Phó thị trưởng Lưu.   

Phó thị trưởng Lưu là nhân vật quan trọng ở Vân Giang, xếp hàng thứ ba, chủ quản tài chính, thuế vụ...   

Lập tức cúi xuống xác nhận một chút, thấy vị Lưu thiếu này chỉ bị đánh ngất, hơn nữa bắp đùi bị gãy thì tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng.   

Thấy Lưu thiếu không gặp nguy hiểm, Đồn trưởng Lưu thoáng thả lỏng, vội vàng chạy đến chỗ vị Cát thiếu đang nằm.   

Nhìn Cát thiếu một chút, xác định trên mặt chỉ bị đánh hai cái rớt vài cái răng thì không bị tổn thương chỗ nào cả.   

Kiểm tra đến đây, Đồn trưởng Hoàng thở phào một hơi. Mặc dù Lưu thiếu bị thương nặng hơn một chút nhưng Cát thiếu thì không có vấn đề gì lớn.   

Nhưng hung thủ là ai?   

Nghĩ đến đây, rồi nhìn hai vị thiếu gia bị đánh ngất, liền biết hung thủ là người khác, lập tức lá gan lớn hơn. Bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện khác, bắt hung thủ quan trọng hơn.   

- Giám đốc Hồ, hung thủ đâu? Hung thủ ở chỗ nào rồi? Các người không nhìn thấy sao?   

Đồn trưởng Hoàng quay sang nhìn Giám đốc Hồ bên cạnh, lớn tiếng quát hỏi. Lúc này y bất chấp mặt mũi của người ta. Nếu Cát thiếu và Lưu thiếu bị đánh thành như vậy, khách sạn Tử Uyển cũng không thoát khỏi quan hệ.   

Giám đốc Hồ chận lại nói:   

- Đồn trưởng Hoàng, vừa rồi có thể là hung thủ, ôm một cô gái bước lên xe cứu thương rời đi.   

- Xe cứu thương?   

Đồn trưởng Hoàng sửng sốt. Khi y vừa mới đến trước cửa khách sạn, quả thật có nhìn thấy một chiếc xe cứu hộ chạy đi, nhưng thật không ngờ lại có liên quan đến chuyện này, lập tức có chút cau mày, lại nghĩ đến phải báo cáo lại với Cục trưởng, liền cau mày hỏi:   

- Người đó là ai? Có quen không?   

Thấy Đồn trưởng Hoàng hỏi, Giám đốc Hồ hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của y, suy nghĩ một chút liền lắc đầu:   

- Đồn trưởng Hoàng, tôi chưa từng gặp qua người đó.   

- Không nhận ra?   

Đồn trưởng Hoàng có chút hoài nghi. Cục trưởng Lý đã ra mệnh lệnh đến đây điều tra người hạ thuốc. Nhưng chủ mưu của việc này lại có thể là Cát thiếu và Lưu thiếu. Tuy nhiên, chuyện gì đã xảy ra thế? Chẳng lẽ lại điều tra đến chỗ của Cát thiếu hoặc Lưu thiếu?   

Mặc dù kinh nghi trong lòng nhưng Đồn trưởng Hoàng cũng vội vàng nói với thuộc hạ:   

- Mau gọi xe cứu thương, đưa bọn họ đến bệnh viện.   

Đồng thời quay sang nhìn Giám đốc Hồ, nói:   

- Giám đốc Hồ, mở camera quan sát của các người lên để biết được là xe cứu thương của bệnh viện nào.   

- Là bệnh viện số 1. Tôi đã nhìn rõ rồi, là xe cứu thương của bệnh viện số 1.   

Giám đốc Hồ nhớ rất kỹ chuyện này.   

- Được, chúng ta đưa Cát thiếu đến bệnh viện số 1.   

Sau khi dặn dò hết thảy, đồn trưởng Hoàng vội vàng bước sang một bên gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý. Sự việc quá mức kỳ quặc, rõ ràng Cục trưởng gọi điện thoại ra lệnh cho y phải xử lý chuyện này, nhưng tình hình trước mắt phải xử lý làm sao đây?   

Nghe Đồn trưởng Hoàng báo cáo, Lý Diệc Dương cũng sửng sốt. Phó tỉnh trưởng Tôn yêu cầu ông phải cho người xử lý, nhưng Phó tỉnh trưởng Dương chủ quản cảnh  

sát, tư pháp...Làm sao có thể bảo Tỉnh trưởng điều tra con của mình. Nếu muốn tra thì đã sớm tra, làm sao có thể dung túng Cát thiếu nhiều năm như vậy?   

- Chẳng lẽ lại là đấu tranh quyền lực cao tầng?   

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Diệc Dương liền phát lạnh. Ông không dám tùy tiện tham gia vào mấy cuộc đấu tranh này. Ít nhất phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng trước. Dù sao Tỉnh trưởng Tôn cũng đã phái ông xử lý chuyện này.   

Lập tức ông ra lệnh cho Đồn trưởng Hoàng đến bệnh viện trước. Đồng thời tiến hành điều tra liên quan ở bên ngoài, còn mình thì vội vàng gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Tôn.   

- Cái gì? Dương Thiếu Cát? Còn có con trai của Lưu Nhất Kỳ? Bị thương khá nặng?   

Nghe tiếng kêu kinh hãi của Tỉnh trưởng Tôn, Lý Diệc Dương cũng cảm thấy mơ hồ. xem ra Tỉnh trưởng Tôn cũng không biết tình huống. Nhưng ông rốt cuộc là nhận được chỉ thị từ chỗ nào? Là của vị Tỉnh trưởng nào? Hay là...   

Sau khi nghe vài câu dặn dò của Tỉnh trưởng Tôn, Cục trưởng Lý liền cúp điện thoại, hoàn toàn ngây người. Ông biết Tỉnh trưởng Tôn lúc này cũng bắt đầu gọi điện thoại thông báo tình huống cho cấp trên, thậm chí có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Dương.   

Tình huống kế tiếp, rốt cuộc như thế nào, Lý Diệc Dương cũng không rõ ràng lắm. Bây giờ ông chỉ biết chính là chờ chỉ thị của Tỉnh trưởng Tôn. Tình huống như vậy không phải ông có thể quyết định.   

Giang Khương, bác sĩ và y tá đẩy Từ Thanh Linh vào phòng cấp cứu. Lúc này Hồ lão và Chủ nhiệm Triệu cũng đã chờ sẵn.   

Thấy Chủ nhiệm Triệu, trong lòng Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết rõ, vừa rồi hắn xuống tay khá tàn nhẫn. Mặc dù Cát thiếu không có biểu hiện bên ngoài quá nhiều, nhưng vị Lưu Ba kia thì bị thương không nhẹ. Hơn nữa, sự việc liên quan đến Phó tỉnh trưởng thường vụ Vân Giang và Phó thị trưởng Vân Giang. Nếu không có Tỉnh trưởng Bạch, cho dù lần này hắn là người bị hại, sự thật cũng là đổi trắng thay đen.   

Tuy nói Giang Khương không sợ hãi, nhưng nếu có Tỉnh trưởng Bạch nhúng tay vào, sự việc cũng tương đối dễ dàng hơn. Hắn cũng sẽ không chịu thiệt. Đó cũng chính là một trong những nguyên nhân hắn nhúng tay vào.   

- Tình huống như thế nào?   

Hồ lão đã gặp Từ Thanh Linh, hiển nhiên cũng biết quan hệ giữa Giang Khương và cô gái này không cạn. Nhìn Từ Thanh Linh gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, ông vội vàng hỏi Giang Khương.   

Giang Khương trầm giọng nói:   

- Tình huống không quá tốt, uống không ít rượu, sau đó bị hạ bột K. Sau khi trải qua sơ cứu trên xe cứu thương, tình huống đã khá hơn, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn cần quan sát, cũng không loại trừ sẽ để lại di chứng.   

- Ừm, không có nguy hiểm đến tính mạng là được.   

Hồ lão cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Giang Khương:   

- Tỉnh trưởng Bạch rất quan tâm con, đối với chuyện như vậy cũng rất tức giận. Ông vừa rồi đã ra lệnh cho cảnh sát điều tra, còn cố ý bảo Chủ nhiệm Triệu đến xem tình huống.   

- Chủ nhiệm Triệu, thật là vất vả cho anh quá, lại còn bắt anh đến đây một chuyến. Xin thay tôi cảm ơn Tỉnh trưởng Bạch.   

Giang Khương tỏ ra khách khí với Chủ nhiệm Triệu, đồng thời cảm ơn Tỉnh trưởng Bạch.   

Chủ nhiệm Triệu cười nói:   

- Tỉnh trưởng luôn làm việc vì dân, hơn nữa ghét ác như cừu. Gặp phải chuyện như vậy, tất nhiên là coi trọng. Đặc biệt là có liên quan đến bác sĩ Giang, Tỉnh trưởng lại càng quan tâm hơn.   

Nói đến đây, nhìn gương mặt Giang Khương hiện lên sự lo lắng, Chủ nhiệm Triệu một lần nữa trấn an:   

- Bác sĩ Giang yên tâm đi, việc này cảnh sát nhất định sẽ cho ra một kết quả.   

Giang Khương cười khổ:   

- Chủ nhiệm Triệu, lần này sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy.   

- Haha, bác sĩ Giang đừng lo lắng.   

Nghe giọng điệu của Giang Khương, Chủ nhiệm Triệu cười ha hả, đang định lên tiếng thì điện thoại di động vang lên.   

- À, là Tỉnh trưởng gọi. Bác sĩ Giang, xem Tỉnh trưởng rất quan tâm đến việc này của cậu đấy.   

Chủ nhiệm Triệu nhìn số gọi đến, sau đó mỉm cười nói một câu với Giang Khương rồi vội vàng nghe điện thoại.   

- Tỉnh trưởng, người đã được cứu về, tạm thời hẳn không có vấn đề gì. Được, được, tôi sẽ bảo cậu ấy lên đó.   

Sau khi cúp điện thoại, Chủ nhiệm Triệu có chút kinh ngạc nhìn Giang Khương, sau đó nói:   

- Bác sĩ Giang, Tỉnh trưởng còn đang trong phòng bệnh. Ông ấy bảo cậu lập tức lên đó.   

Giang Khương gật đầu, giống như hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.   

- Sư phụ, bây giờ con lên đó. Nơi này phiền sư phụ coi ngó một chút.   

Giang Khương mỉm cười nói với Hồ lão.   

Vừa mới nghe Chủ nhiệm Triệu nói, còn có nét mặt kinh ngạc của Chủ nhiệm Triệu, tâm trạng của Hồ lão cũng nặng nề hơn, biết sự việc đã xảy ra vấn đề, lập tức gật đầu nói:   

- Đi thôi, đi thôi, sư phụ tạm thời giúp con trông chừng ở đây. Có vấn đề gì, nhớ gọi ngay cho sư phụ.   

- Cảm ơn sư phụ.   

Giang Khương gật đầu, sau đó nói với Chủ nhiệm Triệu:   

- Chủ nhiệm Triệu, chúng ta đi thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc