BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Khu rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng không biết đang phát ra tiếng kêu to.   

Một con báo đang lặng yên đi lại, ánh mắt tròn phát ra tia sáng nhàn nhạt trong bóng tối, không ngừng nhìn chung quanh.   

Tìm kiếm thức ăn vào ban đêm không phải là một ý kiến hay, nhưng rõ ràng nó cũng chỉ định thử vận khí một chút, muốn tìm thứ gì đó lấp đầy cái bụng đang đói của nó.   

Đột nhiên con báo dừng lại, ánh mắt xanh u lóe lên tia sáng, hạ thấp người, rón rén bước đến cây mây đằng trước, sau đó chui vào trong bụi rậm.   

Sau khi chui vào trong bụi rậm, con báo nghiêng đầu nhìn cái thứ tròn trịa đằng trước, ánh mắt lóe lên sự khó hiểu. Vừa rồi nó nghe có động tĩnh trong bụi rậm, nhưng tại sao bây giờ lại là cái thứ tròn vo lạnh buốt này.   

Trong lúc nó rón rén bước đến gần cái vật tròn tròn, đột nhiên bên trên cái vật có thứ gì đó động đậy, phát ra tiếng cạch chói tai, khiến con báo lớn dựng tóc gáy, cụp đuôi chạy vọt ra khỏi bụi cây.   

Giang Khương chui từ trong miệng đại đỉnh chui ra, liếc nhìn cái bóng vừa lóe lên rồi biến mất khỏi bụi rậm, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Hắn rõ ràng đang ở đáy biển, tại sao lại biến thành rừng rậm?   

Thoáng lắc đầu một cái, hắn đưa tay xoa mắt, cẩn thận nhìn chung quanh, trong lòng đột nhiên căng lên, sau đó đưa tay kéo cây mây và dây leo nghiêm túc nhìn kỹ hai lần.   

- Lạc Diệp Đằng. Một nơi rất quen thuộc.   

Nhìn chung quanh, một cảnh tượng quen thuộc lại hiện lên. Hắn cẩn thận nhìn lại lần nữa, ánh mắt bỗng nhiên ươn ướt, lẩm bẩm:   

- Chẳng lẽ mình lại trở về lần nữa sao?   

Giang Khương giống như tên điên, lấy thiết bị dò GPS ra, nhưng sau khi bấm bấm vài cái, hắn ném cái máy xuống đất. Thiết bị GPS này chỉ sợ đã bị hỏng trong lúc lựu đạn nổ rồi.   

Ném thiết bị đi xong, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó dùng thiên phú Ngưng trệ không gian, chậm rãi điều khiển Tế Thế Đỉnh bay lên.   

Đang là ban đêm, nhưng cảnh vật trong mắt Giang Khương lại rõ như ban ngày. Nhìn địa hình và dãy núi chung quanh, ánh mắt Giang Khương rốt cuộc đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy xuống.   

- Đội trưởng, tôi đã trở lại.   

Đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện tại nơi hắn tự bạo năm xưa, Giang Khương cảm thấy cũng không quá mức kỳ quái. Năm đó, bởi vì hắn sử dụng đạn tự bạo, sau đó mới vượt qua ngàn dặm từ Châu Phi trở về nhà.   

Lần này, bị lựu đạn nổ tung, từ vịnh Brucen trực tiếp chuyển kiếp trở lại nơi hắn tự bạo đầu tiên. Chỉ có điểm khác biệt là, lần này không phải một mình hắn chuyển kiếp mà là mang theo Tế Thế Đỉnh chuyển kiếp. Xem ra Tế Thế Đỉnh không phải vật tầm thường.   

Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Khương cảm nhận được gió đêm khô ráo chung quanh, thoáng phân biệt phương hướng một chút, sau đó hắn khởi động Tế Thế Đỉnh bay đến một thị trấn nhỏ.   

Bây giờ hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa Tế Thế Đỉnh cũng bình yên vô sự. Chỉ cần tìm được điện thoại vệ tinh, hắn có thể liên lạc nội viện an bài đưa hắn về nước.   

Bay nhanh về phía trước, Giang Khương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trí nhớ cuối cùng của hắn khi đó là năng lượng tích trữ đã giảm xuống 6%, nhưng bây giờ hắn bay lâu như vậy mà sao không thấy có tín hiệu báo động xuất hiện.   

Nhắm mắt lại cảm nhận một chút, hắn đột nhiên sững sờ, bởi vì năng lượng tích trữ bây giờ là 9%, nhiều hơn so với lúc hắn mất đi ý thức rất nhiều.   

- Giống như nằm mơ vậy.   

Sờ trán, Giang Khương cười khổ. Xem ra vận khí của hắn không tệ lắm. Lần chuyển kiếp này không tiêu hao năng lượng của hắn, hơn nữa trước khi tỉnh lại, Ngũ Cầm Vận Khí Pháp cũng tự do vận chuyển, mới đem lại cho hắn mấy phần trăm năng lượng.   

Lập tức cũng không do dự, tiếp tục bay về phía trước, nhưng sau khi bay được một đoạn, tiếng báo động rốt cuộc vang lên trong đầu.   

Nhẹ nhún vai một cái, Giang Khương tìm một chỗ tránh gió rơi xuống, sau đó bỏ một viên bổ khí vào miệng.   

Chẳng qua khi nhìn thấy chai đan dược, hắn không nhịn được mà thở dài. Lần này thuốc của hắn tiêu hao không ít, những hai viên đan dược siêu phẩm, hai viên đan dược thượng phẩm. Những viên đan dược thượng phẩm này giá không hề rẻ. Nếu những người khác mà biết được hắn dùng đan dược thượng phẩm, người nào cũng sẽ đỏ mắt đến chết, chứ đừng nói chi đến hai viên đan dược siêu phẩm.   

Nhưng dù sao đây cũng đáng giá. Có Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, mấy viên đan dược đó vẫn có thể kiếm về.   

Sau khi uống thêm một viên đan dược thượng phẩm, Giang Khương tiếp tục vận hành Ngũ Cầm Vận Khí Pháp, bắt đầu tích góp năng lượng.   

Ánh nắng buổi sáng bắt đầu xuất hiện, tiếng chim hót vang lên trong rừng.   

Ngồi trên Tế Thế Đỉnh, Giang Khương thở phào một cái, sau đó đứng dậy, cảm nhận năng lượng tích trữ, hài lòng gật đầu. Có đan dược thượng phẩm phụ trợ, bây giờ năng lượng của hắn đã đạt đến 10%. Dựa theo tính toán, muốn chạy đến thị trấn nằm trong trí nhớ cũng không thành vấn đề.   

Lập tức phân biệt phương hướng một chút, sau đó khởi động Tế Thế Đỉnh bay về thị trấn đó.   

Sau khi bay được một đoạn, Giang Khương rốt cuộc đã nhìn thấy thị trấn nhỏ kia, sau đó chậm rãi hạ xuống.   

Sau khi hạ xuống một khoảng đất khá bằng phẳng, Giang Khương mới phát hiện, trên dải đất này bị người ta đào không ít cái hố.   

Nhìn những cái hố này, Giang Khương không nhịn được khẽ cau mày. Những cái hố quái dị khiến cho hắn có cảm giác không được thoải mái lắm. Những cái hố này không phải là hắn chưa từng thấy qua. Năm đó, khi xảy ra động đất, người dân địa phương cũng đã đào rất nhiều cái hố tương tự.   

- Tại sao nơi này lại đào nhiều hố như thế?   

Trong lúc Giang Khương đang nghi ngờ, chỉ thấy bên trong thị trấn chậm rãi xuất hiện mười mấy người, hai người khiêng một cái cáng bước về phía hắn.   

Nhìn vải trắng đắp trên cáng, Giang Khương lại cau mày. Tại sao nơi này lại có nhiều người chết như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc