BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Nghe thấy Giang Khương lo lắng về vấn đề nguồn nước, bác sĩ Đào lại cười cười nói:   

- Không sao đâu. Tôi đã hỏi qua rồi. Hai giếng phía đông còn nước. Chỉ một chốc nữa tôi sẽ mang vài người đi xách nước về, để lắng khử trùng một chút là được.   

- Vậy là tốt rồi. Chỗ tôi cũng có ít tấm khử trùng đây, phát nhiều cho thôn dân một chút. Mặc dù hiện tại là mùa đông nhưng nhiều người như vậy, cẩn tắc vô ưu. Hiện tại công tác phòng dịch là do hai người chúng ta phụ trách rồi.  

Giang Khương đưa tay nhận chậu nước, cầm chén múc chút nước, súc miệng, sau đó nuốt luôn. Hiện tại không thể lãng phí nước được.   

Tiểu Bảo nằm trong lòng Giang Khương, cử động một chút rồi mở mắt, đưa tay xoa hai tròng mắt, mơ mơ màng màng nhìn Giang Khương đang nhìn mình mỉm cười, sau đó mặt liền lộ vẻ tươi cười:   

- Cha.   

- Ừ, Tiểu Bảo ngoan. Đến súc miệng, rửa mặt đi. Chúng ta đi ăn bát cháo.   

Qua một ngày, sắc mặt tối tăm của thôn dân như cũng thoáng được thả lỏng ra một chút. Bác gái đang nấu cháo kia chứng kiến Giang Khương còn mỉm cười cất tiếng chào hỏi, dường như đau đớn trên thân đã biến mất không còn vậy.   

Chẳng qua Giang Khương cũng hiểu rõ, vẻ tươi cười trên mặt bác gái kia cũng rất gian nan. Một số nỗi đau vẫn ẩn trong lòng, chỉ bởi vì người sống nên mới mạnh mẽ cười như vậy.   

- Tiểu Bảo đến đây, bác đã bỏ rất nhiều đường vào bát cháo của cháu rồi này. Mau ăn đi ăn đi.   

Một bác gái bưng một bát cháo nhỏ, lại đặt một cái thìa lên, mỉm cười đưa tới trước mặt Tiểu Bảo.   

Tiểu Bảo nhìn bác gái trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, mặt lộ vẻ tươi cười vui mừng, nói:   

- Tiểu Bảo không ăn, cho cha ăn.   

- Ha ha, cha có đây rồi. Cha ăn chén lớn, Tiểu Bảo ăn chén nhỏ. Mọi người đều có.   

Một bác gái khác bên cạnh cười tủm tỉm, bưng một chén đến đưa cho Giang Khương.   

- Nào, Tiểu Bảo ngoan, chúng ta ăn xong mau, cha còn phải đi chữa bệnh cho các ông, các bác. Tiểu Bảo đi theo các cô các bà chơi nhé?   

Ăn sáng xong, giao Tiểu Bảo cho một bác gái chăm sóc, Giang Khương liền tiến vào trong một chiếc lều lớn trong sân trung tâm y tế, kiểm tra bệnh nhân và người bị thương một chút, phòng ngừa tình huống mới phá sinh.   

Lúc này bác sĩ Đào đang kiểm tra cho bệnh nhân và người bị thương trong lều vải, thấy Giang Khương tiến vào liền vội vàng đi tới, hạ giọng nói:   

- Bác sĩ Giang, hiện tại thình hình bệnh nhân cũng coi như ổn định. Nhưng thuốc kháng sinh và dịch truyền của chúng ta không còn cầm cự được bao lâu nữa.   

Giang Khương nhìn mấy cái lều vải, chậm rãi gật đầu. Hiển nhiên hắn cũng hiểu rất rõ, lúc này bệnh nhân cần tiêm truyền đã tới ba bốn mươi người. Với lượng thuốc của một trung tâm y tế như chỗ bác sĩ Đào, quả thật không thể cầm cự được bao lâu nữa.   

Lập tức hắn hơi trầm ngâm, nói:   

- Với những người có vết thương nhẹ, không nguy hiểm quá thì cho bọn họ thuốc kháng sinh uống thôi. Còn những người cần bổ sung dịch và năng lượng, có nguy cơ nhiễm trùng cao thì dùng thuốc tiêm, hẳn có thể cầm cự thêm vài ngày. Chắc cứu viện bên ngoài cũng sắp vào được tới nơi rồi. Nếu chẳng may vẫn không tới thì chúng ta sẽ phái người rời núi.   

Lúc này bác sĩ Đào mới chậm rãi gật đầu, bất đắc dĩ nói:   

- Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.   

- Ừ, như vậy đi. Tôi đoán chừng ngày mai hẳn còn có người bị thương được chuyển đến đây. Chúng ta phải tính toán kỹ thuốc men. Nếu chẳng may không có thuốc với trường hợp khẩn cấp, như vậy thì phiền toái rồi!   

Giang Khương trầm giọng dặn dò.   

Bác sĩ Đào gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.   

Lúc này Giang Khương mới lại đi vào mấy lều vải, xem qua một hồi, xác nhận không có vấn đề gì xong mới nói với bác sĩ Đào:   

- Bác sĩ Đào, nơi này ông chú ý nhiều một chút, tôi đi xuống khu phố cũ.   

- Phố cũ? À tốt!   

Bác sĩ Đào gật đầu, giống như đã hiểu ra điều gì.   

Ra khỏi lều vải, Giang Khương yên lặng đi về hướng phố cũ. Dọc đường đi, thỉnh thoảng có người chào hỏi hắn. Giang Khương cũng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đáp lại. Chỉ là tâm tình hiện tại của hắn quả thật không cao.   

Hiện tại Tiểu Bảo không việc gì nữa, hắn thừa dịp này còn chưa quá bận rộn, muốn đi tới đào bới cha mẹ Ky Đầu ra. Mặc dù hiện tại đã là mùa đông, để thêm vài ngày cũng không sao nhưng nếu Ky Đầu đã mất rồi, hắn là một người anh em, phải thay con trai tận hiếu với cha mẹ gã.   

Tận hiếu như con trai, hiển không thể để mặc cha mẹ không chôn cất. Cuối cùng cũng vẫn phải tìm ra, sau đó tìm một nơi tốt, an táng cẩn thận mới được. Sau này ít nhất cũng có chỗ cho Tiểu Bảo tới viếng mộ.   

Đi tới nơi đó xong, ở cạnh đó không xa vẫn có người tiếp tục đào bới. Rất rõ ràng, phần lớn thân nhân bọn họ còn bị chôn dưới lòng đất, chưa tìm thấy thi thể.   

Lúc này Giang Khương tới nơi cứu Tiểu Bảo ra hôm qua đầu tiên. Mẹ Tiểu Bảo vẫn ở chỗ này, chỉ là hôm qua hắn không có thời gian tiếp tục đào. Hiện tại hắn chỉ cần loại bỏ đống đổ nát ở bên trên đi, như vậy liền có thể đào được chị dâu ra rất nhanh.   

Về phần cha mẹ Ky Đầu, như vậy chỉ có thể đi từng bước một mà thôi.   

Tìm được nơi mình đào hôm qua, Giang Khương tốn chút sức, vô cùng cẩn thận bỏ một số gạch ngói và xà phòng, cuối cùng lại cố sức bê một mảng bê tông ra, rốt cục cũng thấy được người chị dâu nằm tư thế ôm con ngày hôm qua.   

Giang Khương dùng một cái chăn chậm rãi ôm chị dâu lên. Nhìn hai mắt nhắm chặt của chị dâu, khóe miệng còn vết máu đã khô, hắn đưa tay lấy khăn lau sạch bụi đất và máu trên mặt cô, sau đó tìm một nơi bằng phẳng, cẩn thận đặt cô xuống:   

- Chị dâu yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bảo.   

Nhìn vẻ mặt chị dâu giống như đã ngủ thiếp đi kia, Giang Khương nói thầm một câu, sau đó chậm rãi lấy chăn đắp lên mặt cô, sau đó lại xoay người tiến vào khu phế tích.   

Đứng trước đống đổ nát, lúc này Giang Khương hơi trầm mặc. Trước kia hắn cũng chưa từng tới nơi này, cho nên không rõ kết cấu của ngôi nhà này, không có cách nào phán đoán được vị trí phòng cha mẹ Ky Đầu. Nếu muốn lật từng mảnh vỡ lên tìm thì cũng tương đối khó khăn.   

Nhìn quanh bốn phía, mọi người ở xa nhất cũng ngoài trăm mét, đang cố sức đào bới. Lúc này muốn tìm một người nói rõ vị trí cho mình dường như cũng hơi phiền phức.   

Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó đứng trước đống đổ nát, cẩn thận quan sát một chút, phát hiện ra đúng là mình không tài nào tìm được vị trí phòng ốc từ đám gạch ngói nát kia.   

Hơi nhắm mắt lại, lại trầm mặc một hồi, Giang Khương giống như nhớ ra điều gì.   

Cắn nhẹ môi, Giang Khương không xác định có thể có tác dụng gì không, nhưng hắn vẫn muốn thử xem.   

- Khởi động thiên phú bậc một: Thanh Chướng.   

Sau khi Giang Khương ra lệnh, thế giới trong mắt hắn bỗng như rõ ràng hẳn, sau đó tầm nhìn dường như cũng sáng lên. Một bức họa khu vực đổ nát bắt đầu nhanh chóng hiện lên trong đầu Giang Khương.  

- Khởi động thiên phú cấp một Thanh Chướng, cấp bậc quyền hạn không đủ, thử cưỡng chế chấp hành, năng lượng tiêu hao gấp bội.   

Giống như cảm nhận được yêu cầu của Giang Khương, hình ảnh khu vực đổ nát nhanh chóng xảy ra biến hóa trong đầu Giang Khương. Mặc dù thoạt nhìn như có hơi miễn cưỡng nhưng quả thật đang biến hóa, dần dần khôi phục như ban đầu.   

Mà lúc này, hình xăm trên vai trái hắn nhanh chóng lóe lên, đồng thời một cảm giác nóng rực cũng mơ hồ truyền ra.   

Từng phiến gạch ngói bắt đầu từ từ bay lên, khôi phục dáng vẻ bức tường ban đầu.   

Chẳng qua cảnh tượng đó chỉ duy trì một thời gian ngắn, Giang Khương liền cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hình ảnh trong đầu Giang Khương lóe lên mấy cái liền biến mất trong nháy mắt.   

- Cấp bậc quyền hạn thiên phú cấp một Thanh Chướng không đủ, mạnh mẽ chấp hành thất bại, năng lượng tiêu hao 4%. Trước mặt năng lượng tích lũy của đuôi thứ tư trong cửu vĩ là 1%.   

Tin tức vang lên trong đầu, sắc mặt Giang Khương tái nhợt trong nháy mắt, thậm chí thân hình còn loạng choạng, tí nữa là ngã ra đất. May mắn là hắn vẫn có thể đứng vững rất nhanh, chỉ là đầu còn cảm giác choáng váng nghiêm trọng.   

- Phù.   

Thở hắt ra một tiếng xong, Giang Khương lộ một tia cười khổ. Không ngờ quyền hạn thiên phú cấp một Thanh Chướng vẫn không đủ, xem ra chỉ sợ phải trên cấp hai mới có thể sử dụng. Hơn nữa nếu cố tình sử dụng, tác dụng phụ lại nặng như thế.   

Chẳng qua còn may là đã có thể hoàn thành một phần, ít nhất biết rõ kết cấu đại khái của toàn bộ tòa nhà rồi.   

Nhớ lại một chút cảnh vừa nhìn thấy, Giang Khương lại nhìn đống đổ nát trước mắt, rất nhanh liền phán đoán ra, trước mắt bên trái hẳn là phòng của hai vị cao tuổi.   

Lập tức hắn không chần chừ nữa, nhanh chóng đi về phía trước, bắt đầu chọn vị trí, lật bỏ mảnh vỡ.   

Mặc dù không có năng lượng nhưng sức mạnh của Giang Khương vẫn đủ, hơn nữa tri giác mạnh hơn người bình thường gấp đôi, tốc độ cũng không phải người bình thường sánh nổi. Lật từng khối gạch vỡ ra, Giang Khương cũng cố sức bê đi từng cây xà cột, rất nhanh phía sau hắn liền có một đống gạch ngói vỡ chất cao.   

Thông qua Thanh Chướng, thu hoạch phán đoán không sai, Giang Khương nhanh chóng phát hiện ra mép giường, còn có chăn mền trên giường.   

Thở hắt ra một tiếng, Giang Khương đưa tay sờ sờ, mò thấy hai đôi chân dưới chăn.   

Hơn hai mươi phút đồng hồ sau, Giang Khương đứng trước đống đổ nát, nhẹ nhàng đặt cha mẹ và bà xã Ky Đầu cạnh nhau.   

Ở cách đó không xa, một số người đang đào móc đống đổ nát đã sớm chú ý tới động tĩnh nơi này. Mặc dù chưa nhiều người gặp Giang Khương nhưng từ ngày hôm qua, chuyện vị bác sĩ cứu viện duy nhất này, mạo hiểm nhảy dù tới tìm người nhà họ Dương, còn cứu được đứa cháu duy nhất của nhà họ Dương, hơn nữa còn cứu không ít bệnh nhân tại trung tâm y tế đã lan truyền đi.   

Nhìn Giang Khương đứng nơi đó, một người trung niên chậm rãi đi tới, lấy một nén nhanh và một tập tiền vàng trong ba lô ra, chậm rãi đưa tới trước mắt Giang Khương, từ tốn nói:   

- Bác sĩ Giang.

Bình luận

Truyện đang đọc