BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Tôi đang tìm anh khắp nơi, nghĩ không ra anh lại trốn chỗ này cua mấy tiểu học muội của trường chúng tôi.   

Nếu Hội trưởng Tuyên có thể trêu chọc được Giang Khương, cho đến bây giờ cũng chưa từng bỏ qua, cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình, vừa cười vừa nhìn đám người Lý Tiểu Vũ bên cạnh Giang Khương.   

Nhìn cô gái giống với Hội trưởng Tuyên trong truyền thuyết, đám người Lý Tiểu Vũ đều cứng đờ.   

Giang Khương cười nói:   

- Bạn học Tuyên Tử Nguyệt, cái gì mà cua tiểu học muội của các người chứ?   

Dứt lời, liền nói với Lý Tiểu Vũ:   

- Đây là Tiểu Vũ và bạn học của cô ấy.   

- Tiểu Vũ? Lý Tiểu Vũ?   

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó nhìn mấy cô nữ sinh đang ngượng ngùng bên cạnh:   

- Em là Lý Tiểu Vũ hả? Chị có nghe Giang Khương nhắc đến em mấy lần.   

Lúc này, Lý Tiểu Vũ đã biết cô gái xinh đẹp trước mắt chính là vị học tỷ trong truyền thuyết, nhưng không hề lạnh lùng như mọi người đã nói, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất gần gũi.   

- Xin chào Hội trưởng Tuyên.   

Lý Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng gật đầu cười nói.   

- Gọi chị là Tử Nguyệt được rồi. Gọi Hội trưởng Tuyên nghe xa cách quá.   

Nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu, nhưng cực kỳ xinh đẹp, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên hiểu ra được lý do tại sao người kia lại chịu đâm mình một dao như vậy.   

Gương mặt vẫn xấu hổ như cũ, Lý Tiểu Vũ gật đầu đồng ý. Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương, cười nói:   

- Được rồi, hôm nay nhân viên y tế của trường không đủ. Dù sao anh cũng nhàn rỗi không có việc gì, tạm thời giúp tôi một chút, làm thầy thuốc tại hiện trường. Nếu có việc gì thì ra tay hỗ trợ giùm.   

- Sao?   

Giang Khương mở to mắt, sau đó cười khổ:   

- Tôi biết là cô tìm tôi cũng chẳng có chuyện gì tốt. Vất vả lắm mới có lúc rảnh rỗi, lại còn bị cô bắt làm việc.   

- Tôi cũng không miễn cưỡng, tùy anh thôi. Anh không đồng ý cũng không sao.   

Tuyên Tử Nguyệt cười nói.   

Nhìn biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cau mày, đang định lên tiếng, Trương Nhạc bên cạnh không nhịn được liền nói:   

- Này này, Giang Khương, chúng ta giúp một tay cũng không sao mà.   

Nghe Trương Nhạc nói, Tuyên Tử Nguyệt mới chú ý đến y:   

- Là bác sĩ Trương sao? Thật ngại quá, ánh sáng không tốt nên không nhìn thấy anh.   

- Haha, không sao, tôi và Giang Khương không có việc gì nên cố ý đến xem náo nhiệt. Nếu Hội trưởng Tuyên muốn hỗ trợ, vậy chúng tôi không dám từ chối.   

Nhìn nụ cười của Tuyên Tử Nguyệt, Trương Nhạc liền lên tiếng đồng ý, khiến cho Giang Khương ở bên cạnh buồn bực không thôi.   

Nhưng dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa Hội trưởng Tuyên nói bên kia nhìn rõ, lại có ghế ngồi và nước uống, còn có thể mang theo những cô gái sang đó chơi, Giang Khương hiển nhiên là không từ chối.   

Đi theo Tuyên Tử Nguyệt, quả nhiên trước sân khấu có mấy cái ô, còn có bàn ghế, nước uống và hòm thuốc.   

Tuyên Tử Nguyệt bước vào, nói với một vị bác sĩ. Vị bác sĩ kia liền cười ha hả rời đi, vẻ mặt như trút được gánh nặng.   

Nhìn khu vực thoáng chốc không còn ai, Giang Khương thở hắt ra, sau đó quay sang nhìn Trương Nhạc, bất đắc dĩ nói:   

- Nếu có việc gì thì anh ra tay đấy, đừng gọi tôi.   

- Phì, nội khoa để tôi, ngoại khoa dành cho câu.   

Trương Nhạc cười sung sướng.   

- Ờ, nội khoa để cho anh.   

Tay Giang Khương sờ trán, đột nhiên cảm thấy dạo gần đây hắn cứ gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong hoạt động tiệc tối này làm gì có sự cố nội khoa chứ, muốn xuất hiện vấn đề cũng là vấn đề ngoại khoa.   

Nhưng cũng may, đại khái cũng không có vấn đề gì. Dù sao nơi này cũng có chỗ ngồi, có nước uống. Hơn nữa tầm mắt cũng không tệ lắm. Ở đây xem văn nghệ cũng lý thú. Chung quy vẫn còn tốt hơn đám nam sinh chạy loạn kia.   

Bàn ghế bên trong cũng không ít, cho nên đám người Lý Tiểu Vũ cũng theo vào trong ngồi. Hơn nữa còn mang theo không ít đồ ăn vặt và đồ uống.   

Điều này làm cho không ít ánh mắt của các nam sinh trông mong nhìn sang bên này. Bọn họ đều phải chen lấn trong đám người nên biết được tư vị như thế nào.   

Bữa tiệc rất nhanh bắt đầu. Tiếng nhạc tràn ngập cả khu vực. Lắng nghe tiếng nhạc từ bốn phía truyền đến, vẻ mặt Giang Khương tràn đầy cảm thán. Đại học trọng điểm đúng là tốt, có tiền để tổ chức nhiều sự kiện. Nhìn hiệu ứng của dàn âm thanh thì biết.   

Không thể không nói, số tiền này tiêu rất đáng. Khu vực sân vận động rất lớn, nhưng cũng nhờ dàn loa lớn hai bên, nên toàn bộ khu vực đều có thể nghe rõ.  

Hơn nữa, nhân tài của trường đại học Đông Nguyên cũng không ít. Ít nhất Giang Khương nhìn thấy MC giới thiệu chương trình hoặc những người tham gia văn nghệ đều rất đạt chuẩn.   

Mọi người vừa ăn uống vừa xem văn nghệ, không khí có thể nói là nhàn nhã.   

- Tiểu Vũ, xem ra sang năm có thể nhìn thấy em trên sân khấu rồi.   

Giang Khương nhìn mấy cô gái xinh đẹp trên sân khấu, sau đó quay sang nói với Lý Tiểu Vũ.   

- Không có đâu. Em không tham gia đâu. Chị Thanh Linh có đến tìm em, nhưng em không muốn đi. Vì thế đã từ chối.   

Lý Tiểu Vũ mỉm cười lắc đầu nói:   

- Em không thích náo nhiệt.   

Khóe miệng Giang Khương có chút vểnh lên:   

- Ừm, không thích thì không đi.   

Tuyên Tử Nguyệt không biết đến từ lúc nào, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, bỏ hai hột đậu phộng vào miệng, thở dài nói:   

- Thế nào? Tôi không tệ với anh chứ?   

- Tại sao lại nói như vậy? Tôi là bị cô kéo đến đây làm cu li mà.   

Giang Khương cầm một miếng thịt bò khô bỏ vào miệng. Kỳ thật hắn không thích mấy loại nặng mùi này, nhưng không có việc gì thì nhai cho đỡ buồn.   

- Cu li?   

Tuyên Tử Nguyệt nhìn đám người chen chúc đằng sau, nói:   

- Anh xem đám người kia kìa, xem tôi đối xử với anh tốt hay là xấu?   

Giang Khương nhún vai, cười nói:   

- Nhiều em xinh đẹp như vậy, kỳ thật tôi cũng rất muốn chen vào đấy.   

Tuyên Tử Nguyệt nghiêng đầu nhìn Giang Khương, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhạo, sau đó quay đầu đi, bỏ thêm hai hột đậu phộng vào miệng:   

- Ok, anh thắng.   

- Haha, có thể khiến cho cô chịu thua, thật đúng là không dễ.   

Giang Khương lại bỏ miếng bò khô vào miệng, sau đó nói:   

- Như thế nào? Cô là Hội phó, tại sao lại nhàn nhã như vậy?   

- Anh cũng biết mà.   

Tuyên Tử Nguyệt cười nói.   

- Ừm, cũng đúng.   

Giang Khương gật đầu. Hội phó cũng là cái danh thôi. Có ai rảnh mà đi bắt cô làm việc chứ.   

Giang Khương ở bên này tán gẫu với Tuyên Tử Nguyệt, không biết sau lưng đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, nhìn Hội trưởng Tuyên lúc nào cũng lạnh lùng giờ này đang cười thật tươi.   

Lúc này, rốt cuộc cũng đến tiết mục của khoa Y. Nghe tiếng MC giới thiệu, mọi người cũng bắt đầu chú ý.   

Tuyên Tử Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Khương, nói:   

- Hình như là Từ Thanh Linh lên sân khấu.   

- Nghe nói còn có rất nhiều học muội xinh đẹp nữa.   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Còn có Mộc Lâm, soái ca đẹp trai nhất khoa Y lâm sàng tụi em nữa.   

Lý Tiểu Vũ tiếp lời.   

- Chương Mộc Lâm? Là ai vậy?   

Giang Khương tò mò hỏi.   

- Chương Mộc Lâm?   

Tuyên Tử Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, sau đó nói:   

- Khó trách. Hot boy, hot girl của khoa Y đều lên sân khấu. Nếu không thì muốn trở thành tiết mục nổi bật trong số nhiều tiết mục như vậy cũng không đơn giản.   

- Hot boy?   

Giang Khương lại hỏi:   

- Đẹp trai không? Tại sao tôi chưa từng gặp.   

- Chương Mộc Lâm học năm ba, Nguyên ca ca không gặp là đúng rồi.   

Lý Tiểu Vũ nhìn gương mặt ganh tỵ của Giang Khương, che miệng cười nói:   

- Đẹp trai, nhưng không bằng Nguyên ca ca.   

- Xem ra là có chút đẹp trai.   

Nghe Lý Tiểu Vũ nói, Giang Khương hài lòng gật đầu.   

Giang Khương vừa dứt lời, liền nhìn thấy một nam sinh bước ra, đầu tóc gọn gàng, lỗ tai còn đeo bông tai, mặc chiếc quần jean bó sát người, một chiếc áo jacket, ôm cây đàn ghita, thật ra có vài phần đẹp mắt.   

Sau đó xuất hiện mấy cô gái và chàng trai. Từ Thanh Linh mặc một chiếc váy màu trắng. Một đoạn nhạc quen thuộc vang lên, Từ Thanh Linh bắt đầu điệu múa, dẫn dắt những người phía sau.   

Chương Mộc Lâm cũng ra sức mà đánh đàn ghita.   

- Tinh Không?   

Nghe được đoạn nhạc này, Giang Khương có chút sửng sốt, thật không nghĩ đến khoa Y lại có tiết mục này.   

- Đúng, Tinh Không. Đây chính là đoạn nhạc và vũ đạo của khoa tụi em, dùng hai loại phong cách để làm ra tiết mục này.   

Lý Tiểu Vũ nhỏ giọng giải thích.   

- Giang lão sư hát Tinh Không cũng hay lắm đấy.   

Hiểu Linh bên cạnh đột nhiên nhớ đến ngày Giang Khương hát bài Tinh Không ở KTV:   

- Em nghĩ Chương Mộc Lâm hát không hay bằng Giang lão sư.  

Nghe Hiểu Linh nói, Tuyên Tử Nguyệt liền nhìn Giang Khương:   

- Không nghĩ ra anh cũng còn biết hát.   

Giang Khương nhún vai, cười khổ:   

- Hắc hắc, không phải như vậy đâu.   

- Giang lão sư, thầy đừng khiêm tốn nữa. Em đã xem bọn họ tập luyện rồi. Mặc dù Chương Mộc Lâm có thể hát bài này, nhưng so ra vẫn còn kém Giang lão sư một điểm. Tuy nhiên anh ấy lại đàn ghita rất hay.   

Tiểu Linh tò mò nhìn Giang Khương:   

- Giang lão sư, thầy có biết đàn không?   

Nghe Tiểu Linh hỏi, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Giang Khương. Bọn họ đều cảm thấy hiếu kỳ, nếu Giang lão sư có thể đàn được ghi ta, như vậy thì quá đẹp trai rồi. Ngay cả Trương Nhạc cũng tò mò nhìn Giang Khương. Y thuật của Giang Khương thì không có gì bàn cãi. Nếu còn có thể đàn được ghita, vậy thì kinh khủng quá. Tại sao tên này lại có tinh lực học được nhiều thứ như vậy?   

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Giang Khương cười nói:   

- Biết một chút.   

- Giang lão sư, thầy đúng là biết đàn ghita sao? Hay quá rồi.   

Một cô hưng phấn kêu lên.   

- Không phải chứ? Nhìn không ra anh lại là một thanh niên văn nghệ đấy.   

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn Giang Khương, nói.   

Giang Khương nhún vai, sau đó nhìn Chương Mộc Lâm trên sân khấu, vừa ôm đàn vừa hát, liền cười nói:   

- Tôi biết hát, hơn nữa còn đàn hay hơn tiểu tử kia, cô có tin hay không?   

- Thật hay giả vậy? Anh chữa bệnh cứu người đã lợi hại như vậy, bây giờ còn biết đàn hát, anh không phải quá yêu nghiệt sao?   

Nếu không phải đã biết Giang Khương không phải là loại người thích khoác lác, Tuyên Tử Nguyệt chỉ sợ đã hừ mũi rồi.   

- Cô không tin cũng không sao. Mặc dù tôi đàn không hay, nhưng vẫn hay hơn so với tiểu tử kia.   

Giang Khương lắc đầu, ánh mắt hiện lên một thân ảnh cao gầy đang ôm đàn.   

- Anh Tích Nghiêm, bây giờ tôi mới phát hiện anh là người rất hoàn hảo.   

Giang Khương hơi nhắm mắt lại rồi lắc đầu, rất nhanh xóa đi hình ảnh kia. Trong đầu hắn bây giờ đều là những gì Tích Nghiêm dạy năm đó như máy tính, tiếng Anh, đàn hát....   

Nhưng Giang Khương cũng không nhớ mấy thứ này quá nhiều. Chúng tồn tại sâu trong nội tâm của hắn, không cần phải lấy ra, dễ làm nhiễu loạn tâm trạng của hắn.   

- Làm sao vậy? Nhìn anh như vậy, có cảm giác Chương Mộc Lâm thật là kém cỏi.   

Nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.   

Giang Khương mỉm cười, khinh thường nói:   

- Cô không tin à? Bây giờ mà tôi lên sân khấu, tuyệt đối còn chơi hay hơn cả cậu ta.   

- Đừng có mà ba hoa. Bây giờ mà anh có thể lên sân khấu biểu diễn? Trừ phi Chương Mộc Lâm té xuống, tôi sẽ cho anh lên sâu khấu.   

Tuyên Tử Nguyệt cười nhạo lắc đầu.   

Đối với lời nói của Tuyên Tử Nguyệt, tất cả mọi người đều gật đầu, ngoại trừ Lý Tiểu Vũ.   

- A!   

Trong lúc mọi người đang cười, đột nhiên nghe được tiếng thét kinh hãi truyền đến.   

Tất cả kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chương Mộc Lâm đang đàn hát bình thường đột nhiên đạp vào khoảng không rồi rơi xuống đất.   

- Mẹ nó, không phải chứ?   

Tất cả đều nhất tề quay đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương.

Bình luận

Truyện đang đọc