BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương cười lạnh bước về phía hai gã cảnh sát. Sắc mặt gã cảnh sát đầu lĩnh cứng đờ. Gã đã lãnh giáo qua sự lợi hại của Giang Khương, lúc này vô cùng căng thẳng, quát lớn:   

- Đứng lại.   

Nhưng Giang Khương nào để ý đến chứ, tiêu sái bước qua. Gương mặt gã cảnh sát đầu lĩnh càng tái ngắt, ngón tay khẽ chạm vào cò súng, chuẩn bị bóp cò.   

Nhưng gã còn chưa kịp bóp cò đã cảm thấy cổ tay tê rần, khẩu súng đã không còn ở trong tay gã nữa.   

Trong lúc gã hoảng sợ, gã cảnh sát bên cạnh cứng đờ nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên vẻ mơ hồ. Khi gã tỉnh táo lại, khẩu súng trong tay đã không cánh mà bay.   

- Anh…anh…   

Hai gã cảnh sát kinh hãi nhìn Giang Khương phía đối diện, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.   

Thấy hai người kinh hô, Giang Khương khẽ hừ một tiếng, hai tay run lên, chỉ nghe được hai tiếng rắc, sau đó hai khẩu súng bị rã thành một đống linh kiện rơi xuống đất.   

Giang Khương buông lỏng bàn tay, để hai khẩu súng tùy ý rơi xuống, liếc mắt nhìn hai người một cái rồi xoay người đi, chỉ để lại hai người với vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, rồi lại nhìn khẩu súng nát bấy dưới đất, hồi lâu cũng không phản ứng lại.   

- Mạnh mẽ quá.   

Những quần chúng vây xem bên cạnh phản ứng nhanh hơn một chút, hưng phấn và ngưỡng mộ nhìn Giang Khương, bội phục không thôi.   

Về đến phòng làm việc của mình, Giang Khương nhìn thấy Chủ nhiệm Trương từ bên trong bước ra, thấy Giang Khương, liền lạnh lùng nói;   

- Thế nào? Y sĩ thực tập Giang Khương, có vấn đề gì không?   

- Không có vấn đề gì.   

Giang Khương cười đáp:   

- Hết thảy đều bình thường.   

- Bây giờ đã rõ hết chưa? Giang Khương, sau này không có việc gì thì đừng chạy lung tung.   

Chủ nhiệm Trương hừ một tiếng.   

Thấy Chủ nhiệm Trương làm mặt lạnh, Giang Khương gật đầu, sau đó bước về phòng của mình.   

- Cậu…   

Thấy Giang Khương không nóng không lạnh, Chủ nhiệm Trương tức giận nhìn theo bóng lưng của Giang Khương, nhưng lại không thể làm gì được. Với bối cảnh của hắn, trừ phi hắn phạm sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, còn không thì không có cách nào chỉnh hắn.   

Bây giờ xem ra, Giang Khương dường như không nể mặt ông, chỉ sợ lời phê cuối đợt thực tập cũng không cần. Chủ nhiệm Trương nhìn thái độ của Giang Khương bây giờ, chỉ có thể nói là nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.   

Sau khi Giang Khương trở về phòng, nuốt một viên Tham Linh Hoàn, yên tĩnh luyện Ngũ Cầm Hí. Nóng lòng cũng không làm được gì. Bây giờ chỉ có thể tiếp tục chờ yêu nữ thả ra dấu hiệu mà thôi.   

Cho nên, mặc dù hắn rất nôn nóng, nhưng vẫn hiểu được đạo lý này, đành tập trung làm chuyện hắn nên làm.   

Trong lúc Giang Khương đang luyện Ngũ Cầm Hí, cục Cảnh sát Vân Giang lại sáng rực đèn. Một số Phó cục trưởng cẩn thận ngồi trong phòng hội nghị, nghe lãnh đạo răn dạy.   

- Chuyện gì đã xảy ra thế? Nhiều cảnh sát như vậy, ngay cả một nghi phạm cũng không bắt được?   

Thị trưởng Lâm đứng ở vị trí chính giữa, vẻ mặt khiển trách:   

- Hơn nữa, trước mặt công chúng, mấy cảnh sát các anh còn bị người ta đoạt súng?   

- Các người có cảm thấy dọa người không?   

- Các người không cảm thấy dọa người thì tôi cũng cảm thấy dọa người đấy.   

Sắc mặt Thị trưởng Lâm âm trầm nhìn Cục trưởng Cục cảnh sát, tức giận nói:   

- Chỉ có một nghi phạm, nhưng nhiều cảnh sát đến thế cũng không bắt được. Tôi nói các người có cái gì tốt? Các người ăn cơm khô sao?   

- Anh có còn muốn ngồi ở vị trí này nữa hay không?   

Mồ hôi đổ trên mặt vị Cục trưởng cục Cảnh sát như mưa, liên tục gật đầu:   

- Thị trưởng, là chúng tôi làm không tốt. Bây giờ toàn bộ đơn vị đã bắt đầu điều tra. Chúng tôi tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.   

- Rất nhanh sẽ có kết quả?   

Thị trưởng Lâm cả giận hừ một tiếng:   

- Rất nhanh là bao lâu? Bây giờ cũng đã qua bao lâu rồi? Nghi phạm thì bỏ chạy, ngay cả súng cũng suýt bị người ta đoạt.   

- Tôi nói cho anh biết, nếu trong vòng một tiếng các người không bắt được người, chức Cục trưởng anh cũng đừng làm nữa, hiểu chưa?  

- Vâng, Thị trưởng. Ngài chờ thêm lát nữa. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được người, nhất định.   

Cục trưởng vội vàng đáp lời.   

Mấy Phó cục trưởng bên cạnh vội vàng phụ họa theo. Nếu không để lửa giận của Thị trưởng hạ xuống, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ xui xẻo theo.   

- Báo cáo.   

Trong lúc mọi người đang khó chịu, cứu tinh đã từ bên ngoài chạy vào.   

Nghe được tiếng báo cáo, tinh thần của Cục trưởng rung lên, biết đã có tin tức, vội vàng nói:   

- Vào đi.   

Khi người bước vào, Cục trưởng vội vàng hỏi:   

- Thế nào? Có tra ra được người không?   

- Báo cáo, đã tra ra.   

Nhìn thấy biểu hiện của Cục trưởng, gã cảnh sát vội vàng gật đầu.   

- Có bắt được không?   

- Không. Cục trưởng, người đó là Giang Khương, ngài bảo phải làm sao bây giờ?   

Vẻ mặt gã cảnh sát hiện lên sự bất đắc dĩ.   

- Cái gì?   

Nghe được cái tên này, tất cả mọi người đều ngu người.

Bình luận

Truyện đang đọc