BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Tin tức Giang Khương bị Hiến Binh mang đi rất nhanh truyền khắp bệnh viện Đa khoa ba quân chủng.   

Có người vui, có người buồn.   

Người lo lắng chiếm đa số. Ít nhất là các nhân viên của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng, nhóm người Chủ nhiệm Triệu vừa mới trở về, tâm trạng của ai cũng không tốt.   

Còn có Khâu Dương Nguyên nữa. Vất vả lắm mới kiếm được một Phó Chủ nhiệm đáng tin cậy, lại còn một đám học sinh đang hưng phấn duỗi cổ chờ Giang Khương đến dạy. Đột nhiên...   

- Ai cha, lão Khâu, tôi đã nói rồi, Giang Khương vẫn còn chưa đáng tin cậy đâu. Tuổi trẻ đã leo lên được chức vụ cao như vậy, sau lưng không có quỷ là không được.   

Phó giáo sư Chu Kiến Quốc chậm rãi bưng tách trà lên nhấp một ngụm, làm ra biểu hiện cao thâm khó lường, mỉm cười nói.   

Nhìn Chu Kiến Quốc, Khâu Dương Nguyên cảm thấy buồn bực. Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác. Giang Khương không có ở đây, ông đành phải mời Chu Kiến Quốc đến dạy thay một buổi:   

- Ai biết lại là như thế chứ? Lão Chu, phiền anh vất vả chút rồi.   

- Chủ nhiệm Khâu, anh đã nói như vậy thì tôi cũng đành phải làm thôi.  

Nghe Chủ nhiệm Khâu nói như thế, Chu Kiến Quốc làm ra vẻ cố mà làm, đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.   

Nhìn vẻ mặt của Chu Kiến Quốc bước ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt Khâu Dương Nguyên vô cùng khó coi. Nghĩ đến nghĩ lui, Chủ nhiệm Tiểu Giang vẫn tốt hơn, nhìn còn đẹp mắt hơn gã Phó chủ nhiệm Chu Kiến Quốc già nua kia nhiều.   

- Cha, Giang Khương vừa mới bị phòng Điều tra của Hiến Binh bắt mang đi rồi.   

Sau khi nhận được điện thoại của Giang Khương, mặc dù Dương Vân Dương không cảm thấy lo lắng nhưng vẫn báo lại với Dương lão một tiếng.   

Dương lão nhận được điện thoại, vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười nói:   

- Nghĩ không ra động tác của bọn họ nhanh như vậy. Xem ra là có chút ý nghĩa đây.   

Dương Vân Dương cười nói:   

- Cha, vậy còn Giang Khương thì sao?   

- Không sao đâu. Cậu ấy chỉ chịu ủy khuất chút thôi. Dù sao một hai ngày nữa cũng có người nhảy ra ngoài.   

Dương lão thản nhiên nói.   

- Có người nhảy ra ngoài?   

Con đường tin tức của Dương Vân Dương không thể sánh bằng Dương lão, lúc này không khỏi hiếu kỳ hỏi.   

Dương lão cười nói:   

- Con có nghe nói chuyện này chưa? Hai ngày trước, có người nói Giang Khương sẽ gặp xui xẻo.   

- Ồ, là Viên Nhất Chương?   

Nghe đến đó, Dương Vân Dương có chút sửng sốt, sau đó gật đầu:   

- Khó trách. Haha, được rồi, lần này cũng nên chỉnh bọn họ một lần.   

- Ừm, vì thế con cũng yên tâm đi.   

Đây là lần đầu tiên Giang Khương đến tổng cục Chính trị, nhưng hắn không có thời gian thưởng thức khung cảnh một trong bốn trung tâm hành chính lớn của quốc gia, đã bị trực tiếp đưa đến một căn lầu nhỏ, sau đó bị mang vào phòng thẩm vấn.   

Sau khi bảo Giang Khương ngồi xuống, vị Thượng tá gật đầu chào Giang Khương một cái rồi bước ra ngoài.   

- Cũng may là đã ăn cơm trưa, nếu không chỉ sợ sẽ bị đói bụng chết mất.   

Giang Khương ngồi trên ghế thẩm vấn lạnh lẽo, tay sờ bụng. Nếu đối phương không vội, có lẽ hắn sẽ đánh một giấc.   

Nhưng, tất nhiên là không có chuyện tốt như vậy rồi. Đối phương đang nóng lòng đối phó hắn như vậy, làm sao có thể để cho hắn an dật được chứ?   

Rất nhanh, cánh cửa phòng thẩm vấn được đẩy mạnh ra, sau đó có hai người bước vào.   

Nhìn hai người ngồi xuống trước mặt mình, hai mắt Giang Khương nheo lại. Một người là Thượng tá, một người là Trung tá. Giang Khương nhịn không được mà cảm thán một câu:   

- Quả thật là một trong bốn Tổng cục Hành chính của quân đội, quan quân có thể bó thành một bó.   

- Trung tá Giang Khương đúng không? Tôi là Phó trưởng phòng Lô Khải Long của phòng Điều tra lực lượng Hiến Binh. Đây là Lạc Dương Binh của phòng Điều tra. Hôm nay chúng tôi có chút vấn đề muốn tìm cậu xác minh một chút.   

Ánh mắt của vị Thượng tá vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhìn Giang Khương một cái.   

Nhìn ánh mắt của vị Thượng tá, Giang Khương lãnh đạm cười, sau đó nói:   

- Đúng, tôi là Giang Khương.   

- Giang Khương, 24 tuổi, người Vân Giang, tỉnh Nam?   

Thấy Giang Khương vẫn ngồi bất động, ánh mắt vị Thượng tá liền hiện lên ánh sáng lạnh, sau đó nhìn vào xấp văn kiện trong tay, lạnh giọng hỏi.   

Giang Khương miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, nói:   

- Đúng.   

Nhìn bộ dạng lười biếng của Giang Khương, gương mặt Lô Khải Long hiện lên sự giận dữ nhưng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất.   

Tiếp tục hỏi:   

- Một tuần trước cậu còn chưa là quân nhân, đột nhiên mấy ngày trước được bổ nhiệm quân hàm Trung tá, lại còn được phân làm Phó chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình của bệnh viện Đa khoa ba quân chủng và Phó chủ nhiệm khoa Cấp cứu chấn thương trong chiến tranh của học viện quân y?   

Nghe xong, ánh mắt Giang Khương lóe lên, lúc này mới xác định được nguyên nhân mình bị mang đến đây, trong lòng thoáng sửng sốt, nhưng rồi lại mỉm cười. Hắn thật không ngờ vì chuyện này mà hắn bị mang đến đây. Vốn còn tưởng rằng...   

Thả lỏng một hơi, Giang Khương gật đầu, cũng chẳng muốn đáp lời.   

Thấy vẻ mặt như vậy của Giang Khương, sự tức giận trong mắt vị thượng tá lại càng nhiều hơn, nhưng y cũng biết, y muốn động tiểu tử này cũng không động được. Chỉ có thể hy vọng khai thác được chút nào hay chút đó.   

Nửa tiếng sau, Giang Khương vẫn thoải mái ngồi yên một chỗ, còn Lô Khải Long và Lạc Dương Binh thì có chút bất đắc dĩ. Bởi vì bọn họ hỏi đến hỏi lui, Giang Khương cái gì cũng nói không biết.   

- Giang Khương, cậu nên biết rõ chính sách của Đảng, thẳng thắn thì được khoan dung, kháng cự thì bị nghiêm trị. Thành thật khai ra, nếu không, đến lúc đó tội sẽ càng gia tăng.   

Lô Khải Long thấy Giang Khương vẫn bất động, tức giận quát lên.   

Nhìn sắc mặt đột biến của Lô Khải Long, Giang Khương khẽ cười một tiếng, thoáng ngồi ngay ngắn, sau đó nhìn Lô Khải Long, lãnh đạm nói:   

- Trưởng phòng Lô, những gì tôi nói đều là thật. Rốt cuộc là tại sao tôi lại nhận được quân hàm Trung tá,, tôi cho rằng là vì tôi biết phối hợp tuyên truyền. Còn về chức vụ ở bệnh viện Đa khoa ba quân chủng và học viện quân y, tôi cũng không biết vì sao.   

- Hơn nữa, nếu các người muốn điều tra nơi phát ra lệnh cụ thể, tôi nghĩ cũng đơn giản thôi, không cần phải hỏi tôi mà.   

Giang Khương nhìn hai người:   

- Chính bản thân tôi cũng cảm thấy hiếu kỳ, nếu các người điều tra ra được, xin hãy nói với tôi một tiếng.   

- Cậu...   

Nhìn Giang Khương vẫn thản nhiên như cũ, Lô Khải Long chỉ thiếu điều không phun máu.   

Nhưng bây giờ y quả thật không thể dùng một số thủ đoạn đặc biệt để đối phó Giang Khương. Bởi vì y biết sau lưng Giang Khương có bối cảnh rất lớn. Nếu y dùng thủ đoạn với Giang Khương, một khi truyền ra ngoài, mất nhiều hơn được. Mà bây giờ lại hỏi không được, Hiến Binh cũng chẳng còn biện pháp nào, chỉ có thể duy trì giữ Giang Khương ở lại càng lâu càng tốt.  

Trong lúc y cảm thấy bất đắc dĩ, bên ngoài bước vào một người, nói nhỏ vài câu vào tai Lô Khải Long.   

Nghe xong, sắc mặt Lô Khải Long liền trở nên vui vẻ. Đợi sau khi người kia ra ngoài, liền vỗ bàn thật mạnh, trừng mắt nhìn Giang Khương, lạnh giọng đáp:   

- Cậu dám tập kích Hiến Binh? Giang Khương, lần này cậu phiền phức chắc rồi.   

Nhìn bộ dạng đắc ý của Lô Khải Long, Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:   

- Phiền phức có lớn hay không thì không phải do anh quyết định. Nếu anh muốn dùng danh từ này, giữ tôi ở lại thêm hai ngày thì cứ việc làm. Tôi không có ý kiến.   

- Cậu...   

Thấy Giang Khương vẫn bàng nhiên như cũ, Lô Khải Long tức đến mức tay phát run, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, đành lạnh giọng nói:   

- Được, vậy cậu ở trong này một ngày đi. Để tôi xem đến lúc đó cậu còn cứng họng được nữa hay không.   

Sau đó bấm một cái nút trên bàn, rất nhanh có hai Hiến Binh bên ngoài tiến vào.   

- Đưa cậu ta đến phòng biệt giam.   

Lô Khải Long lạnh giọng nói.   

- Vâng.   

Hai Hiến Binh kêu lên một tiếng rồi mang Giang Khương ra ngoài.   

Giang Khương một chút cũng không kháng cự, mỉm cười nói với Lô Khải Long:   

- Trưởng phòng Lô, tôi ở lại chỗ của anh nghỉ ngơi một chút. Nhưng anh có tin hay không, hai ngày nữa, chính anh sẽ mời tôi ra ngoài đấy.   

- Hừ, hai ngày...Cậu nằm mơ đi.   

Lô Khải Long khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói.   

Giang Khương nhún vai, sau đó mỉm cười, không nói gì, chỉ theo hai Hiến Binh đi ra ngoài.   

Nhìn theo bóng lưng của Giang Khương biến mất ngoài cửa, lúc này Lô Khải Long mới hậm hực ngồi xuống, lạnh lùng nói:   

- Người này thật sự không phải quả hồng mềm. Nhưng cũng may là còn có nhược điểm. Nếu không, chúng ta thật không có biện pháp giữ cậu ta ở lại.   

Sắc mặt của Lạc Dương Binh cũng không được đẹp cho lắm, trầm giọng nói:   

- Tiểu tử này không hề sợ hãi, xem ra sau lưng cậu ta đúng là có người. Chúng ta phải cần chú ý một chút.   

- Sợ cái gì chứ? Hiến Binh của tổng cục Chính trị chính là trông nom chuyện này. Dù sao cũng là chúng ta nhận được lệnh điều tra. Có vấn đề gì, cũng không đổ hết lên người chúng ta được.   

Lô Khải Long không phục, hừ nhẹ một tiếng. Là Trưởng phòng phòng Điều tra của lực lượng Hiến Binh, y chính là lần đầu tiên gặp phải trường hợp khó nuốt đến như vậy, nhưng lại không thể đụng vào đối phương. Nếu không phải đối phương dám tập kích Hiến Binh, y thật đúng không còn cách giữ đối phương ở lại.   

Nghĩ đến đây, Lô Khải Long cười lạnh:   

- Bây giờ chỉ cần giữ cậu ta lại vài ngày, tôi không tin rằng cậu ta còn cứng họng được. Đến lúc đó, chúng ta muốn biết cái gì thì có thể biết cái đó, thuận lợi bàn giao lại cho cấp trên.   

Lạc Dương Binh bên cạnh cũng gật đầu, chỉ là trong lòng không cảm thấy yên tâm. Tiểu tử này tự tin như vậy, còn nói nhiều nhất là hai ngày nữa hắn sẽ ra ngoài, chẳng lẽ cấp trên không lo lắng chuyện này sao?   

Nhưng lúc này gã cũng không suy nghĩ quá nhiều. Dù sao cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc