BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Thật không ngờ, thật không ngờ... Thằng nhãi kia lại còn có khả năng đó, dĩ nhiên ngay cả người của đội đặc vụ cũng dám động tới. Thật sự phải khiến mình vất vả một phen rồi...   

Ngắt điện thoại rồi, vừa nghe thấy tin tức khiến đồng chí Lê Bạch có chút mừng như điên, bắt đầu đắc ý cười phá lên.   

Vốn gã định nhân chuyện cố cung mà tìm tới Giang Khương gây chuyện, không ngờ lại điều tra mãi không ra. Giang Khương chẳng dính dáng gì tới họ Lăng, điều này khiến Lê Bạch vẫn luôn một lòng muốn xử lý Giang Khương cảm thấy vô cùng căm tức.   

Ai ngờ đang lúc gã căm tức chuẩn bị buông tay, lại nghe thuộc hạ điều tra Giang Khương mang tới tin tức này.   

Địa phương khác gã không tiện nhúng tay, nhưng phía đặc vụ cục bảo an, quả thật gã cũng có lực ảnh hưởng tương đối. Ai bảo gã là con trưởng họ Lê chứ?   

Cho nên Lê Bạch này đắc ý cười to hai tiếng, sau đó liền bắt đầu vội vã suy tính xem mình nên lợi dụng chuyện này thế nào.   

Mà lúc này ở ngoài ngàn dặm, sau khi Lê Bạch thu được tin tức không bao lâu, Tề Nhạc Minh cũng nhận được tin truyền từ Yên Kinh tới. Lúc này thật ra trông gã cũng chẳng có vẻ gì là hả hê, ngược lại lông mày đang nhíu chặt.   

Nếu như Giang Khương rời vào tay đội đặc vụ của cục bảo an, như vậy gã muốn lấy thứ gì từ trong tay Giang Khương cũng không có nhiều khả năng nữa.   

- Đáng chết... Thằng chết bầm muốn đi Yên Kinh, ngoan ngoãn thành thật sống là được, làm sao lại gây chuyện với đội đặc vụ chứ? Mày muốn chết à? Lần này...   

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc Minh càng nghĩ càng giận. Cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà hỏng hẳn.   

Rốt cục không nhịn nổi nữa, gã đạp mạnh vào chiếc bàn phía trước một cái. Chỉ nghe rắc một tiếng, chiếc bàn bằng gỗ lim vừa còn tốt là thế đã bị một cước của gã đá cho nứt ra.   

Nhìn vết nứt kia giống như một cái miệng đang cười nhạo mình, Tề Nhạc Minh tức giận lại vung cước tới, đá cho cái bàn bằng gỗ lim chất lượng tốt nhất nát vụn.   

Phát tiết một hồi, nhìn chiếc bàn đã bị đá nát vụn, lúc này Tề Nhạc Minh mới coi như đỡ bực, sau đó ngồi xuống ghế thở hổn hển.   

Gã ngồi một hồi, thật sự cảm thấy không cam lòng vì chuyện mình mưu đồ đã lâu lại hỏng. Suy nghĩ một lúc, gã cầm di động, gọi cho bố gã một cuộc. Nếu có thể tìm được cơ hội bên cục bảo an thì tất nhiên sẽ là tốt nhất.   

Mà bởi Giang Khương bị giữ lại tại cục bảo an qua đêm, lúc này Dương Vân Dương phải dừng trị liệu buổi sáng, tất nhiên đã hơi sốt ruột, gọi điện tới cục bảo an nhiều lần, để những người kia nhanh chóng thả Giang Khương trở về.   

Cục trưởng Lý của cục bảo an nhận mấy cuộc điện thoại của Dương Vân Dương, cảm thấy cũng khó xử. Nếu như chuyện dính tới một ban khác của cục bảo an, vậy thì lão cũng dễ nói. Riêng chuyện này lại liên quan tới ban đặc vụ của cục bảo an, lão cũng chỉ có thể quyết định một nửa. Đám người Tiền Lập Dương tuyệt đối sẽ không để cho Giang Khương chạy như vậy. Hơn nữa cũng không biết phía bên phó tổng Trương thế nào. Lão cũng không tiện ra vẻ.   

Tất cả mọi người đều đang sốt ruột nghĩ nát óc, chỉ có Giang Khương bị vây trong trung tâm của cơn lốc giờ lại nhàn nhãn như không, đang nằm trên ghế salon xem TV, mà không phải xem gì khác, chính là xem Tom và Jerry.   

Chẳng qua Giang Khương chăm chú nhìn lên màn hình, tâm trí lại đang ở nơi khác...   

- Tiền Lập Dương... Tiền Lập Dương... Chẳng lẽ có quan hệ gì với Tiền Lập Nguyên sao?   

Giang Khương âm thầm nói, sau đó nhớ tới hơi thở nguy hiểm trên người Tiền Lập Dương. Hắn có thể khẳng định, Tiền Lập Dương và Tiền Lập Nguyên không phải anh em ruột thì cũng là anh em họ rồi.   

Chẳng qua còn may là cái chết của Tiền Lập Nguyên đã bị Tuyên Tử Nguyệt xóa không còn chút vết tích, chẳng có một điểm quan hệ với mình. Nếu không thì chỉ sợ cho dù việc này không có quan hệ với mình, Tiền Lập Dương cũng phải lập tức bật người trở mắt, hãm hại mình một phen.   

Hơn nữa Giang Khương càng không thể nói cho ai biết chuyện hình xăm bí mật kia. Nếu nói ra thì chỉ sợ lập tức sẽ bị giam ngay tại đây, thậm chí còn có những cơ cấu gì đó kinh khủng tới cực điểm bắt giữ, lôi ra nghiên cứu.   

Cho nên hiện tại Giang Khương rất khiêm tốn. Dù sao vị sư phụ Bạch Vân Sơn Nhân mà hắn nói thì chẳng ai biết, hơn nữa mấy năm hắn mất tích cũng không ai hay hắn ở nơi nào. Cho nên hiện tại hắn cứ thành thật ở đây, người ta không cho hắn ra khỏi cửa thì hắn ở trong phòng xem truyền hình. Vừa hay mấy năm nay còn chưa nhàn nhã như vậy bao giờ.  

Về phần chuyện này, hiện tại hắn cũng vẫn không quá lo lắng. Ít nhất không có khả năng Dương Vân Dương lại bỏ rơi hắn. Hơn nữa nếu nhà họ Tiền có chút quan hệ với đội đặc vụ cục bảo an thì phía Tuyên Tử Nguyệt ít nhất cũng có. Nếu như thật sự tới mức Dương Vân Dương không thể gánh nổi chuyện, như vậy cũng chỉ còn thể dùng hết mọi quan hệ thôi.   

Rất nhanh, lại một ngày nữa trôi qua. Đứng trong phòng giám sát, nhìn Giang Khương đang lười biếng nằm trên ghế xem TV, lúc này sắc mặt Tiền Lập Dương sầm xuống, hừ một tiếng:   

- Thằng ranh này không lo lắng chút nào sao...   

- Tôi không rõ rốt cục hắn có biết đội đặc vụ chúng ta là chỗ nào hay không. Hắn vẫn ở thoải mái, ngày nào cũng nằm xem TV....   

Nói tới đây, người thanh niên đeo kính còn không nhịn được bật cười:   

- Tên nhãi này thật sự không lo lắng. Anh biết mỗi ngày hắn xem chương trình gì không? Xem Tom và Jerry...   

- ....   

Nghe những lời này, Tiền Lập Dương không nén nổi nở nụ cười lạnh, lắc đầu nói:   

- Hắn thật đúng là không loa lắng. Tôi đang nghĩ, chẳng lẽ Dương Vân Dương không nói cho hắn một chút xem chỗ chúng ta là nơi nào sao...   

- Thế thì chắc không phải... Nhưng tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao ngay cả nhà họ Lê và nhà họ Tề cũng muốn dính vào chuyện này? Chẳng lẽ Giang Khương này cũng có quan hệ gì với bọn họ sao?   

Người thanh niên đeo kính hơi nhíu mày nói.   

- Căn cứ vào tin tức nhận được thì trước đó Giang Khương này từng đắc tội với Lê Bạch. Mà Lê Bạch muốn nhân cơ hội này ra tay cũng là rất bình thường. Nhưng tôi lại không hiểu rõ người nhà họ Tề lắm. Không biết tại sao bọn họ cũng muốn nhúng tay vào việc này, bảo vệ hắn. Nói không chừng có khi Bạch Vân Sơn Nhân kia có quan hệ với nhà họ Tề cũng nên....   

Tiền Lập Dương rối rắm xoa trán, mắt lộ vẻ lạnh lẽo nói:   

- Miêu Ưng là đệ tử ngoại môn nhà họ Thang tôi, tôi cảm thấy chuyện này có thể Giang Khương cũng không nói dối. Nếu Miêu Ưng và Trương Nghĩa Quân vẫn cắn chặt chuyện này thì hiển nhiên phía nhà họ Thang cũng không thể buông tay. Tất cả mọi người đều cần thể diện, thế thì chúng ta cũng không tiện hành động! Nếu không phải Dương Vân Dương cũng dính vào, chúng ta trực tiếp phán định việc này là được rồi, phế tay hắn đi, hoặc giao hắn cho nhà họ Thang là được, còn cần gì phải phiền toái như vậy!   

Dứt lời, Tiền Lập Dương nhìn về phía thanh niên đeo kính, nói:   

- Đào Lý, cậu cảm thấy giờ chúng ta nên làm gì đây? Thằng ranh kia không uống Đãng Tâm Trà, có một số tình huống chúng ta không nắm chính xác được. Mà giờ đuổi hắn đi cũng không được, ra tay cũng không ra tay nổi. Hiện tại bộ dạng Miêu Ưng như vậy, hiển nhiên nhà họ Thang không cho phép chúng ta dùng thủ đoạn khác thăm dò Miêu Ưng....   

Thanh niên tên Đào Lý kia thoáng trầm mặc một lúc, sau đó nói:   

- Nếu việc này nhiều người nhúng tay vào như vậy thì chúng ta cũng khó quyết định. Như vậy đi... Để hai bên Dương Vân Dương và phó tổng Trương quyết định. Chỉ cần một bên hơi thả lỏng, chúng ta cũng dễ làm rồi...   

- Ừ... Cũng chỉ có thể như vậy thôi... Chỉ cần một trong hai bên lùi một bước, việc này liền dễ làm rồi...   

Tiền Lập Dương cười lạnh nói:   

- Chuyện rối ren như vậy, hai chúng ta đúng là xui xẻo mới dây vào...   

- Đúng vậy... Không ít người mong chờ vị trí như chúng ta, sao có thể chuyện gì cũng thuận ý được. Lão Tiền anh đừng suy nghĩ nhiều...   

Tiền Lập Dương gật đầu rồi nói:   

- Được rồi, nếu như vậy thì tôi phải báo cáo cho phía cục trưởng Lý một chút... Để ông ấy báo tin cho phó tổng Trương và Dương Vân Dương. Về phần chuyện bọn họ đi câu tâm đấu giác, chúng ta không liên quan!   

- Tốt... Cứ làm vậy đi. Bọn họ ai thắng ai thua cũng chẳng liên quan tới chúng ta... Chỉ cần đẩy được củ khoai lang nóng này đi là được. Đội đặc vụ chúng ta có bao giờ phải đau đầu thế này đâu! Hừ...   

Hai vị trưởng, phó ban đặc vụ quyết định xong, cục trưởng Lý cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chuyển ý này đến hai vị đại thần phó tổng Trương và Dương Vân Dương. Hai bên này đều không dễ chọc, dù gã không sợ người nào nhưng gã cũng không muốn vất vả với mấy việc này. Chuyện thần tiên đánh nhau này, gã cũng không muốn dính vào làm gì.   

Nhận được tin tức từ cục trưởng Lý, lông mày Dương Vân Dương nhíu chặt. Hai ngày nay bởi Giang Khương bị giữ ở cục bảo an khiến tâm tình ông không tốt lắm. Vốn tưởng rằng dù sao cục bảo an cũng không có khả năng không nể mặt mình, sẽ kết thúc việc này rất nhanh nhưng thật không ngờ ngay cả chút sự việc đó mà cục bảo an cũng không quyết nổi.   

Chẳng qua ông cũng hiểu rõ, Chỉ lệnh thần linh này được cấp trên tín nhiệm rất cao, căn bản không cần cố ý dây dưa, cho nên làm việc coi như vô tư. Mặc dù lão nể mặt mình nhưng nếu đã dính tới vấn đề nguyên tắc thì lão sẽ luôn luôn không nhúng tay vào.   

Cho nên thoáng trầm ngâm một chút, ông liền nhớ tới chuyện hai ngày nay mình không trị liệu liền không có tiến triển gì rõ ràng.   

Oán khí trong lòng Dương Vân Dương liền bốc lên đầu. Đã vài chục năm rồi, cuối cùng thấy được hy vọng khỏi hẳn, chuyện này đối với đàn ông là quan trọng nhất. Cho dù có động chạm với bên phía phó tổng Trương thì đã sao?   

Trong một gian phòng đầy hương thơm cổ kính, một vị lão đồng chí cao gầy, tóc hoa râm, đeo kính giờ mặt cũng đầy âm trầm suy nghĩ.   

Lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, khiến lông mày ông nhíu lại. Vừa rồi ông mới nhận được điện thoại của cục trưởng Lý cục bảo an, khiến tâm tình ông rất không thoải mái.   

Ông không ngờ rốt cục thằng ranh kia có lai lịch gì? Dĩ nhiên lại đáng để Dương Vân Dương giữ gìn như vậy. Nếu không phải biết thanh danh của Dương Vân Dương luôn rất tốt, có tiếng không thích nữ sắc, thằng ranh họ Giang kia tuyệt đối không có khả năng có quan hệ gì với Dương Vân Dương, ông sẽ hoài nghi hắn có phải là con riêng của Dương Vân Dương hay không.   

Lúc này ông đang tự hỏi rốt cục nên xử lý chuyện này ra sao thì chiếc điện thoại bàn màu hồng rất ít khi đổ chuông lại đột nhiên reo vang.   

Điều này khiến tâm tình ông lại càng tệ thêm vài phần.   

Nhưng dù là thế nào, ông vẫn luôn luôn không coi thường chiếc điện thoại màu hồng này, nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, sau đó nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, từ tốn nói:   

- Này...

Bình luận

Truyện đang đọc