CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Bạch Quý Nhân cười lạnh nói: “ Cô thật là ngốc! Nếu đã nói những lời này nói với chúng tôi! Vậy cô không phải là đang nhắc nhở chúng tôi, nhất định cần trong nửa canh giờ nữa giết chết cô sao”!

Như Ý nói: Chỉ sợ các cô không giết nổi ta thôi”!

Bạch Quý Nhân cười lạnh: “Cô nếu đã biết bản thân tạm thời mất đi công lực, vậy nên biết cô đã không phải đối thủ của ba bọn ta rồi”!

Như ý cười nhàn nhạt đáp: “Không sai! Tôi hiện giờ công lực vẫn chưa hồi phục, nhưng mà tôi có cái này”!

Tay của cô hơi nhấc lên, trong tay cầm một vật đen phát sáng!

Bạch Quý Nhân nói: “Đây là cái gì”?

Như Ý cười đáp: “Lúc nãy nhân các ngươi không chú ý từ hộp thần lấy ra đó! Đồ vật này gọi là súng bắn hạt pháo”!

Sắc mặt nhợt nhạt, nụ cười phóng túng xinh đẹp.

Trong tay Như Ý, sung màu đen phát sáng, tản ra sát khí lạnh người…

Bạch Quý Nhân cả mặt khinh thường đáp: “Hừ! Không thể nào! Vừa nãy cô rõ ràng nằm ở đó căn bản không có cử động mà, mà ba người chúng tôi đều vây quanh bên hộp thần, nếu cô từ trong hộp thần trộm đồ, chúng tôi tuyệt đối sẽ biết”!

Sắc mặt nhợt nhạt của Như Ý mang nụ cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ cô không biết trên thế giới có loại người so với kẻ trộm còn đáng sợ hơn nhiều gọi là đặc công sao”?

“Đặc công”?

“Đúng”!

“Đặc công là người gì vậy”?

“Đó à người các cô mãi mãi cũng không đối phó được”!

Như Ý cười lạnh lùng!

Bạch Quý Nhân sau một lúc kinh sợ, đột nhiên cười to nói: “Ha ha! Cô muốn lừa gạt sao? Ta lại không tin đồ hỏng kia trong tay cô có thể đánh lại ba người chúng ta”!

Khóe môi Như Ý hiện lên tia hàn khí!

Ngón tay thon mảnh, hơi kéo nhẹ cò….

“Đùng”!

Một tia laser đỏ rực từ trong đầu sung bắn ra ngoài!

Tốc độ nhanh như chớp đó, trực tiếp bắn vào đùi trái của Bạch Quý Nhân!

Chỉ một khoảnh khắc ấy…..

Đùi trái của Bạch Quý Nhân có một vết thương, máu thịt hồ đồ, đỏ rực một mảng!

“A”!

Bạch Quý Nhân kêu đau đớn như giết lợn vậy!

Doanh phi và Mai phi bên cạnh bị dọa đến sắc mặt nhợt nhạt!

Đây là ám khí gì vậy?

Tốc độ lại còn nhanh hơn chớp?

Uy lực to lớn như vậy!

Nếu đồ vật này đánh trúng não, vậy không phải là đầu trực tiếp nở hoa sao?

Quá đáng sợ đi!

Súng?

“Thật là nhanh”.

Quả thật là quá đáng sợ rồi!

Doanh phi và Mai phi đều bị dọa mặt xanh tái méc lại, cả người căng cứng, cử động cũng không dám!

Như Ý nhìn Bạch Quý Nhân nằm trên đất chảy máu không ngừng, chút hơi tàn còn đang đau xót, cười lạnh nói: “Cô thật may mắn! Bổn đặc công ta hôm nay vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm, không có rảnh cùng tiện nhân độc ác các ngươi dây dưa! Nhưng mà, cô lúc này kêu thảm thương như thế, chỉ sợ thị vệ bên ngoài đều nghe thấy rồi! Cho dù cô không chết, cũng trốn không thoát trừng trị nữa”!

Như Ý một bên nói chuyện, một bên rất nhanh nhẹn từ túi đặc công tìm được kim tiêm huyết thanh giải độc, sau đó trực tiếp tiêm huyết thanh giải độc vào cánh tay của mình….

Huyết thanh vào bên trong cơ thể cô, lập tức cùng máu lưu thông….

Chỉ là lúc đó, Như Ý lại có thể hít thở thoải mái hơn rất nhiều!

Cô từ từ vận nội lực, mặc dù tuy vẫn khó tập trung công lực, nhưng mà tốc độ lưu thông máu lại nhanh lên rất nhiều!

Đây là một tin tức tốt!

Huyết thanh đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi!

Bên trong thân thể đang giải độc rồi!

Như Ý ngầm nghĩ: loại độc tính này có thể khiến lưu thông máu người chậm lại, với lại hít thở khó khăn, thần kinh tê liệt, nên chắc là một loại độc tố thực vật thần kinh hỗn hợp...

Cục đặc công nghiên cứu ra huyết thanh giải độc, dường như có thể giải được hàng vạn loại độc tố đã biết!

Độc tố thực vật thần kinh hỗn hợp khá phức tạp, nhưng mà chắc cũng không có vấn đề gì.

Dù sao máu huyết và hô hấp cũng thuận lợi hơn nhiều rồi, đây rõ ràng dấu hiệu giải độc rồi!

Nhưng mà thời gian trúng độc quá dài, độc tính thẩm thấu vào máu toàn thân, chỉ sợ muốn thanh trừ độc tính hoàn toàn, còn cần nửa tiếng nữa….

Như Ý đêm hộp thần đóng lại, sau đó nhẹ nhàng vứt trước mắt đều là kinh sợ và sợ hãi của Bạch Quý Nhân…..

“Hộp thần tặng cho cô! Nếu cô có bản lĩnh lại mở hộp ra nữa, đồ bên trong tùy ý cô chọn”!

Nói xong, Như Ý đi đến trước mặt Doanh phi và Mai phi….

Miệng súng đen sáng lên, nhắm chuẩn vào hai người….

Mai phi sợ hãi xin tha mạng: “Không…Đừng giết tôi! Chúng tôi….chúng tôi….có lỗi với cô! Nhưng mà xin cô đừng giết chúng tôi”!

Cô quả thực không có uy hiếp gì, tâm địa cũng không phải xấu nhất.

Như Ý đem miệng sung nhắm vào Doanh phi!

Người gia độc Đường Bắc, cô ai cũng không thích!

Doanh phi lạnh lẽo nhìn Như Ý, trong lòng mặc dù cực kì sợ, nhưng mà cô lại không muốn xin tha mạng.

Như Ý nhìn trời đã rất tối rồi…

Thầm nghĩ trong lòng.

“Mau chóng đem tứ tỷ từ chỗ bạo quân cứu ra, sau đó đem cô xuất cung mới là quan trọng nhất”!

“Hai huynh đệ nhà Đường Bắc chỉ sợ đã đợi lâu rồi….”

“Nhà Đường Bắc….”

“Thật là một vấn đề phức tạp lại đau đầu”!

Vốn dĩ Như Ý định không hề do dự giết chết Doanh Phi lạnh lẽo mà gian ác này…

Nhưng mà nghĩ đến tứ tỷ và người Đường Bắc phải bỏ nhà đi….

Vì hạnh phúc của tứ tỷ!

Nó thực sự không phù hợp để tiếp tục làm sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa Trác vương phủ và nhà Đường Bắc tại thời điểm này!

“hôm nay cô rất may mắn! Tôi không có giết cô”!

Như Ý thu lại sát khí lúc nãy, sau đó đem sung thu lại!

Trên mặt hiện qua nét khinh miệt và lạnh lùng.

Doanh phi đột nhiên nảy ra tia sát khí lạnh lẽo: “Cô không giết tôi? Vậy cô nhất định sẽ hối hận đấy”!

Như Ý đang muốn nói….

Đột nhiên….

Một lực cực kỳ nhanh và mạnh phía sau cô đánh lưng của cô...

"A!"

Như Ý hừ một tiếng, sau đó ngã xuống!

Bình thường!

Dựa vào võ công của cô tuyệt đối không có ai có thể đến gần cô trong phạm vi 10 mét không bị phát hiện!

Nhưng mà bây giờ cô đang trúng độc, công lực hoàn toàn chưa hồi lại, tất cả các giác quan đều bị giảm...

Phía sau đột nhiên có người tấn công, đợi đến lúc cô phản ứng lại được, đã không kịp rồi!

Một bóng đen vụt qua!

Như Ý lịm dần đi, ngã xuống!

Súng trong tay cô, cũng “vang vang” một tiếng rơi xuống đất!

“Sói gỗ! Làm rất tốt”!

Doanh phi lập tức nhặt súng lên, sau đó miệng súng đem sáng ngắm chuẩn vào đầu Như Ý…

“Hừ”!

“Súng bắn đạn nhanh”?

“Tôi không hề biết đây là vũ khí gì”!

“Nhưng mà, tôi lúc nãy đã nhìn thấy cô sử dụng”!

“Bây giờ…”

“Phát sung này bắn vào đầu cô….”

“Sẽ có kết quả gì đây”?

Trên mặt Doanh phi lộ ra nụ cười lạnh man rợn, đầu dúng đen sáng, đưa về đằng trước, ngắm chuẩn vào đầu Như Ý…

Sắc mặt bạo quân, sáng tối bất định….

Hắn uy mãnh ngồi bên mép giường,, bên cạnh đặt một con dao vàng hoàng đế bá khí!

Hắn đang đợi….

Đã đợi rất lâu rồi…

Trác Thanh Di quần áo cả người đều bị cởi sạch, một mảnh vải cũng không còn, hai tay hai chân bị buộc lại trên đầu giường, trong mồm còn bị nhét vải….

“A! Ư! Ưm”!

Trác Thanh Di không ngừng phát ra tiếng kêu rên và giằng co…

Sắc mặt của Bạo Quân lại đen trầm đi một chút một chút….

Đã đợi một canh giờ rồi!

Người phụ nữ đó vẫn chưa đến sao?

Chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm đến sự thanh bạch của Trác Thanh Di?

Hoặc là cô căn bản sẽ không ghen?

Lòng của Bạo quân lửa giận bắt đầu cháy lên…

Trác Thanh Di ở một bên phát ra tiếng kêu giằng co.

Ánh mắt giận lạnh lẽo nhìn cô nói: “Nếu Trác Như Ý không đến, trẫm tối nay sẽ hưởng dụng mỹ nhân nàng! Dù sao hai nàng cũng là tỷ muội, với lại nàng nhìn cũng không kém, muốn dáng có dáng, muốn mặt đẹp có mặt đẹp”!

“A! Ân”!

Trác Thanh Di không nói được ra lời, nhưng mà lại không ngừng rên rỉ kêu…

Bạo Quân tức nói: “Nàng tốt nhất câm mồm! Nhẫn nhịn của trẫm đã sắp hết rồi! Nếu người phụ nữ đó lại không đến! Trẫm sẽ khiến nàng thử tư vị làm phụ nữ! Nếu nàng muốn oán hận, tốt nhất nên hận tỷ muội tốt của nàng! Nàng ấy lại không tới cứu nàng”!

Hừ!

Trong lòng Bạo Quân, cực kì không vui!

Như Ý quả thật đang khiến anh thất vọng một chút!

Người phụ nữ này…. vậy mà cũng là người tham sống sợ chết, không quan tâm nữ tiện nhân!

Cơ miệng của Bạo Quân co giật…

Mà Trác Thanh Di lại dọa đến toàn thân run rẩy…

“Hoàng thượng! Hoàng thượng”!

Lý Liên Khang đột nhiên ở bên ngoài kêu lớn!

Bạo Quân nói: “Vào đi”!

Lý Liên Khang đẩy cửa đi vào nói: “Hoàng thượng! Có người muốn gặp hoàng thượng”!

Bạo Quân hơi vui mừng, căng thẳng hỏi: “Ai? Có phải người phụ nữ đó? Cô ấy cuối cùng cũng đến rồi! Cô ấy luôn không có làm trẫm thất vọng”!

Lí Liên Khang đáp: “Là nha hoàn của hoàng hậu nương nương, tên Tuyết Nhi”!

Sắc mặt của Bạo Quân lập tức trở nên ảm đạm, lạnh lùng nói: “Cô ta đến làm gì? Bảo cô ta cút đi”!

Lý Liên Khang đáp: “Cô ấy nói có việc vô cùng quan trọng! Nhất định muốn gặp hoàng thượng! Cô ấy nói chỉ có hoàng thượng mới có bản lĩnh cứu được hoàng hậu nương nương”!

“Người phụ nữ đó xảy ra chuyện rồi”?

“Nhanh”!

“Bảo cô ta vào đây nói đi”!

Trong mắt của Bạo Quân hiện qua tia lo lắng đến cả anh cũng không phát hiện ra….

Lý Liên Khang quay người đi ra ngoài, sau một lúc dẫn vào một a hoàn mắt bị dọa đến vô thần, lại cũng là nha đầu Tuyết Nhi bên cạnh Trác Thanh Di và Như Ý.

Bạo Quân nhìn nha hoàn đang quỳ xuống đất bị dọa đến run lẩy bẩy hỏi: “Ngươi tên là gì”?

“Nô tì tên Tuyết Nhi”!

“Ngươi là người hầu của Thanh nhã các”?

“Vâng ạ”!

Bạo Quân quay đầu nhìn Trác Thanh Di bị buộc lại.

Trác Thanh Di gật gật đầu.

Bạo quân nói: “Ngươi đứng dậy nói đi! Hoàng hậu nương nương sao”?”

Tuyết Nhi đứng dậy, nhìn thấy Trác Thanh Di bị trói trên giường, quần áo không có một chiếc, cả người mịn màng, dọa cô một trận, nhưng lúc này cô cũng không quan tâm quá nhiều, đem việc Như Ý ở Ngự hoa viên uống rượu bị trúng độc kể tường tận một lần!

Bạo Quân nghe xong lo lắng: “Cái gì? Thái hậu ban rượu độc cho hoàng hậu”?

Tuyế Nhi ấp úng nói: “Cái này…cái này…nô tì cũng không biết! Dù sao hoàng hậu nương nương sau khi uống rượu đó là bị trúng độc! Nhưng mà trước lúc hoàng hậu nương nương trúng độc, mồm của người lẩm bẩm cái gì đó, nói cái gì mà thái hậu trở nên xinh đẹp còn cần người, không thể ở trong rượu hạ độc cái gì đó….”

Bạo Quân nói: “Sau đó thì sao? Sau đó hoàng hậu làm sao rồi”?

Tuyết Nhi đáp: “Hoàng thượng trách tội! Nô tì thật sự cái gì cũng không biết, hoàng thượng nương nương mới trúng độc, nô tì muốn đỡ hoàng hậu nương nương về tẩm cung, kết quả vẫn chưa đi được bước nào, thì bị người đánh ngất! Đợi đến lúc nô tì tỉnh lại phát hiện bản thân bản thân bị người để vào trong rừng, mà hoàng hậu nương nương lại không biết phương hướng rồi”!

Bạo Quân nói: “Vậy thái hậu thì sao? Ngươi có đi tìm bên thái hậu không”?

Tuyết Nhi đáp: “Nô tì lúc về đến Ngự hoa viên, tất cả người đều đi hết rồi! Thái hậu cũng đã về tẩm cung nghỉ ngơi! Nô tì đi Thái Ninh cung muốn gặp thái hậu, Ám Tinh cô nương nói thái hậu đã nghỉ ngơi rồi, không gặp bất cứ ai! Hu hu…hoàng hậu nương nương không biết bị người xấu đưa đến nơi nào rồi”?

“Đừng khóc”!

“Khóc cái gì mà khóc”!

“Ngươi quả thật là một phế vật”!

“Đến chủ tử của mình cũng coi không tốt”!

“Phế vật! Vô dụng”!

Bạo Quân tức giận, từ trên giường nhảy xuống, rút kim đao ra….

Lửa giận của hắn, đã hoàn toàn không thể chống chế….

Từ khi hắn tu luyện ma công, cần đoạn tuyệt bảy tình cảm và sáu dục vọng, từ bỏ tất cả cảm tình, đặc biệt là tình yêu….

Hắn biến thành người lạnh lùng, tàn bạo mà lãnh khốc!

Một nửa là tính cách ban đầu, một nửa là ma công tự nhiên, thành phủ của hắn cực sâu, cho nên hỉ nộ ái ố và tâm sự đều bị chôn vùi vào trong lòng sâu thẳm, không có bất kì ai biết….

Nhưng mà lúc tình cảm của hắn bị mất đi, ma tính trong người sẽ càng thêm điên cuồng, khiến hắn tức giận mà không thể khống chế!

Kim đao dừng ở giữa không trung, Bạo Quân mạnh mẽ thu hồi lại sát khí!

“Giết nha hoàn đó có tác dụng gì”?

“Dù sao thiếu đi một đầu mối”!

“Bây giờ việc quan trọng nhất là tra ra rốt cuộc là ai hạ độc hại Như Ý”!

“Còn có, bọn họ rốt cuộc đưa Như Ý đến nơi nào rồi”!

“Đây là hoàng cung”!

“Buổi tối bất cứ ai cũng không thể vào cung”!

“Cho nên, Như Ý nhất định là ở nơi nào đó của hoàng cung…”

“Dám ở trên địa bàn của trẫm động đến nữ nhân của trẫm”?

“Quả thật là chán sống rồi”!!!

Trong lòng hắn, nhanh chóng mà bình tĩnh hiện qua một ý nghĩ….

Bạo Quân đột nhiên một đao hướng Trác Thanh Di chém xuống….

“A”!

Tuyết Nhi kinh sợ kêu lớn, dọa đến ngất đi!

Trác Thanh Di nhắm mắt là do sợ hãi!

Nhưng mà qua rất lâu, cô không cảm thấy đau đớn!

Đợi đến lúc mở mắt ra, mới phát hiện dây thừng buộc ở tay chân mình bị chém đứt rồi!

Bạo Quân quát: “Mặc y phục lên! Nhanh lên”!

“Ồ! Vâng”!

Trác Thanh Di nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất lên, thuận lợi mặc quần áo!

Bạo Quân nói: “Nàng chắc biết Như ý gần đây đắc tội với ai”?

Trác Thanh Di đáp: “Ở trong hoàng cung này, mỗi một người đều có kẻ thù của mình! Đặc biệt là Như Ý mới tiến cung liền được phong làm hoàng hậu! Rất nhiều người đều sẽ đố kị với muội ấy”!

Bạo Quân lạnh lùng nói: “Nhưng mà người có gan ở trong hoàng cung hạ độc hoàng hậu lại không nhiều! Nàng ấy gần đây có đắctội với người khó chọc vào nào không”?

Trác Thanh Di nghĩ nói: “Mấy ngày gần đây chúng thần thiếp đều ở Thanh Nhã các, rất ít khi đi ra ngoài! Càng đừng nói là đắc tội ai! Nếu mà nói đắc tội ai, vậy chắc là Bạch Quý Nhân! Còn có thái hậu! Như Ý cá tính quả thật hơi cao một chút, mới tiến cung mới mấy ngày đã có kẻ thù là hai người đáng sợ như vậy”!

Bạo Quân cười lạnh: “Nàng quả thật không hiểu lòng của người phụ nữ này! Nàng ấy không phải tính cách dương oai, nàng ấy cố ý đối đầu với trẫm”!

Trác Thanh Di có chút kinh ngạc đáp: “Như Ý? Như Ý cố ý đối đầu với hoàng thượng? Vì sao vậy”?

Bạo Quân đáp: “Nàng ấy nói nếu trẫm cứ ép nàng ấy tiến cung làm hoàng hậu, nàng ấy làm hậu cung của trẫm long trời lở đất! Xem ra, nàng ấy bây giờ thật sự làm được rồi! Nhưng mà bây giờ lại để bản thân rơi vào nguy hiểm! Người phụ nữ này thật là không biết sống chết! Nàng ấy mãi mãi cũng không biết hậu cung có bao nhiêu nguy hiểm và đáng sợ! Bất kì ai đều có kẻ thù của mình”!

Trác Thanh Di nói: “Hoàng thượng! bây giờ trước tiên nghĩ cách cứu Như Ý đi đã”!

Bạo Quân rơi vào suy nghĩ đáp: “Bạch Quý Nhân đã bị đày vào lãnh cung rồi, chắc không phải nàng ta hạ độc! Thái hậu…Mẫu hậu này của trẫm là người Bạch gia, chắc không dễ chọc….dù người là người bạch gia hắc gia! Khốn! Ai dám động đến người phụ nữ của trẫm, trẫm sẽ xử lí thật đẹp! Lý Liên Khang, lập tức triệu tập tất cả thị vệ”!

Lý Liên Khang đáp: “Vâng! Hoàng thượng! Hoàng thượng triêu tập các thị vệ đi đâu ạ”?

“Bao vây Thái Ninh cung”!

Bạo Quân lạnh lùng nói!

Trác Thanh Di thấy Bạo Quân tức giận và khó chịu như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, lại thầm ngạc nhiên: “Hoàng thượng đối với Như Ý dường như vô cùng quan tâm! Bình thường hoàng thượng đều không muốn đi đắc tội thái hậu, gặp mâu thuẫn cũng không cùng thái hậu đối đầu, bây giờ Như Ý đang gặp nguy hiểm, người lại mang binh đi bao vây tẩm cung của thái hậu sao”?

Lúc Bạo Quân triệu tập binh lính đi đến cung Thái Ninh, đột nhiên có người đến bẩm báo điện thần xảy ra việc rồi!

Bạo Quân hỏi: “Lại xảy ra việc gì! Tối này sao lại không yên ổn vậy đây”?

Thị vệ đến bẩm báo đáp: “Thủ vệ trực ban nghe thấy trong điện thần có động tĩnh”!

Bạo quân nói: “Động tĩnh gì”?

Thị vệ nói: “Dường như là tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ! Nghe tiếng….chắc là….là…”

Bạo Quân quát: “Là ai! Đừng ấp a ấp úng nữa”!

Thị vệ nói: “Là Bạch Quý Nhân”!

Sắc mặt Bạo Quân trầm xuống: “Bạch Quý Nhân? Nàng ta không phải bị đày vào lãnh cung rồi sao? Sao dám tự ý trốn ra ngoài? Tiện nhân này! Chẳng lẽ là nàng ta hạ độc! Người đâu! Toàn bộ binh lính nghe lệnh! Lập tức bao vây điện Thần! Một con ruồi cũng không được bỏ qua”!

“Vâng”!!

Đội quân được vũ trang mạnh mẽ đã lập tức đến điện thần ngay lập tức!

“Lý Liên Khang! Ngươi đưa người lập tức đến đó! Trẫm đi trước một bước”!

Bạo Quân thực sự đợi không nổi rồi, hắn bỏ lại đội thị vệ, để Trác Thanh Di và Lý Liên Khang dẫn đoàn, tự mình cầm chặt kim đao, từ trên mái ngói bay vút qua!

Hắn khai triển kinh công, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến điện thần….

Nữ nhân của hắn đang đợi hắn đến cứu!

“Bạch Quý Nhân đồ tiện nhân này! Ngươi tốt nhất đừng động vào nữ nhân của trẫm! Nếu Như Ý mất đi cọng tóc, trẫm sẽ giết hết toàn bộ Bạch gia các ngươi”!

Trong lòng Bạo Quân, cháy lên lửa giận đùng đùng…..

Trên mặt của Doanh phi lộ ra nụ cười độc ác, miệng khẩu súng đen sáng, đưa về phía trước, nhắm chuẩn vào đầu Như Ý…..

Trong ánh mắt cô hiện tia sát khí….

Chuẩn bị bóp cò!

Đột nhiên Bạch Quý Nhân mở miệng nói: “Đừng giết cô ta”!

Doanh phi quay đầu nhìn Bạch Quý Nhân không ngừng chảy máu, nhìn Mộc Lãng một cái.

Mộc Lãng biết ý, đi qua nhấn vào chỗ vết thương, khống chế máu chảy ở đùi cô ra, lúc đó máu không chảy nữa. Nhưng mà Bạch Quý Nhân vẫn rất yếu, hơi thở thoi thóp.

Doanh phi hỏi: “Vì sao không giết cô ta”?

Bạch Quý Nhân đáp: “Doanh phi bây giờ vẫn không thể giết cô ta”!

Doanh phi cười lạnh: “Cô cho rằng bây giờ vẫn là cô làm chủ sao? Chẳng lẽ cô vẫn không nhìn rõ tình thế sao, bây giờ nơi này do một mình ta nói là được”!

Bạch Quế Diễm sắc mặt khó khăn, biết mạng của mình không có thể được giữ lại, cũng không cùng cô ta đấu nữa, chỉ là nói yếu: “Nếu cô ta chết thì sẽ không mở được hộp thần nữa”!

Doanh phi nói: “Lúc nãy không phải đã có cách mở hộp thần sao? Cô ta chết rồi, xác của cô ta có thể giúp ta mở hộp thần, như vậy là đủ rồi”!

Bạch Quý Nhân đáp: “Nhỡ đâu cô ấy chết thì không mở được hộp thần nữa thì sao? Với lại nếu cô ấy chết, xác của cô ấy không thể giữ lâu được, ngươi tại sao không thế võ công của cô ta, đáng què hai chân của cô ta, khiến cô ta trở thành phế vật triệt để, về sau tùy ý cô sắp xếp”!

Doanh phi cười nói: “Chiêu này quả thật quá độc ác! Được! Vậy theo ý của ngươi”!

Cô quay đầu nhìn Như Ý gương mặt gầy nhợt nhạt mà ưu thương, trong lòng hiện lên tia đố kị mãnh liệt: “Hừ! Còn cần hủy dung của cô ta”!

Bạch Quý Nhân cười lạnh nói:”Ngươi so với ta độc ác hơn nhiều”!

Doanh phi dùng sung chỉ vào Bạch Quý Nhân đáp: “Nếu ngươi lại nói thêm lời thừa thãi nữa, bổn cung lập tức giết ngươi”!

Sắc mặt Bạch Quý Nhân căng cứng, lại cũng không dám nói thêm câu nào nữa”!

Doanh phi nói: “Mộc Lãng”!

Thanh Y Nhân đáp: “Có”!

Doanh phi nói: “Đem hai chân của cô ta chặt đứt! Còn có rạch trên mặt cô ta mấy chục vết sẹo, khiến cô ta trở thành kẻ xấu xí! Ta cần khuôn mặt xinh đẹp này của cô ta từ đây biến mất”!!

“Vâng, tiểu thư”.

Thanh Y Nhân lập tức rút kiếm trong tay ra!

Sau đó từng bước từng bước đi đến chỗ Như Ý….

Như Ý hôn mê trên đất, lúc này mất đi cảm giác triệt để….

Đầu kiếm sắc nhọn trong tay Thanh Y Nhân, ép gần đến trên khuôn mặt mềm mại của cô….

“Dừng tay”!

Đột nhiên một ánh sáng vàng như sấm chớp ập đến!

Thanh Y Nhân chỉ cảm thấy một kiếm khí mãnh liệt mà bá đạo, không, là đao khí ập đến!

Hắn nhanh chóng chặn lại đao khí đó!

“Keng”!

Khiến sắc trong tay hắn, đột nhiên rung lên, phát ra tiếng leng keng mãi!

“Thần quái ở nơi nào? Nếu đã đến tại sao không hiện thân”?

Thanh Y Nhân biết người này công lực thâm hậu, lúc này nhìn xung quanh bốn bề, đề phòng với một thanh kiếm vàng khác đột nhiên xuất hiện trong bóng tối!

“Trẫm! Là hoàng đế”!!

Một giọng gầm gừ lạnh lẽo!

Mọt thân ảnh vạm vỡ mà hùng tráng, mang theo sát khí giá lạnh, như con chim lớn bay từ nơi xa bay đến, rơi đến trong điện Thần.

“Hoàng thượng”!

Doanh phi, Mai phi, Bạch Quý Nhân toàn bộ đều bị dọa!

Bạo Quân nhìn ba nữ thê thiếp nói: “Trẫm chút nữa sẽ xử lí các ngươi”!

Sau đó đem ánh mắt hướng đến Thanh Y Nhân: “Rốt cuộc là người như thế nào”?

Thanh Y Nhân đáp: “Hỏi kiếm ở trong tay ta đi”!

Nói xong, hắn giơ kiếm như tia chớp đâm đến!

Bạo Quân kinh ngạc: “Tia chớp kiếm Mộc Lãng? Ngươi là sát thủ kiếm nhanh trên giang hồ mất tích đã lâu”?

Thanh Y Nhân cười lạnh, không hề nói chuyện!

Nhưng mà kiếm trong tay hắn, lại công kịch càng ngày càng lợi hại!

Bạo Quân thần chấn kinh, sát thủ kiếm nhanh nhất thiên hạ cư nhiên ẩn mình trong hoàng cung của hắn….

Hắn nhìn trộm Như Ý hôn mê bất tỉnh trên đất, nhìn thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, chỉ sợ là trúng độc chưa tỉnh!

“Trẫm không có thời gian đôi co với ngươi”!

Bạo Quân đột nhiên cuồng nộ một tiếng, nội lực phát ra, xương cốt toàn thân từng đoạn từng đoạn bùng nổ, tạo ra những âm thanh cực kỳ đáng sợ…..

Ma lực bộc phát….

Thanh Y Nhân nhìn tình hình, mặt bị dọa tái méc: “Thiên ma ác khí! Nghe nói ma lực chí tôn vô địch? Đườg đường một hoàng đế, lại tu luyện võ công ác ma này”?

Bạo Quân lúc này ma khí bộc phát, hai mắt hắn đang sôi lên với một ngọn lửa đẫm máu dữ dội…

Đao trong tay hắn, chém vài phát….

Thanh Y Nhân kinh ngạc!

Hoàng đế trẻ như này, nội lực bá đạo mạnh mẽ như vậy!

Chỉ sợ hắn tu luyện ma lực ít nhất đã 20 năm rồi!

Chẳng lẽ hắn từ 3 4 tuổi đã bắt đầu luyện ma công?

Bạo Quân lúc này đã hoàn toàn mất đi lí trí, đao cong trong thay trở thành sát khí tận trời, đan xen thành một lưới đao choáng ngợp, đem Thanh Y Nhân bao kín ở bên trong!

Thanh Y Nhân ra tay rất nhanh, quả thật không ai có thể kịp!

Mặc dù đối mặt với công kích hung mãnh mà bá đạo của Bạo Quân như vậy, hắn mặc dù đến năng lực của tay còn không có, nhưng mà hắn vẫn dựa vào kiếm của mình, đều có thể hóa hiểm thành yên.

“Banh”!

Bạo Quân đột nhiên tập trung ma khí cả người lên thân đao!

Đao cong màu vàng dường như là một tiếng sét lớn vậy!

Dọa Thanh Y Nhân trắng bạch ra!

Hắn dù sao cũng quyết đấu giang hồ, dựa vào đánh kiếm nhanh nổi tiếng thiên hạ.

Nhưng chưa từng gặp qua võ công bá đạo mà ác hiểm như vậy!

Hắn biết hôm nay hắn chết chắc rồi!

Hắn chỉ theo bản năng giơ kiếm trong tay ra….

Nhưng mà hắn biết, dựa vào nội công của hắn, tuyệt đối cản không nổi

ma thuật dữ dội như biển lớn của Bạo Quân này!

Bình luận

Truyện đang đọc