Một đường tia chớp xẹt qua, lóe sáng như ban ngày.
Thông qua ánh sáng vừa lóe lên, Như Ý nhìn rõ hơn lớp chăn bên ngoài, hình như là của phòng bên cạnh … cô sực nhớ ra đêm qua Kiều phu nhân có ở lại ngủ qua đêm.
Như Ý cuộn lại tấm chăn và đứng dậy, đẩy cửa phòng bên cạnh ra, cảnh tượng trước mặt làm cô ngây người!
Thân hình gầy guộc của Kiều phu nhân cuộn tròn trong góc giường, gió lớn từ khe cửa rít vào, toàn thân Kiều phu nhân run lên từng hồi.
“Bà đem chăn cho ta, mà bản thân mình lại nằm co ro chịu lạnh.”
Chợt Như Ý cảm thấy sống mũi hơi cay cay.
Từ nhỏ cô đã bị huấn luyện không khác gì cỗ máy giết người, đặc công vốn dĩ không có tình cảm, không có người thân, không có bạn bè. Tự bản thân cô có thể khống chế chi phối tâm trạng của mình, khi Trác Uyển trêu chọc cô, cô vẫn có thể mỉm cười đáp lại khiến cho đối phương càng tức hơn; gặp phải tên lưu manh như Đường Bắc Huy thì cô đành để lộ ra vẻ hung tợn của mình, ra tay nhanh gọn, lấy bạo chế bạo!
Một đặc công đạt chuẩn, có thể che giấu cảm xúc của chính mình là điều cơ bản nhất cần phải có.
Nhưng giây phút này Như Ý lại không giấu được cảm động trong lòng, Kiều phu nhân này thường ngày làm nhiều nói ít, bà chẳng qua chỉ là mẹ kế của kẻ mạo danh Cửu tiểu thư của Trác gia, nhưng sao lại đối xử với cô tốt như vậy?
Như Ý buông tấm chăn xuống, lại trở về phòng lấy thêm một tấm chăn khác…
Đêm đó, cô và Kiều phu nhân ngủ cùng nhau.
Không chút nghi ngờ, họ ngủ rất yên ổn và thư thái.
Ngày hôm sau.
Lúc Như Ý thức giấc đã phát hiện Kiều phu nhân không còn ở đó, cô vào phòng bếp nhìn thấy Kiều phu nhân đang nấu cháo, mặt bà bị khói đặc dính vết đen, cô lên tiếng gọi: “Phu nhân.”
“Tiểu thư dậy rồi ạ! Sắp có cháo rồi, ta ở gác bếp tìm được chút hạch quả, hạch quả nấu với cháo rất bổ dưỡng! Nhưng mà có một số quả bị ẩm, để khi nào nắng lên, ta sẽ đem ra phơi, như vậy thì hương vị sẽ càng thơm hơn.”
“Phu nhân, sau này bà đừng làm những việc này cho ta nữa.”
“Tiểu thư, có phải do ta làm không tốt không?”
“Không phải.”
“Vậy sao tiểu thư không cho ta hầu hạ tiểu thư nữa?”
“Ta không phải tiểu thư gì, nên bà không cần hầu hạ ta. Bà đi hầu hạ lão phụ thân vô tình của ta được rồi, không thì ông ta lại trách giận lên người bà.”
“Tiểu thư, tiểu thư vẫn còn đang trách lão gia sao? Thực chất đuổi thiếu gia đi, lão gia cũng rất khổ tâm, chỉ là ông phải nghĩ đến đại cục, không thể vì chút chuyện riêng mà liên lụy đến cả phủ Trác Vương được…”
“Hừ!”
Như Ý chỉ lạnh lùng cười.
Đuổi đứa con không biết võ công đi, nhìn thấy con gái mình bị lạnh nhạt chịu khổ cũng không quan tâm, địa vị cao thượng lão Nhị của Trác gia trong mắt Như Ý chẳng qua chỉ là tên vô tình bạc nghĩa, là tên tiểu nhân đê tiện mà đến cả ruột thịt mình cũng có thể bán đứng được.
May mắn ông không phải là thân sinh phụ mẫu của cô, tuy cô là cô nhi, nhưng với phụ thân như vậy thì cô thà không cần!
Kiều phu nhân giải thích: “Lão gia thường xuyên phái người đem ngân lượng cho thiếu gia đó! Với lại cũng thường hay hỏi đến tiểu thư, bảo ta có rảnh thì đến thăm tiểu thư nhiều hơn…”
Như Ý nói: “Phu nhân, sau này bà đừng đến đây nữa, ta thật sự không cần người hầu hạ, với lại ở đây rất thanh tịnh, không có ai làm phiền ta càng tốt, còn chuyện giặt giũ cơm nước, những việc này bản thân ta có thể làm được.”
“Tiểu thư…”
“Phu nhân, ta nói thật đó. Nếu bà coi ta là tiểu thư thì đừng đến quấy rầy ta.”
Như Ý dằn lòng đuổi Kiều phu nhân đi, vì cô không phải là Cửu tiểu thư thật sự, cô chỉ là mượn thân phận này, chứ không hề muốn ăn cắp cả tình thương của mẹ người khác.
Còn về phụ thân Trác Công Quý này… dù sao thì cô cũng không quan tâm.
“Tiểu thư, tiểu thư nhớ phải đem hạch quả ra phơi nắng nhiều chút nha.” Trước khi rời đi, Kiều phu nhân không quên dặn dò chuyện hạch quả, và lo sợ Như Ý không biết tự chăm sóc mình.
Những ngày không có Kiều phu nhân bên cạnh, Như Ý vẫn có thể lo được.