CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Với sự giúp đỡ của các kiếm sĩ, việc trở thành băng đảng lớn mạnh nhất sẽ không còn là chuyện khó.

Thế nhưng, cô không hề lấy lô vàng ở đình trúc ra. Không biết nguyên nhân vì sao, cô vốn định đưa chỗ vàng đó cho Trác Lỗi, nhưng suy nghĩ rồi...

Chỗ vàng đó vốn được chôn ở dưới đất, dù sao sau này nó vẫn sẽ nằm ở phủ Trác Vương, cứ giữ lại biết đâu có lúc dùng đến. Nghĩ vậy, cô im lặng mà không nói ra chuyện lô vàng.

Lúc đầu, cô dự định sẽ đi đến hầm ngục để nói lời từ biệt với Trác lão gia, nhưng rồi lại thôi. Cô lo rằng bản thân sẽ không nhịn được mà bật khóc.

Người làm nhân viên bảo mật không được phép khóc, không được phép có tình cảm, càng không được để cảm xúc lấn át lí trí.

Dù sao thì cô cũng đã quyết định rời đi để sống cuộc đời của một mật vụ, nếu vậy thì cũng nên buông bỏ sự trói buộc của tình thân.

Mặc dù có chút không nỡ, nhưng cô hiểu rõ bản thân có thể chịu đựng được.

Khi quay lại hoàng cung, trời cũng đã sáng. Cô bí mật thu xếp một số đồ dùng cần thiết cho mình, chỉ cần đợi sau khi Tiểu Bạch được đưa đến thì cô có thể trở về mà không cần phải lo lắng điều gì nữa.

Tất cả đã được Như Ý thu xếp ổn thỏa.

Chỉ cần đợi thời gian đến, cô sẽ rời khỏi thế giới vốn không thuộc về cô...

Tại Thanh Nhã Các bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

“Tiểu muội, tiểu muội.”

“Tứ Tỷ?”

“Muội muội, không hay rồi!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Hoàng hậu...Hoàng hậu đến đây rồi!”

Trác Thanh Di hốt hoảng bước vào thông báo điều không lành cho Như Ý.

Như Ý im lặng, cô chỉ cau mày bởi cô biết điều gì đến rồi cũng sẽ đến!

Như Ý lên tiếng hỏi: “Tại sao cô ta lại đến đây?”

Trác Thanh Di: “Ta không biết.” Cô vô cùng lo lắng cho Như Ý.

Có vẻ như... Hoàng hậu đến đây như đang mang tới một mối đe dọa với tất cả mọi người. Như Ý cũng có thể cảm nhận được việc hoàng hậu đến đây cũng không phải có ý tốt.

“Tứ Tỷ.”

“Ta đây.”

“Tỷ đi mời hoàng hậu vào đi.”

“Tiểu muội, muội đối phó được chứ?”

“Bất luận là có ứng phó được hay không thì cô ta cũng đã đến rồi, muốn trốn tránh cũng không được.”

“Hay là...ta đi gọi cứu binh?”

“Cứu binh?”

Như Ý mỉm cười: “Cứu binh ở đâu ra giữa cái hoàng cung rộng lớn này chứ?”

Trác Thanh Di: “Chính là hoàng thượng! Không thì...không thì thái hậu cũng được! Dạo gần đây thái hậu cũng không làm khó muội nữa, hơn nữa, hoàng hậu mới dường như cũng đã thay thế vị trí của thái hậu ở trong cung. Nếu vậy, thái hậu nhất định sẽ giải nguy cho nguội...”

Giải nguy?

Chính thái hậu bây giờ cũng không thể bảo vệ bản thân, huống chi là bảo vệ cô.

Như Ý mỉm cười: “Tứ tỷ, đừng nói nhiều nữa, tỷ mau đi mời hoàng hậu vào sảnh lớn rồi cho người đem bánh và trà lên.”

Trác Thanh Di: “Yên tâm, ta biết bản thân nên làm gì.”

Như Ý đáp: “Muội sẽ ra ngay.”

“Được!”

Trác Thanh Di nghe thấy Như Ý nói vậy mới an tâm hơn. Cô biết rõ biểu hiện của Như Ý lúc nào cũng thản nhiên, điềm tĩnh, nhưng trong lòng Như Ý vốn đã có chủ ý. Một khi cô ấy đã quyết định đối mặt thì chắc chắn đã có cách ứng phó.

Trác Thanh Di vô cùng chắc chắn, như vừa được uống một viên thuốc trấn an tinh thần. Cô chấn chỉnh lại tâm lí, rồi đi đến sảnh lớn để đón tiếp hoàng hậu.

Như Ý nghĩ thầm trong lòng: “Đúng là khó đoán, chỉ còn thời gian một nửa ngày cuối này để giải quyết mọi thứ!”

“Đúng là không hề nghĩ tới.”

“Đột nhiên lại xuất hiện một hoàng hậu!”

“Bạo chúa đã ra sắc lệnh nghiêm cấm một số cung tần mỹ nữ tự ý ra vào Thanh Nhã Các.”

“Bình thường ngoại trừ một số phi tần đặt hàng mỹ phẩm ra thì rất ít người lui tới đây.”

Đến cả Thái hậu cũng hiếm khi cho người đến quấy rối Như Ý.

Người tên Triệu Ngọc Oanh này rốt cuộc là có mục đích gì chứ?

Như Ý hiểu rõ cho dù cô ta đến với mục đích gì thì nhất định sẽ không dễ dàng cho cô. Trốn tránh không phải là cách giải quyết tốt nhất. Gặp nhất định phải gặp... nhưng thà rằng...

Triệu Ngọc Oanh không nhận ra cô đến thì tốt.

“Tham kiến Hoàng hậu.”

Như Ý vẫn làm theo luật lệ của hoàng cung, bởi dù sao thì cô ta cũng là hoàng hậu.

“Miễn lễ. Cô đang mang thai, đi đứng không tiện nên không cần làm lễ. Hôm nay bổn cung đến chỉ để thăm hỏi muội muội.” Triệu Ngọc Oanh nhẹ nhàng nói, mặt cô ta không hề tỏ ra một chút ác ý nào hết.

Như Ý thầm nghĩ: Có lẽ cô ta vẫn chưa nhận ra mình chính là Nghiêm Phi! Như vậy nhất định phải nhanh chóng đuổi khéo cô ta đi, tránh đêm dài lắm mộng.

Triệu Ngọc Oanh nói: “Gần đây phụ vương của ta có tiến cung một ít tổ yến và nhân sâm, bổn cung đặc biệt mang đến đây để gửi cho muội muội tẩm bổ.”

Như Ý đáp: “Hoàng hậu khách sáo quá! Thực ra là tiểu nữ phải đi yết kiến hoàng hậu mới phải, chỉ là...”

Triệu Ngọc Oanh cười đáp: “Bổn cung hiểu. Hoàng Thượng biết muội muội mang thai đi lại bất tiện, nên đã cố ý đưa muội muội đến Thanh Nhã Các để an tâm dưỡng thai. Nếu như đó là chủ ý của Hoàng thượng thì làm sao ta có thể trách muội muội chứ?”

Thái độ của cô ta thực sự rất nhiệt tình.

Trước sau đều gọi một tiếng muội muội, xưng hô vô cùng thân thiết.

Như Ý nghĩ thầm đây mới chỉ là lần đầu hai người gặp gỡ, xem ra Triệu Ngọc Oanh – công chúa đến từ Tân Cương lại có thể trở thành hoàng hậu, vốn không phải là điều dễ dàng.

Như Ý đột nhiên đưa tay đặt lên bụng, mặt cô bỗng trở nên nghiêm trọng...

Triệu Ngọc Oanh vội vàng hỏi: “Muội muội sao vậy?”

Như Ý cau có đáp: “Có chút...có chút.. đau.”

Triệu Ngọc Oanh vội vã kêu người hầu mau đi truyền thái y tới.

Như Ý vội nói: “Không cần đâu. Chỉ là đôi khi cảm thấy không được thoải mái, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Thái y cũng nói người mang thai rất dễ mệt nên cần được nghỉ ngơi nhiều.”

Triệu Ngọc Oanh liền đáp: “Đúng vậy đúng vậy! Vậy muội muội mau đi nghỉ, bổn cung về trước, ngày khác sẽ lại đến thăm muội muội.”

“Hoàng hậu chu đáo quá.” Như Ý lịch sự đứng dậy tiễn khách.

Triệu Ngọc Oanh cũng đứng dậy, căn dặn Như Ý chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi cùng người hầu rời khỏi Thanh Nhã Các.

Trác Thanh Di từ phía sau đi tới: “Muội muội, lúc nãy là muội cố ý phải không?”

Như Ý gật đầu.

Trác Thanh Di liền nói: “Muội muội, dù sao cô ta cũng là Hoàng hậu. Hơn nữa cô ấy còn tặng muội đồ tẩm bổ. Cô ta rõ ràng là muốn thân thiết với muội, tại sao muội phải né tránh như vậy chứ?”

Như Ý mỉm cười: “Tứ tỷ suy nghĩ đơn giản quá rồi! Tỷ cũng đã ở trong hoàng cung gần một năm rồi, lẽ nào tỷ không nhận ra sao? Hoàng hậu chính là không cam tâm nên mới cố ý đến đây để thăm dò, tỷ cho rằng cô ta là thật lòng đến tặng quà sao? Muội và cô ta không hề quen biết, cũng chưa từng gặp qua, cô ta dựa vào đâu mà tốt bụng mang đồ bổ đến cho muội chứ?”

Trác Thanh Di suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tiểu muội nói có lí! Vị hoàng hậu này đúng là không đơn giản, sau này chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

“Sau này? Sau này cô ta muốn giở trò cũng không còn cơ hội nữa.”

“Tại sao?”

“Sau này tỷ sẽ biết.” Như Ý cười nhạt.

Triệu Ngọc Oanh không hề nhận ra cô là Nghiêm Phi, điều này đối với Như Ý mà nói là điều rất tốt.

“Hoàng hậu, Trác Vương Phi đúng là quá đáng.” Một người hầu cận đứng sau lên tiếng.

“Hửm? Trác Vương Phi quá đáng như thế nào?” Triệu Ngọc Oanh ngạc nhiên hỏi.

Người hầu nói: “Hoàng Hậu đích thân mang đồ qua tặng, ấy vậy mà nương nương lại không biết thân biết phận, ngược lại còn lấy cớ để đuổi Hoàng Hậu đi, thực chất là coi Hoàng Hậu chẳng ra gì hết! Cho dù cô ta mang thai thì đã sao chứ, cô ta cũng chỉ là một phi tần nhỏ bé, ấy vậy mà lại dám vô lễ với Hoàng Hậu.”

Triệu Ngọc Oanh mỉm cười: “Nhà ngươi cho rằng bản cung không nhận ra là cô ta giả bộ đau bụng sao?”

Người hầu ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Hậu, nương nương...nương nương nhận ra là cô ta giả bộ? Vậy tại sao nương nương không vạch mặt cô ta?”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Vạch mặt cô ta rồi sao nữa? Lẽ nào mắng cô ta một trận, hay là trừng phạt cô ta?”

Người hầu lắp bắp: “cái này...cái này...”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Bây giờ cô ta đang mang long thai của Hoàng thượng. Trong hoàng cung này có hàng ngàn cung tần mỹ nữ, nhưng cô ta là người duy nhất...mang long thai. Hơn nữa đây lại là con trai đầu lòng của Hoàng thượng, sau này sẽ là hoàng thái tử. Mẹ là dựa vào con trai, bây giờ trong hoàng cung không ai dám đắc tội với cô ta!”

Người hầu gái vẫn tức giận nói: “Nhưng nương nương là hoàng hậu! Lẽ nào phải sợ cô ta sao? Cô ta ức hiếp nương nương như vậy, rõ ràng là không coi hoàng hậu ra gì mà.”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Bổn cung vốn chỉ là đi tạo mối quan hệ tốt đẹp, chứ không phải là đi gây chuyện! Nếu như gây chuyện rồi đến tai hoàng thượng, người chịu thiệt thòi nhất định là chúng ta.”

“Vậy chúng ta chịu bỏ qua lần này sao?”

“Cũng không phải là thiệt thòi! Ít nhất thì chúng ta cũng đã gặp người được mệnh danh là huyền thoại của chốn hậu cung! Nhà ngươi ở trong cung cũng đã lâu, chắc là cũng đã nghe được một số chuyện của Trác Vương Phi phải không?”

“Vâng. Nghe nói trước đây cô ta là hoàng hậu, hơn nữa... cô ta còn là người duy nhất có thể mở hộp thần, lại rất được Hoàng thượng sủng ái. Chỉ có điều, hình như giữa cô ta và hoàng thượng có một mối hận thù nào đó. Cô ta đối xử rất lạnh nhạt với Hoàng thượng. Hoàng Thượng cũng vậy, lúc thì đối tốt, lúc thì không...”

“Có chuyện như vậy sao?”

Triệu Ngọc Oanh bỗng nở một nụ cười nham hiểm: “Cơ hội của chúng ta đến rồi!”

“Hoàng hậu, cơ hội gì vậy?”

“Ngươi đi nghe ngóng xem rốt cuộc Hoàng Thượng và Trác Vương Phi hai người họ có quan hệ gì?”

“Điều này có tác dụng gì chứ?”

“Chỉ cần đánh mất đi đứa con của Hoàng Thượng, thì cô ta ở trong hậu cung này sẽ chẳng là gì cả! Nếu như biết được mối ân oán giữa cô ta và Hoàng Thượng, vậy sau này ở trước mặt ngài chúng ta sẽ dễ dàng đả kích hơn... Đến lúc sau khi sinh Hoàng Thái Tử thì e rằng sẽ không thể giữ vững được địa vị ở hậu cung.”

“Đúng vậy! Hoàng Hậu, nô tỳ biết phải làm gì rồi! Nô tỳ nhất định sẽ tìm ra bí mật giữa Hoàng Thượng và Trác Vương Phi bằng mọi giá.”

“Được.” Triệu Ngọc Oanh bỗng ngừng lại, cô ta như vừa nghĩ đến một việc đáng sợ gì đó.

“Trác Vương Phi?”

“Trác...Như Ý?”

“Như Ý...”

“Như...Như Ý, Nghiêm Phi? Thật là quen!”

“Nghiêm Phi?” Sự sợ hãi và giận dữ như trào dâng ẩn sâu trong đôi mắt của Triệu Ngọc Oanh...

Màn đêm dần dần buông xuống...

Như Ý đã xắp xong một vài bộ quần áo và mấy thứ thiết yếu, sau đó cô để hộp thần vào trong hành lí... Tất cả chính là hành lí của Như Ý.

Cô giấu hành lí xuống dưới gầm giường, đúng lúc Thu Vân bước vào.

“Chủ nhân, cô muốn tìm thứ gì vậy? Người mang thai không nên cúi người xuống gầm giường, để tôi giúp cô.” Thu Vân vội vã bước qua.

“Không cần không cần.” Như Ý đứng dậy, vội vàng ngăn Thu Vân lại.

Nếu như để Thu Vân biết cô đã chuẩn bị hành lí để rời khỏi đây, thì e rằng điều đó sẽ lại xảy ra một lần nữa...

Thu Vân hiếu kì hỏi: “Chủ nhân, cô không sao chứ?”

Như Ý lắc đầu: “Không sao! Tôi thì có chuyện gì được chứ?”

Thu Vân đáp: “Hai ngày nay tôi cảm thấy chủ nhân có gì đó rất lạ. Lúc nãy dùng cơm tối chủ nhân cũng ăn rất ít.”

Như Ý thản nhiên nói: “Chỉ là gần đây ta không có khẩu vị.”

Bình luận

Truyện đang đọc