CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Như Ý nói: “Rất khó xử sao?”

Mộ Dung Tinh Thần: “Cũng không phải là khó xử, chỉ là người đó đã rời khỏi kinh thành, không biết khi nào mới quay lại! Nếu như hắn ta quay lại, ta sẽ giúp Như Ý cô đi mượn, được chứ?”

Như Ý mỉm cười gật đầu: “Hóa ra là như vậy! Có gì đâu mà khó khăn? Dù sao cũng chẳng vội! Ở chỗ ta có một khối, nghe nói trong hoàng cung vẫn còn một khối, ta sẽ nghĩ cách để lấy ra, nếu như có hai khối thì cũng có thể sử dụng rồi!”

Mộ Dung Tinh Thần nói: “Thật sự xin lỗi.”

Như Ý: “Cái đồ mọt sách này! Ngươi lại không làm chuyện gì có lỗi với ta thì xin lỗi cái gì? Được rồi, bên ngoài còn có người đang chờ ta, ta phải nhanh chóng trở về hoàng cung.”

Mộ Dung Tinh Thần nói: “Cô còn muốn quay về sao?”

Như Ý đáp lời: “Đúng vậy, hãy chăm sóc tốt cho bản thân, sau này có ngày gặp lại.”

“Cô cũng nhất định phải bảo vệ mình, bất cứ lúc nào, chỉ cần cô muốn rời khỏi nơi này, ta đều ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu chờ cô...”

“Ừm.”

Như Ý nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nói nhiều lời mà quay người lặng lẽ rời đi...

Đột nhiên...

Phía sau truyền đến một khúc ngâm khẽ tao nhã...

Thân thể Như Ý cứng đờ...

“Một khúc ca mới cho một chung rượu.”

“Thời tiết năm xưa ở ao cũ.”

“Hoàng hôn ngã về phía tây.”

“Hoa rơi trong vô vọng.”

“Khu vườn nho nhỏ cô đơn bồi hồi.”

Hoa rơi trong vô vọng, giống như là đã từng lướt qua nhau?

Âm thanh dịu dàng, mang nỗi ưu thương len lỏi bồi hồi, lơ lửng trong không khí là chút phiền muộn mỏng manh...

Tại sao Mộ Dung Tinh Thần lại ngâm khúc hát này?

Như Ý kinh ngạc!

Đây là một bài thơ nhỏ mang nỗi buồn do thừa tướng thái bình Yến Thù của triều Bắc Tống viết ra, miêu tả sự phiền muộn và cảm giác đau thương khi thời gian quá vội vàng, lẻ loi buồn chán, không có dự tính gì.

Như Ý quay đầu nhìn bóng lưng kia...

Bộ dáng tuyệt đẹp và mang đầy cô đơn.

“Tên mọt sách này...”

Như Ý cảm thấy buồn bã rời khỏi Tịch Mịch Yên Vũ Lâu.

Cô cũng không truy hỏi đến cùng tại sao Mộ Dung Tinh Thần lại ngâm ca khúc này.

Có lẽ là do người kia đã chỉ cho hắn.

Bóng đêm tĩnh lặng.

Trong bóng tối, có một sự kỳ lạ không thể nhìn thấy được đã lướt qua một cách mờ nhạt...

Ánh đèn hoàng hôn lắc lư...

Mộ Dung Tinh Thần trong ngục thủy, trong tay cầm một viên pha lê trong suốt lấp lánh...

“Mặt kính kính lục phân?”

Âm thanh trầm thấp phả hơi lạnh vào người, hai con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lùng.

Hắn ta phát ra một nụ cười âm hiểm.

Sự xinh đẹp hoàn mỹ đó giống như một cây đao sắc sảo điểm trên khuôn mặt trắng nõn nà của trẻ nhỏ...

Kính lục phân lắc lư phản chiếu trong ánh đèn...

Nhuộm thành một tầng quỷ dị rét lạnh...

Như Ý về đến hoàng cung.

Mấy ngày tiếp theo cũng không xuất hiện, cũng không làm ra bất kỳ hành động khác thường nào.

Thanh Nhã các đìu hiu như tro tàn...

Hơn một trăm tên thị vệ võ công cao cường bao vây Thanh Nhã các chặt chẽ.

Mấy ngày gần đây hình như bạo quân đang khắc phục hậu quả sau khi xóa bỏ quyền lực của phủ Thừa tướng và Trác Vương phủ. Côn trùng trăm chân chết vẫn không cứng, rút dây động rừng. Sau khi chặt ngã hai cây đại thụ mấy trăm năm này, muốn khắc phục tốt hậu quả về sau lại là một quá trình càng gian nan mà phức tạp.

Như Ý lại một lần nữa trở về hoàng cung, gây ra một sự chấn động cho toàn hoàng cung.

Từ sau khi bọn người Mai Phi, Doanh Phi chết.

Đám người càng thêm kiêng kỵ đối với Như Ý.

Nhưng lần này Như Ý bị phế thân phận Hoàng hậu, lấy thân phận là một Vương phi bình thường mà tiến cung.

Các phi tần trong cung rất nghiêm nghị.

Trong hoàng cung đồn rằng bởi vì cô mang long thai của Hoàng thượng mới được miễn khỏi tội nặng vào thiên lao...

Bây giờ.

Thân phận của Như Ý đã không thể so với trước kia...

Nếu như không phải trong bụng có một tấm bùa hộ thân, cô chẳng qua cũng chỉ là một người có tội, vị trí Hoàng hậu đó sao có thể đến phiên cô?

Các nhóm phi tần trong hoàng cung thảo luận ầm ĩ, đồn đại bịa đặt những chuyện vô căn cứ bay đầy trời trong hoàng cung.

Nhưng cuối cùng cũng không có người nào dám tùy tiện tự ý xông vào Thanh Nhã các với sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp thị vệ...

Đám người này chỉ là rất hiếu kỳ, Trác Vương phi này suốt ngày trốn ở Thanh Nhã các rốt cuộc là đang làm những chuyện ly kỳ cổ quái gì?

Các cấp bậc của phi tần trong hoàng cung, cũng giống như các cấp bậc của quan chức, có sự phân chia giai cấp rất nghiêm trọng.

Đương nhiên lớn nhất chính là Hoàng hậu, phía dưới Hoàng hậu có ba vị Hoàng quý phi, dưới quý phi là sáu thê thiếp, mười hai người tài...

Thê thiếp bình thường thậm chí còn có cấp bậc thấp hơn người tài.

Từ Hoàng hậu bị giáng xuống trở thành một phi tần, hiển nhiên là thất sủng.

Ngay cả cung nữ cũng được chia thành tam lục cửu, có phẩm giá khác nhau.

Ở hoàng cung, bên trong chốn hỗn độn to lớn mà phức tạp này, có nhiều chế độ và quy tắc khác nhau được thiết lập, mọi người tự quản lý chức vụ của mình, không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.

Như Ý chỉ là một phi tần nho nhỏ, sống ở Thanh Nhã các nhỏ của cô, thần thần bí bí hết mấy ngày...

Trong mấy ngày gần đây, không có một ai được bước vào Thanh Nhã các.

Dù cho là ma ma của Thái hậu phái đến cũng không được.

Cuối cùng Thái hậu đành phải phái nô tỳ Ám Tinh thân cận nhất đến thám thính tình hình.

Kết quả không lâu sau Ám Tinh đã trở về hồi báo.

Thái hậu vội vàng hỏi: “Chuyện tiến hành như thế nào?”

Ám Tinh nói: “Nô tì cũng không vào được.”

Thái hậu kinh ngạc hỏi: “Trác Như Ý này thật sự đem mình thành cái cây sao? Cô ta bất quá cũng chỉ là một phi tần nhỏ nhoi, thậm chí ngay cả ngươi cũng không cho phép đi vào?”

Ám Tinh nói: “Thái hậu đã phái một trăm thị vệ tinh nhuệ nhất trong hoàng cung để bảo vệ Thanh Nhã các, bây giờ bất cứ ai cũng không được vào. Lúc nãy trên đường nô tỳ đụng phải nha hoàng Thúy Nhi ở bên cạnh Hoàng hậu, cô ta đến chuyển lời cũng bị chặn ở ngoài cửa, ngay cả gặp cũng không gặp được Trác Vương phi.”

Thái hậu hỏi: “Truyền lời, truyền lời gì? Chẳng lẽ Hoàng hậu với Trác Vương phi này lúc trước đã quen biết nhau?”

Ám Tinh lắc đầu: “Ngược lại cũng không phải như thế! Hình như Hoàng hậu nghe được Trác Vương phi trước kia là Hoàng hậu, mà hiện tại lại mang long thai của Hoàng thượng, cho nên muốn mời Trác Vương phi trở về Ngọc Hoa cung một chuyến, cùng nhau thưởng thức trăm hoa đua nở.”

Thái hậu lạnh giọng: “Lẽ ra cô ta là phi tần phải chủ động đến bái kiến Hoàng hậu! Bây giờ lại muốn Hoàng hậu phải mời, cô ta còn tự cao tự đại không tiếp khách, thật ngạo mạn.”

Ám Tinh nói: “Là Thái hậu đã có thành kiến với Trác Vương phi, thật sự thì cũng không có quan hệ gì với Trác vương phi.”

Thái hậu nào có thể để một đứa nha hoàn phê bình mình?

Vẻ mặt thập phần không vui: “Lời này có ý gì?”

Ám Tinh không hống hách cũng không sợ sệt: “Thái hậu, thật ra Trác vương phi đã hạ lệnh để thị vệ từ chối không cho bất kỳ ai tiến vào Thanh Nhã các.”

Thái hậu âm trầm: “Ngay cả ai gia và Hoàng hậu phái người đi cũng không cho vào?”

“Có lẽ ngay cả bản thân của Trác vương phi cũng không biết Thái hậu và Hoàng hậu đều lần lượt phái người đến tìm mình, chắc là Trác vương phi chỉ là đang hết sức chuyên chú nghiên cứu chế tạo phương thuốc để bảo dưỡng nhan sắc cho Thái hậu, cho nên mới cứ ở lì trong Thanh Nhã các, với hy vọng ngăn chặn được sự quấy rối bên ngoài!”

Thái hậu nói: “Ai gia sẽ nhẫn nại cho cô ta mấy ngày, nếu như cô ta không điều chế ra được phương thuốc hữu hiệu, ai gia cũng sẽ cho cô ta đẹp mặt!”

Ám Tinh không nói lời nào.

Cô ta biết Thái hậu nói như thế nào là sẽ làm ngược lại.

Hơn nữa thực lực của Thái hậu ngoại trừ cô ta ra thì ai cũng khinh thường.

Liên tiếp tám chín ngày trôi qua rồi.

Khi những tin đồn có liên quan đến Thanh Nhã các ở hoàng cung càng ngày càng nghiêm trọng...

Trong cung xảy ra một chuyện lớn!

Thái hậu vừa mới rời giường, ma ma hầu hạ bên người nhiều năm đang phục vụ chải đầu rửa mặt, nhìn thấy vẻ ngoài của mình phản chiếu trong gương đồng, già nua xấu xí...

Oán niệm nơi đáy mắt bà ta lại tăng thêm một phần...

“Thái hậu!”

“Thái hậu Thái hậu!”

“Không xong rồi!”

“Đại sự không ổn rồi!”

Bỗng nhiên có một cung nữ lảo đảo nghiêng ngã xông vào quỳ xuống...

Thái hậu híp mắt, âm thanh băng lãnh: “Người đâu! Lôi ra ngoài chém.”

Bà ta mới không quan tâm là chuyện lớn gì, chung quy là vì lỗ mãng như vậy làm hỏng tâm tình sáng sớm của bà ta, cung nữ này phải chết!

Cung nữ không ngừng dập đầu: “Thái hậu tha mạng, Thái hậu tha mạng a!”

Thái hậu: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Nói nhanh một chút! Nếu như không nói ra chuyện lớn gì, thì dùng mạng của ngươi để tạo ra chút ít chuyện đi!”

Cung nữ sợ hãi nói: “Thái hậu! Thái hậu, Trác vương phi nàng...nàng...”

Thái hậu vừa nghe có liên quan đến Trác vương phi, không vui mà nói: “Trác vương phi lại làm làm cái gì?”

Cung nữ nói: “Trác vương phi phái người phá hủy ngự hoa viên!”

“Cái gì?”

“Phá hủy ngự hoa viên?”

“Trác Như Ý này cũng làm càn quá rồi!”

“Người đâu!”

“Đến ngự hoa viên xem cô ta lại gây chuyện gì nữa!”

Thái hậu cực kì tức giận.

Vừa truyền điểm tâm sáng lên cũng không có hứng thú thưởng thức, trực tiếp phân phó bãi giá tiến vào ngự hoa viên.

Kết quả, Thái hậu vừa dự định đi ra ngoài lại đụng phải Ám Tinh đang tiến đến để bẩm báo tình hình.

“Nô tỳ tham kiến Thái hậu.”

Ám Tinh quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên đi, ngươi cũng đã biết ngự hoa viên xảy ra chuyện?”

“Nô tỳ vừa từ ngự hoa viên đến đây.”

“Vậy ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Thưa biết!”

“Vậy ngươi mau nói đi! Nghe nói vị Trác vương phi kia muốn phá hủy ngự hoa viên của ai gia!”

“Thái hậu đã hiểu lầm rồi! Trác vương phi không hề muốn phá hủy ngự hoa viên của Thái hậu!”

Ám Tinh tỉnh táo trả lời.

Thái hậu trừng mắt nhìn cung nữ vừa báo tin đứng ở một bên.

Cung nữ bị dọa đến hốt hoảng: “Thái hậu tha mạng! Thật sự là nô tỳ nói sự thật! Vừa rồi lúc nô tỳ đi ngang qua ngự hoa viên, nhìn thấy Trác vương phi mang theo một đám thị vệ, thái giám cùng cung nữ ngang nhiên phá hỏng hoa cỏ, bên cạnh có nhóm phi tần và cung nữ vây quanh...”

“Nương nương tức giận muốn tiến lên ngăn cản, kết quả lại bị Trác vương phi gọi người đánh cho một trận...”

“Bây giờ ngự hoa viên đã loạn thành một mớ hỗn độn...”

Cung nữ lắp bắp nhưng đã đem sự tình nói một cách tường tận.

Thái hậu trầm mặt nhìn Ám Tinh.

Sau đó tức giận nói: “Bãi giá! Ai gia tự mình đi xem, rốt cuộc là Trác vương phi này đang làm gì!”

Ám Tinh đột nhiên ngăn ở phía trước.

Thái hậu càng tức giận: “Ám Tinh! Ngươi vậy mà lại đứng về phía của Trác vương phi sao?”

Ám Tinh nói: “Thái hậu bớt giận, nô tỳ không dám!”

Thái hậu quát: “Không dám thì tránh ra.”

Ám Tinh nói: “Bẩm Thái hậu, nô tỳ có lời muốn nói.”

Thái hậu nghĩ nghĩ: “Nói mau!”

Ám Tinh: “Theo góc nhìn của nô tỳ, Thái hậu tốt hơn vẫn là không nên đến ngự hoa viên.”

Thái hậu kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Ám Tinh: “Nếu như Thái hậu đến đó, thấy được quang cảnh của ngự hoa viên hiện tại, chỉ sợ...chỉ sợ...Thái hậu sẽ nổi trận lôi đình.”

Thái hậu giận dữ: “Xem ra lời của cung nữ nói, một chút cũng không giả!”

Ám Tinh bình tĩnh trả lời: “Đúng! Những lời vừa rồi cô ta nói, toàn bộ đều là thật!”

Thái hậu hỏi: “Một chút cũng không nói quá?”

Ám Tinh lắc đầu: “Không hề nói quá! Có lẽ sự thật so với cô ta nói, còn kinh khủng hơn gấp mấy lần!”

Mắt phượng của Thái hậu khẽ nhếch, sắc mặt giận dữ xuất hiện giữa lông mày: “Vậy ngươi còn dám ngăn cản ai gia? Ai gia đã bỏ ra mười mấy năm tâm huyết để chăm sóc ngự hoa viên, ra lệnh cho người trồng vườn trồng hàng ngàn loại hoa cỏ khác nhau, làm sao ta có thể để cho cô ta làm hỏng nó?”

Thái hậu thật sự tức giận rồi.

Thậm chí cũng không màng tới thân phận của mình, ngay cả những lời thô tục như vậy cũng mắng ra.

Ám Tinh nói: “Thái hậu bớt giận.”

Thái hậu không nén nổi sự giận dữ: “Ngươi kêu ai gia làm sao để bớt giận? Ngươi là người của ai gia, ai gia không hề đối xử tệ bạc với ngươi, còn là người thân cận nhất của ai gia. Vậy mà ngươi lại giúp đỡ tiểu tiện nhân kia?”

Bình luận

Truyện đang đọc