CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Sắc đẹp, ông ta đã hưởng thụ rồi; tiền tài, bây giờ ông ta cũng có, còn đang cố gắng mở rộng; về phần quyền lợi, không lâu trong tương lai, có lẽ……

Nghĩ đến đó, Vệ quốc công cảm thấy cuộc sống của ông ta tốt đẹp nhường ấy, ha ha, thì tốt đẹp nhường ấy cơ!

Tốt đẹp tới nỗi ông ta lại nghĩ tới mùi thơm trên cơ thể cô gái đó trong địa lao, hóa ra hưởng dụng có hương vị như thế.

Hạ thân cương lên biểu hiện cho nguyện vọng mãnh liệt của ông ta giờ phút này, ông ta muốn đi hưởng dụng.

Lúc Vệ quốc công bước vào địa lao, cả cơ thể Băng run rẩy, cuộn người lại, sắc mặt xám xịt, cơn đau truyền tới bên dưới hạ thân còn chưa giảm bớt.

Bởi trên tay cô khóa dây xích sắt, cô muốn giãy giụa nhưng phát hiện chỉ phí công, mỗi khi cô bị xâm phạm, dây xích sắt trên tay, chân cô ta không ngừng vùng vẫy.

“Đừng, đừng ông đừng lại đây……”

Băng nhìn Vệ quốc công càng ngày càng đến gần mình, quần áo ngày càng ít, cô cảm thấy tuyệt vọng, sự đau khổ tràn lan, nhưng đã không còn tri giác nữa, cô nhắm mắt lại, cảm giác được va chạm nơi hạ thân, ý thức dần ngất đi.

Vệ quốc công thấy cơ thể đã ngất đi, bứt ra ngoài, nhanh chóng mặc quần áo vào, ủ rũ mắng: “Làm cô ta tỉnh cho ta, đừng để cô ta chết, chỉ cần cô ta không nói gì, không nghe theo, ta sẽ chơi cho ngươi làm kẻ chủ mưu, thuận theo là được, chỉ cần không cho cô ta chết!”

Vệ quốc công nói rồi vẻ mặt khinh thường rời đi.

Như Ý suy sụp trên đường trở về, cô đang tự hỏi làm sao có thể cứu được Băng ra khỏi địa lao?Lần trước cô nhìn dì Ngưu mới biết điều kiện địa lao kém như thế, nhưng nghe hai phu nhân kia nói đó đã là đãi ngộ tốt nhất cô cầu xin được, những người khác kém hơn như vậy không biết bao nhiêu.

Đi từng bước, Như Ý đi vô định về phía trước, vì sao những người bên cạnh cô, cứ dần dần bị thương tổn.

“Keng!” Thứ gì đó trên người Như Ý rơi xuống dưới, do cô đang suy nghĩ nên không hề nhận ra.

Như Ý nghĩ chuyện này phải để cho Hàn phái đi thử trước, bằng không vì sao Băng đi lâu như vậy không có tin tức gì.

“Ôi, chán thật!” Một nha hoàn đá chân, ngượng ngùng mở miệng nói.

Nha hoàn khác đi cũngcũng phụ họa theo: “Đúng vậy, quá nhàm chán!”

“Leng keng.”

“Hả, tiếng gì vậy?” Nha hoàn thứ hai nói chuyện nghe được tiếng vọng ở phía sau, hóa ra là nửa miếng ngọc bội, có chút khó tin nhặt lên.

“Ôi chao, không phải chỉ nửa miếng ngọc bội nát thôi à, ngươi nói gì đấy?” Nha đầu khác thở dài, không có hứng thú, đưa ngọc bội vào trong tay người đó.

Không ngờ nha đầu đó lại một tay bỏ vào trong túi mình, sau đó tự cho là đúng nói: “Thứ này ngươi không hiểu đâu, ở trong cung ta có tỷ tỷ làm người hầu lúc trước từng lấy thứ này về, mấy thứ đó là đồ thượng đẳng, lúc ấy tỷ đã dạy ta biết mấy thứ này, độ sáng bóng này vừa nhìn đã biết là hàng tốt, nếu lấy đổi thành tiền, thì có thể cả đời không sầu nữa!”

Nha hoàn vừa thở dài than vãn nghe người đó nói, ánh mắt tỏa sáng: “Thứ đó là ta đá vào, không phải ta cũng có công à, nếu không phân cho ta thì ta nói cho mọi người!”

Người kia nghe thấy lời vô lại, sợ tất cả mọi người đều biết, vì thế coi như đồng ý yêu cầu của đối phương.

Nhưng nếu bọn họ biết chuyện sẽ rước lấy tai họa, tiền tài bất nghĩa không dùng được, nói gì bọn họ cũng không muốn chết.

Như Ý về lại phòng, tùy tiện thu dọn, lúc này mới phát hiện trong túi chẳng có gì.

“Ơ!” Như Ý cẩn thận tìm kiếm, thứ đó xem như bằng chứng duy nhất có thể giúp cô tìm về ký ức bây giờ đã không còn, có phải có nghĩa rằng cô cũng nên tạm biệt quá khứ.

Chưa kể, bây giờ Như Ý chậm trễ là nói tình trạng của Hàn Băng, cô không thể để Băng chịu khổ hơn nữa.

“Ý của người đại khái là có thể xác định người đó là Băng đúng không?” Hàn nhìn biểu cảm Như Ý nghiêm trọng, lo lắng dò hỏi.

Như Ý gật đầu, cho Hàn đáp án khẳng định.

“Bây giờ anh phái ít người, buổi tối vào Vệ phủ, đêm tối thăm dò địa lao, nhưng đừng đánh rắn động, có lẽ tình huống bây giờ cũng hơi gấp, thậm chí là rất nguy hiểm, bởi vì tôi không xác định Vệ quốc công đã thả lỏng cảnh giác chưa.” Ánh mắt Như Ý đầy sát ý, nhìn về phía Hàn cũng mang theo vẻ lo lắng.

Hàn hiểu, gật đầu: “Việc này, để cho ta đi, ta sợ……”

Như Ý đưa tay lên, cắt lời Hàn nói, đồng thời cũng ngăn lại ý tưởng của hắn ta: “Tôi không muốn một người chưa cứu ra, người khác lại bị hãm hại, tình hình bên tôi cũng có chút kỳ lạ, bên anh đừng thể để xảy ra chuyện gì, còn nữa việc inh doanhbên Vệ quốc công thế nào rồi?”

Như Ý hỏi chuyện này, đương nhiên là hy vọng Hàn có thể chuyển hướng sang chuyện kinh doanh của Vệ quốc công.

“Lần này thừa thắng xông lên thôi, không cần nương tay, chỉ mong có thể rời tầm mắt Vệ quốc công qua đó!” Như Ý cũng khó xác định Vệ quốc công rốt cuộc xem bên nàoquan trọng hơn, hay là cả hai người đều quan trọng ngang nhau.

“Bẩm báo Hoàng thượng, có tin tức!” Một người mặc đồ đen quỳ gối cúi đầu, cung kính bẩm báo, nhưng nhìn hắn lúc này có chút vui vẻ.

Hoàng thượng nghe bên dưới bẩm báo, lập tức dừng hành động lại, ánh mắt mang theo vẻ hy vọng nhìn người thủ hạ: “Nói cho trẫm, rốt cuộc là thế nào?”

Người đó nghe Hoàng thượng kích động, cũng biết chuyện này có bao nhiêu quan trọng với Hoàng thượng, không dám chậm trễ mà nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần ở hiệu cầm đồ phát hiện thứ này.” Người đó cẩn thận dâng thứ bên cạnh cầm trong tay lên.

Lúc Hoàng thượng nhìn thấy thứ đồ trong tay, thế mà lộ ra sự dịu dàng, thương tiếc cầm trong tay mình.

“Tra được là vật của người nào không?” Hoàng thượng tuy vui, nhưng vẫn chưa mụ đầu, rất lo lắng hỏi han.

Người đó quỳ gối hạ đầu: “Thuộc hạ đang tra tìm, người đó hình như sợ bị phát hiện, đã chuyển của tay mấy người, bây giờ đang điều tra!”

Hoàng thượng nghe tin tức người đàn ông bẩm báo, ánh mắt sốt ruột, nhưng vẫn thu bàn tay muốn chém ra: “Mau chóng điều tra ra, vất vả mãi mới có được tin tức này, dù thế nào cũng không thể bị đứt!”

Người đàn ông nhìn thấy Hoàng thượng chậm rãi buông tay, trong lòng mới dần iên tâm, có nghĩa rằng hắn đã được bảo vệ một mạng, ý nghĩ của Hoàng thượng vui buồn thất thường, bọn họ làm nô tài có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Mau chóng đi điều tra, trẫm phải nhanh chóng biết được đáp án!” Cuối cùng Hoàng thượng hô to một tiếng, bảongười ra ngoài.

Nhìn ngọc bội trong tay, Hoàng thượng lấy miếng kia bên người ra, cẩn thận ghép lại với nhau, trong mắt mang theo vẻ lưu luyến si mê, nhớ tới hai người thề non hẹn biển, nhớ cô đỡ tên cho mình, nhớ cô chạm vào dung nhan hắn, nước mắt đọng lại trên tay hắn.

Hắn không cho phép, không cho phép cô biến mất khỏi thế giới của mình, hắn từng nói nếu cô đi, hắn sẽ để mọi người chôn cùng cô, bây giờ hắn chỉ là bướng bỉnh cảm thấy cô còn sống.

Ban đêm kéo đến, Hàn triệu tập mấy người thủ hạ võ công không tệ, thay trang phục đi đêm, phát mấy tấm bản đồ tới địa lao tới tay mấy người.

“Các ngươi vạn lần không thể để đánh rắn động cỏ, như vậy chủ tử mới không gặp nguy hiểm, hiểu không?” Hàn nói tới chủ tử Băng, là muốn người trước mặt có thể hết sức cẩn thận.

Hắn ta nhìn bóng mấy người biến mất trong đêm tối, âm thầm cầu nguyện.

Đêm nay Vệ quốc công đặc biệt cảnh giác, có lẽ chuyện gần đây rất thuận lợi, vừa rồi người ở dưới bẩm báo gần đây thủ hạ của hắn hoạt động rất thường xuyên, ông ta vui vẻ, đương nhiên nơi cần tra, ông ta vẫn mang người điều tra dấu vết để lại.

Đêm nay khiến dục vọng ông ta mãnh liệt lạ thường.

Nghĩ từ lần trước khi người phụ nữ ngất, đã mấy ngày không đụng tới cơ thể mềm mại của người phụ nữ kia, hạ thân cương làm ông ta hơi gấp gáp.

Băng không có năng lực phản kháng, cơ thể bị người khác lau rửa, nhưng vẫn làm cô ta cảm thấy buồn nôn, không chết được, sống thì khó chịu, những ngày như thế làm cô ta cảm thấy rất dày vò.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi đang đợi ta ư?” Vệ quốc công không biết liêm sỉ đi tới, còn mang theo nụ cười phóng đãng.

Băng không nhìn, không cử động, không phản ứng, tất cả chỉ có sự im lặng, bởi cô ta biết tất cả hành động của cô ta đều chỉ phí công.

Vệ quốc công nhìn thấy Băng phản ứng như vậy, không cảm thấy hứng thú, nhưng dù có không cảm thấy hứng thú, cũng phải để ông ta giải quyết dục vọng của ông ta mới được.

Mấy người mặc đồ đen dựa theo lộ tuyến bản đồ, nhanh chóng tìm được cửa vào địa lao, nhưng bởi Như Ý không biết cụ thể Băng bị nhốt ở gian nào, mấy người lẻn vào cũng không dễ dàng tìm được.

Chuyển động xuyên bốn phía, không ngờ Vệ quốc công đã sớm chuẩn bị ổn thỏa cơ quan.

“Rầm” Mấy người bị nhốt vào trong đại lao.

Vệ quốc công mới giải quyết xong vấn đề, đang chuẩn bị rời đi, nghe được tiếng cảnh báo truyền tới, lập tức mặc quần vào, trên mặt lộ nụ cười đã thực hiện được: “Không ngờ chỉ có một mình ngươi mà là một đám người! Ngươi nói xem, kéo thêm người cùng thẩm vấn với ngươi thế nào, ta xem có thể chiêu thêm nhiều người nữa đấy!”

“Ha ha ha……” Tiếng cười của Vệ quốc công vang vọng cả Vệ phủ.

Cũng vang vào trong phòng Như Ý, Như Ý giật mình, thầm kêu không ổn rồi, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Bỗng chốc, cả Vệ phủ bị ánh sáng bao phủ.

Khi Như Ý chạy tới sảnh lớn, nhìn thấy mấy người mắc đồ đen cùng cô gái tả tơi, cô không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng cô lúc đó.

Ánh mắt Như Ý khóa chặt trên người Băng, quần áo đã không thể che được cơ thể cô ta, ánh mắt cô ta dại ra, trên cổ, trên tay, trên ngực lộ ra tất cả đều là dấu hôn, mang theo tơ máu, hạ thân cũng không có cách nào che khuất, cứ thế bại lộ trước mặt mọi người, nhận ánh mắt chăm chú cười nhạo của mọi người, chỗ cô ta quỳ xuống còn có vết máu chảy ra.

Như Ý nhìn Băng như vậy, tay siết chặt, sự tức giận tăng lên, đau đớn kích thích thần kinh cô.

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Như Ý không, rõ ràng Băng đang dại ra lại ngẩng đầu lên nhìn Như Ý, sau đó cúi đầu lắc, tuy động tác biên độ nhỏ như vậy, nhưng Như Ý biết đó là lời nói với cô.

Cô cố gắng giữ vững mình, cố gắng kiềm chế.

Vệ quốc công tuyên bố công trạng của ông ta trước bốn phía, sau đó trào phúng, tiếng cười đó mang theo vẻ tục tĩu.

Ánh mắt Như Ý nhìn vẻ mặt cười càn rỡ của Vệ quốc công, giờ phút này cô chỉmuốn nghìn đao đâm thủng ông ta.

Đột nhiên một người chạy vào, lướt qua mọi người, chạy thẳng tới bên cạnh Vệ quốc công, ghé vào tai ông ta nói nhỏ mấy câu.

Như Ý nhìn vẻ mặt ông ta thoáng chốc thay đổi, cô muốn báo thù, cô phải cứu Băng ra, cô phải……

Cô cứ thế nhìn Vệ quốc công, tất cả tin tức truyền tới đều do cô.

“Như Ý, đi theo ta!” Vệ quốc công ngẩng đầu, đưa Như Ý rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Như Ý không dừng bước, đuổi kịp bước chân Vệ quốc công đi ra ngoài, cô biết Hàn đã làm việc này.

“Như Ý, cô xem phía kinh doanhxảy ra chuyện gì? Đối phương vậy mà ngăn chặn nhiều thứ của chúng ta như thế, hơn nữa thân không biết quỷ không hay!” Vệ quốc công cúi đầu, nên sự chú ý tập trung vào chuyện kinh doanh kia.

Như Ý nhìn Vệ quốc cng lo lắng xem thư truyền đến, trong lời nói đầy sự bối rối dồn dập.

Bình luận

Truyện đang đọc