CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Âu Dương Tuyệt gật đầu, nói: “Qủa thật là như vậy.”

Như Ý khẽ nói: “Không biết vì sao, cảm giác của tôi cũng có chút kì lạ, luôn cảm thấy sẽ có việc gì đó xảy ra.”

“Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ làm đau đầu thôi.” Âu Dương Tuyệt vừa lái xe, còn tay còn lại thì vuốt ve đầu cô.

Loại cảm giác thân mật này…

Vì sao lại thân thuộc như vậy, hình như ở đâu đó đã từng xảy ra tình cảnh như thế này rồi.

Như Ý sững sờ giơ tay phải lên, học theo cách của Âu Dương Tuyệt, tự sờ đầu của mình.

“Này, cô Như Ý, còn đó không?” Giọng nói của Âu Dương Tuyệt đột nhiên từ bên tai truyền đến.

“Hả!” Như Ý hoàn hồn lại, nói: “Sao vậy?”

Âu Dương Tuyệt thấy cô hoàn hồn lại, gần như thở một hơi: “Cô đến nhà rồi!” Sau đó anh ta nhíu mày nói: “Cô không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Như Ý nhìn xung quanh, quả thật là đã đến cổng của biệt thự rồi, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.

“Tôi?”

Như Ý khoát khoát tay, nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, được rồi, tôi đi đây.” Nói xong, mở cửa bước xuống xe.

“Chúng ta lúc nào thì có thể gặp lại được đây.” Thừa lúc Như Ý chưa đi bao xa, Âu Dương Tuyệt lớn tiếng hỏi.

“Có duyên thì sẽ gặp lại, hà tất phải chấp nhất những thứ này.” Như Ý đột nhiên chạy đến nói một câu rất có hàm ý…

“Thật sự nếu lần sau gặp mặt, không biết cô lại mang đến cho tôi ngạc nhiên như thế nào.” Âu Dương Tuyệt nhìn bóng lưng của Như Ý biến mất ở khúc cua nói.

Qủa thật, đối với anh ta mà nói, trên người của Như Ý có vô số bí mật…

Minh Ngôn Hạo cả buổi tối cũng không ngủ được, dừng xe trước cổng biệt thự, vì chờ sự xuất hiện của Như Ý.

Bởi vì anh nghe Giai Tử Trạch nói, cả một buổi tối, Như Ý vẫn chưa về nhà.

Lúc Như Ý xuất hiện trong tầm mắt của mình, sự phẫn nộ trong lòng anh lại lần nữa bùng phát.

Cả một buổi tối đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, cô lại xem như không có việc gì mà đi ra ngoài hẹn hò. Minh Ngôn Hạo hận không thể đem cô xé thành trăm mảnh.

Như Ý đang đi đến trạm kiểm soát chỗ cổng, một người có vẻ là bảo vệ đưa một bức thư qua cho cô, vô cùng cung kính hỏi: “Cho hỏi cô là chủ sở hữu của căn nhà số 20, tòa nhà F, tên Như Ý phải không?”

Số 20 tòa nhà F, không phải đây là biệt thự của Giai Tử Trạch sao?

Như Ý nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, có chuyện gì à?”

“À, chuyện là thế này, sáng sớm hôm nay, có một người đàn ông tự xưng là Minh Ngôn Hạo có gửi một bức thư, là gửi cho anh Giai Tử Trạch, mời cô kiểm tra và nhận.”

“Minh Ngôn Hạo?” Trong lòng Như Ý hoài nghi: Thứ mà Minh Ngôn Hạo gửi đến? Chẳng qua sau đó cô cũng tự nhiên nhận lấy, Minh Ngôn Hạo và Giai Tử Trạch là bạn tốt, hai người họ thư từ qua lại cũng không có gì kì lạ.

Trên đường đi, Như Ý khẽ xé phong thư ra, trong phong thư hình như có một khối thô ráp, nhưng không nhìn ra đó là gì, cô cũng ngại mở ra nhìn, chỉ chờ Giai Tử Trạch trở lại rồi nói.

Minh Ngôn Hạo luôn ngồi trong xe nhìn thấy cô tiến vào khu biệt thự, cũng xuống xe theo, nhìn ngó xung quanh không có ai, sau đó đi theo vào.

Lúc Minh Ngôn Hạo vừa mới tiến vào tiểu khu, bảo vệ nhanh chóng cởi bỏ mũ, tận lực cúi đầu xuống, đợi cho thân ảnh Minh Ngôn Hạo hoàn toàn biến mất, anh ta mới chậm rãi đóng cửa lại, lấy ra một bảng hiệu đã sửa qua, sau đó cởi bộ đồ trên người ra rồi ném vào một góc, không ai phát hiện, trong góc ấy, có một người bảo vệ nằm dưới đất…

Minh Ngôn Hạo luôn đi theo sau Như Ý, anh ta không định gặp mặt Như Ý, hiện giờ thân phận của anh ta không thích hợp để lộ diện, càng không thể để cho người khác biết anh ta ở chỗ này, bởi vì tất cả người ở bên ngoài đều biết, anh ta là công ty

Chuyện xảy ra tối qua, Minh Ngôn Hạo vẫn rõ rành rành, tất cả đều ngoài dự kiến của anh cho nên mới đi tìm Như Ý hỏi cho rõ ràng, bởi vì Như Ý là người duy nhất biết được tối qua anh đi gặp người bí ẩn kia.

Nhưng Như Ý lại hồn nhiên không cảm giác được có người đi theo, lúc trở lại biệt thự, cửa lớn đang mở.

“Dì Trương, dì Tăng!”

Như Ý đứng ở trong phòng khách, gọi lớn.

Bình thường khi cô quay về, dì Trương và dì Tăng đều sẽ ra đón, vì sao hôm nay lại không có một ai, hơn nữa cửa lớn lại mở toang như vậy.

Như Ý hoài nghi đi quanh biệt thự, nhưng lại phát hiện không có bất kì người nào.

“Thật kì lạ, lúc này cũng không phải là lúc để ra ngoài.” Như Ý lắc đầu, tiện tay để phong thư trên bàn trong phòng khách, đi vào trong phòng của mình.

Cả tối qua vẫn chưa tắm rửa, Như Ý định tắm rửa sạch sẽ, sau đó nghỉ ngơi một chút.

“À?” Khi Như Ý cởi hết đồ, đột nhiên nghĩ đến chuyện ở khách sạn Paul, chỉ đành mặc khăn tắm đi mở máy tính, thuần thục kết nối với bộ sạc không dây, nhưng máy tính lại không cách nào mở được, chỉ có bốn hình ảnh không có tín hiệu.

Như Ý nhíu mày, lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

Đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn phím, nhưng cho dù cô thử như thế nào cũng đều không có tín hiệu.

“Hử?” Trong lòng Như Ý tuy nghi ngờ, nhưng cũng không tiếp tục, mà là mở nhật kí video lên.

Trừ phi là camera bị người ta phát hiện ra hoặc bị phá vỡ, mới xuất hiện tình trạng như thế này. Đã như thế, vậy thì tìm video trước khi bị phá vỡ là được rồi.

Rất nhanh, Như Ý đã tìm được trong nhật kí video, mở ra, cửa sổ của máy tính lại bị bốn hình ảnh chiếm giữ…

Dưới lầu, Minh Ngôn Hạo chậm rãi đi vào trong biệt thự của Như Ý, vào trong phòng khách, nhẹ nhàng đi tới, đi lại giống như trong nhà của mình.

Khi nhìn thấy bức thư được đặt trên bàn, anh đưa tay ra…thiếu chút nữa đụng đến bức thư, thì ngừng lại theo bản năng, sau đó chậm rãi đưa tay về.

Không biết vì sao, sau khi tiến vào biệt thự, anh có một loại cảm giác không yên, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, anh xoay người, từ sau lưng lấy ra một khẩu súng lục màu bạc và giữ nó trong tay, từng bước từng bước đi lên lầu…

Ở trong phòng, Như Ý đang tập trung tinh thần nhìn vào hình ảnh trên máy tính. Cô lướt qua rất nhiều video không liên quan, cuối cùng dừng ở video hơn 8h tối hôm qua.

Bởi vì người ở đầu dây bên kia hẹn đúng 9h đến, nhưng đã 8h55 phút, vẫn như cũ chưa thấy bất kì ai xuất hiện trong phòng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi đã chạm đến 8h59 phút, cửa phòng đột nhiên chậm rãi bị đẩy ra, trái tim của Như Ý theo tiếng mở cửa mà sắp vọt lên đến cổ họng.

Không làm cho Như Ý đợi lâu, sau khi cửa phòng mở ra, có một người đàn ông tiến vào, nói đúng ra là một người đàn ông với vẻ mặt căng thẳng, vì sao nói anh ta căng thẳng, bởi vì sau khi tiến vào trong phòng thì vẻ mặt của anh ta giống như được thả lỏng, cả người mệt lả dựa vào cửa, lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Như Ý cũng không phải là người bình thường, từ động tác của người đàn ông nhìn ra được, đây chính là người bí ẩn đã gọi điện thoại cho cô, bởi vì khi đó người kia gọi điện cho cô cũng căng thẳng như vậy, giống như nhiều hơn một phút thì sẽ bị quái vật phát hiện.

Như Ý cũng càng ngày càng tò mò, rốt cuộc là bí mật như thế nào, hơn nữa nhất định cần Minh Ngôn Hạo đi.

Sau khi người đàn ông đi vào xuất hiện trên hình ảnh, đóng cửa lại, tiến vào phòng khách, ngồi trên sofa, nhưng chưa đến một phút, anh ta lại nhíu chặt mày, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên tay trái.

Khi thời gian đã nhảy đến 9h10 phút, người đàn ông đột nhiên giống như bị kim châm mà nhảy lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cửa. Được copy tại { TRUMT RUYEN.C O M }

Như Ý đã đoán được, có lẽ là Minh Ngôn Hạo đến rồi, bí mật ngay lập tức sẽ có lời giải, trong lòng của Như Ý càng ngày càng khẩn trương.

Minh Ngôn Hạo chậm rãi đi vào phòng mà Như Ý ở, ghé tai sát vào cửa phòng im lặng nghe ngóng.

Như Ý căng thẳng nhìn chằm chằm video, người đàn ông trong video đã đi mở cửa, lúc này, nghênh đón một người đàn ông khác vào, nhưng lại không phải là Minh Ngôn Hạo.

Đó là một ông lão khoảng tầm hơn năm mươi tuổi.

Trong lòng Như Ý nảy lên, âm thầm gào thét: Sao lại không phải là Minh Ngôn Hạo, ông lão đó là ai?

Sau khi ông lão kia tiến vào, người đàn ông trung niên bắt đầu nói chuyện, bởi vì không có máy kết nối âm thanh nên chỉ có thể nhìn môi để đoán nội dung cuộc nói chuyện.

Người đàn ông trung niên: Ông là ai?

Ông lão: Tôi chính là người mà cậu tìm.

“Ông là…tổ số 7?” Giữa câu nói kia, người đàn ông trung niên còn nói mấy chữ nữa, bởi vì anh ta quá mức căng thẳng nên dẫn đến nói chuyện hơi run rẩy, Như Ý rất khó để đoán được.

“Số 7?” Ông lão nói: “Cậu là ai? Cậu làm sao biết.” So với người đàn ông kia thì ông lão trấn định hơn nhiều.

“Ông thật sự là số 7?” Người đàn ông trung niên ở trong video đột nhiên kích động, giữ chặt lấy cánh tay của ông lão kia: “Tiền đâu tiền đâu? Ông có mang đến không?”

“Tiền gì?” Ông lão nhíu chặt mày nói.

Người đàn ông trung niên gần như muốn tìm cho thấy tiền, bắt đầu lục soát cả người ông lão, nhưng làm cho anh ta thất vọng là toàn thân ông lão gần như không có một đồng nào.

Ông lão lại mở miệng: “Cậu tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Người kia uể oải nói: “Không phải là ông sao? Ông bảo tôi đi làm một chuyện, sau khi xong việc ông sẽ cho tôi 3 tỷ, sao giờ đột nhiên lại lật lọng.” Nói đến câu cuối cùng, người đàn ông trung niên bỗng dưng như điên lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm ông lão kia.

“Tôi đồng ý cậu chuyện gì?”

Ông lão nói: “Chỉ cần cậu đem nguyên nhân nói với tôi, tôi sẽ cho cậu 3 tỷ.”

“Thật sao!” Hy vọng của người đàn ông lại lần nữa bùng cháy.

Ông lão tiếp tục nói: “Nói toàn bộ cho tôi biết, tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”

Người đàn ông trung niên nói: “Mấy ngày trước…ông gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi lấy trộm danh sách kia, tôi đã lấy trộm được rồi.”

“Danh sách? Danh sách gì? Ở đâu?” Ông lão truy hỏi.

“Ông không biết danh sách kia ư?” Người đàn ông trung niên hoài nghi nhìn ông lão, thân thể chậm rãi kéo xa khoảng cách với ông lão.

Ông lão cười lạnh rút ra một quyển sổ từ trong ngực, ở trên đó tùy tiện xé một trang ném cho người đàn ông trung niên, nói: “Trong này là 3 tỷ, chỉ cần cậu nói ra danh sách kia, 3 tỷ này sẽ là của cậu, mục đích của cậu không phải là cần tiền sao?”

Người kia hơi chần chờ, nhưng rất nhanh nhận lấy tấm phiếu, cười nói: “Đó là danh sách những nhân vật quan trọng trong đội chiến thuật ám sát đặc biệt ở Đông Nam Á.”

“Cái gì!” Ông lão kinh ngạc nói, lúc này ông lão không còn bình tĩnh như trước nữa, nói: “Mau nói tôi biết, danh sách đó ở đâu.”

Người đàn ông trung niên cất tấm phiếu vào trong túi, nói: “Danh sách ở khu du lịch phía Nam…”

Trái tim của Như Ý đập mạnh, chỉ nhìn thấy người kia trong video không có bất kì dấu hiệu nào mà chậm rãi ngã xuống, sau đó, ông lão kia dùng động tác không phù hợp với độ tuổi của ông ấy mà nhanh nhẹn né tránh ở dưới hộc tủ trong phòng khách.

Như Ý cho dù có ngốc như thế nào nữa, cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông trung niên kia bị người ta đánh lén.

Lúc Như Ý lần nữa muốn xem lại cho rõ video thì video đột nhiên mất tín hiệu, vừa nhìn, thì ra là video đã kết thúc rồi.

Ông lão đi vào kia là ai? Minh Ngôn Hạo đã đi đâu? Là ai nổ súng? Khu du dịch phía Nam..,là nơi nào đã cất giấu danh sách?

Tất cả những điều này lại lần nữa trở thành bí ẩn.

Bình luận

Truyện đang đọc