CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Cát Băng xem như hiểu rõ, hắn ta không nên tầm thường vô vị như vậy, ở cái thế giới này, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé luôn là chân lý từ trước đến nay: “Được, ta chứng minh cho người!” Hắn ta lập tức đồng ý lời nói của Cát Lượng, ít nhất bây giờ, lời nói của Cát Lượng kích thích hắn ta.

“Tốt, rất tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay!” Cát Lượng cắn răng, không ngừng gật đầu nói tốt, ánh mắt lập tức quay lại nhìn người đang quỳ bên dưới: “Còn sững sờ ở đây làm gì, còn chưa cút xuống đi tra, lại còn muốn để ta dạy cho các người làm thế nào nữa sao!” Cát Lượng tức giận quát.

Người nọ bị quát như vậy, vội vàng chạy ra ngoài, đâu còn dám ở lại nhiều lời, vừa rồi Cát Lương còn hung ác với đệ đệ của mình như vậy, hắn ta chỉ là thuộc ạ, nếu quả thật chọc giận hắn, ngay cả mạng nhỏ này cũng không còn.

Như Ý nghe xong lời nói của Huyền Dạ thì vội vàng chạy đến chỗ Phinh Đình.

Kỳ thật Phinh Đình đã sớm suy nghĩ kỳ, mặc dù không biết Như Ý còn muốn nói với mình sự thật gì, nhưng mà nàng ta có dự cảm, chuyện này sẽ cởi bỏ nghi ngờ rất nhiều năm trong lòng mình.

“Phinh Đình, cơ thể ngươi yếu như vậy, vẫn là ít ra gió, bằng không vết thương còn chưa lành, lại thêm phong hàn thì càng không ổn!” Như Ý đi vào trong sân nhỏ thì nhìn thấy Phinh Đình ngẩn người nhìn bó hoa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Phinh Đình nghe Như Ý gọi như vậy, tỉnh táo lại, nhìn người đến là Như Ý, trên mặt mừng rõ: “Ngươi đã đến rồi sao, ta còn tưởng hôm nay ngươi không đến chứ!”

Như Ý đi đến, đỡ Phinh Đình vào phòng, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Sao có thể, ta không phải là người không coi trọng chữ tín, nếu hôm qua nói hôm nay tới, nhất định sẽ không quên, trừ phi có chuyện ngoài ý muốn!” Như Ý nói lời này cũng không có ý gì, nhưng lại làm cho cả người Phinh Đình khựng lại.

“Như Ý cô nương, ta tin tưởng ngươi, ngươi không phải nói như vậy, điềm xấu!” Phinh Đình không biết vì sao, vừa mới nghe Như Ý nói lời này, trong đầu giống như bị đâm vào, trở nên hoảng loạn.

Đối với hành động bất ngờ của Phinh Đình, Như Ý tự đọng hiểu là vì Phinh Đình phải chịu tội quá nhiều, cho nên mới nhạy cảm như vậy: “Yên tâm, ý của ta chỉ là muốn nói với ngươi, ta là một người giữ chữ tín!”

Phinh Đình gật gật đầu, hai người cùng đi vào phòng.

“Phinh Đình ta biết rõ trong lòng người vẫn luôn nghi ngờ, chỉ sợ quấy nhiều ngươi lâu, hôm nay, ta đã điều tra xong, cho nên, có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng của ngươi, ngươi nghe chuyện ta nói xong, ngươi hãy cho ta đáp án chuyện ngươi nói ngày hôm qua!?” Như Ý biết Phinh Đình đang chờ cái gì, nên cũng không lòng vòng quanh co, trực tiếp nói rõ mục đích hôm nay của mình.

Phinh Đình gật gật đầu, đồng ý với Như Ý, hôm nay mặc dù nàng ta đã quyết định xong, nhưng mà vẫn còn có chút tò mò, cho nên mới không từ chối lời nói của Như Ý.

“Chuyện phải nói từ mười lăm năm trước, khi đó ngươi mới có mấy tuổi, lúc ấy ngươi có một gia đình hòa thuận, nhưng một thời điểm nào đó, một lời đồn đãi phá vỡ tất cả yên bình của nhà các ngươi, một buổi tối có một đám người đến, bon họ giết chết tất cả mọi người mà ngươi lại may mắn tránh khỏi một kiếp, được người cứu đưa đi, đi vào chỗ gọi là Đào Viên sơn mạch, bọn họ nói với người tất cả mọi thứ này là chân tướng, sau đó hy vọng ngươi báo thù, dạy cho ngươi tất cả võ vông, để ngươi ra sức vì bọn họ! Đây là chân tướng Đào Viên sơn mạch nói cho ngươi đúng không?”

Như Ý thuật lại từng câu chuyện năm đó một lần, sau đó đợi Phinh Đình trả lời.

Mặc dù Phinh Đình không biết vì sao Như Ý nói đến chuyện này, nhưng mà vẫn phối hợp gật đầu: “Đúng, lúc ấy lão đương gia còn sống thì mọi thứ đều là ông ấy nói cho ta biết, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không hề thay đổi, mọi thứ giống thật như vậy, hơn nữa hôm nay cái Hắc huyền lệnh này quả thực xuất hiện trong Huyền Thiết sơn trang, ngươi nói không phải chân tướng thì là gì?”

Mặc dù bây giờ Phinh Đình vô cùng quan tâm đến Huyền Thiết, thậm chí còn có cảm tình khác, nhưng mà nàng ta còn chưa biết quan hệ thật sự giữa Như Ý với Huyền Thiết và sơn trang này, cho nên nàng ta mới quyết định ở một chỗ với Như Ý, nếu như biết, nàng ta quả quyết sẽ không nhận giặc làm cha.

Như Ý cũng không thấy cách nói của Phinh Đình kỳ lạ, thậm chí cô còn cảm thấy đây là cái nhìn bình thường của người bị cừu hận che mắt.

“Ngươi không nên nóng nảy, tiếp sau đây ta muốn nói với ngươi, có thể sẽ làm ngươi chơi trò ôi bất ngờ, nhưng mà ta hy vọng ngươi phải bình tĩnh một chút, bởi vì chân tướng sự thật có thể khác biệt so với cái ngươi đã biết có chút lớn.”

Như Ý đứng lên, giống như là chính thức trở lại nơi xảy ra chuyện năm đó, chậm rãi nói: “Năm đó, một nhà của ngươi thật sự vui vẻ hòa thuận, nhưng mà vì lời đồn về Hắc huyền lệnh, làm cho sơn trang nhà các ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sau đó có vô số nhân sĩ võ lâm bắt đầu khiêu khích sơn trang của các ngươi, cho đến một buổi tối, Đào Viên sơn mạch này ngụy trang thành người của Huyền Thiết sơn trang, cướp sạch của sơn trang các người, sau đó lại ôm ngươi lúc chưa bao lớn về, huấn luyện ngươi trở thành sát thủ đắc lực nhất của bọn họ, hơn nữa còn nói với ngươi rằng, kẻ thù của ngươi chính là người Huyền Thiết sơn trang, kỳ thật ngươi căn bản không biết, Huyền Thiết sơn trang không hề có cái gọi là Hắc huyền lệnh, Hắc huyền lệnh có thể ở trong Đào Viên sơn mạch.

Như Ý nói xong, lẳng lặng chờ Phinh Đình phản ứng lại, cô biết rõ cảm giác này có chút đau khổ, niềm tin vững chắc nhiều năm như vậy, lại thay đổi phút chốc, loại mùi vị này khiến người ta khó có thể chấp nhận.

Mắt Phinh Đình rung rưng, nhưng mà không khóc không rống, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc quá khí nào, chỉ là ánh mắt có chút ngây ra, thật lâu, cũng không biết nàng ta đã suy nghĩ thông suốt hay chưa, lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng ta cũng rất bình tĩnh.

“Vậy ngươi có thể cho ta biết, ngươi và Huyền Thiết sơn trang này có quan hệ thế nào? Còn cái người gọi là Huyền Thiết kia, có phải mới là chủ nhân chân chính của sơn trang này?” Lúc này, Phinh Đình thể hiện sự tỉnh táo mà sát thủ nên có, hoàn toàn không giống với người bị kích thích, nói trúng tim đem, trực tiếp hỏi sâu vào vấn đề.

Cũng may Như Ý cũng không phải là người bình thường, mặc dù bất ngờ với tình huống như vậy, nhưng mà cũng có thể đối đáp được: “Đúng như ngươi nghĩ, chủ nhân của Huyền Thiết sơn trang này là Huyền Thiết, mà chủ nhân của Huyền Thiết là ta, đáp án này ngươi có hài lòng không?” Như Ý cũng không lo lắng Phinh Đình không chịu được kết quả như vậy, nhưng mà đối với người mà cô chọn trúng, nếu như vấn đề như vậy cũng không chấp nhận được thì, nhiệm vụ sau, cũng không cần thiết phải để nàng ta đi làm nữa.

Mặc dù Phinh Đình cảm thấy lồng ngực bị cái gì đó chặn lại, nhưng mà ý chí của nàng ta chống đỡ lại, nàng ta tin tưởng Như Ý sẽ không tự nói với mình những chuyện này mà không có chứng cứng, bằng không sao có thể làm cho mình tin tưởng được.

“Cho ta chứng cứ!” Phinh Đình muốn chứng cứ, mặc dù nàng ta đã nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là niềm tin duy trì nhiều năm như vậy, đột nhiên bị đẩy xuống, điều này làm cho nàng ta không chấp nhận nổi.

Như Ý biết đáp án mà Phinh Đình muốn: “Đây là đồ năm đó chúng ta tìm thấy trong tay phụ thân của ngươi, ông ta liều mạng nắm trong tay thứ này, ngươi có thể xem qua, mặc dù đối với một đứa bé ba tuổi thì cũng không nhớ gì, ta cũng không biết, nhưng đều nói máu mủ tình thâm, chỉ mong ngươi có thể cảm ứng với phụ thân của mình!”

Kỳ thật sở dĩ có được vật này hoàn toàn là vì lúc trước Huyền Thiết đi ngang qua Phinh Đình sơn trang, nói đến Huyền Thiết và Phinh Đình lại có chút sâu xa, Huyền Thiết lại có một hôn ước với Phinh Đình, nhưng mà Như Ý không muốn hai người yêu nhau dùng cách này trói chặt một chỗ.

Phinh Đình lấy một trang giấy trong lồng ngực ra, xem ra là một trang giấy rất cũ, nước mắt ức chế không nổi rơi xuống, nàng ta lập tức ngồi chổm hổm trên đất: “Cha!” Trong đầu nàng ta, giống như là xuất hiện hình ảnh nàng ta và phụ thân vui cười, những chữ loang lổ máy naft, cùng với chữ trong tờ giấy đó, đều là từ trong tay một người mà ra, lúc này nàng ta mới có thể khẳng định là do cha mình viết, về phần nội dung bên trên, đã cho nàng ta chân tướng.

“Như Ý cô nương, chuyện này ta đồng ý, nhưng mà xin cho ta yên tĩnh một chút trước, ngày mai ta sẽ theo yêu cầu của ngươi mà làm! Ta muốn báo thù!” Phinh Đình tận lực khắc chế tâm tình của mình, nghiêm túc nói.

Như Ý gật đầu, biết lúc này Phinh Đình đau khổ, cũng không muốn quấy rầy, yên lặng đi ra ngoài.

Rời khỏi phòng Phinh Đình, Như Ý dường như nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật vừa rồi lấy huyết thư ra, cô cũng chảy mồ hôi dầm dề, bởi vì cô cũng không thể xác định một đứa nhỏ mấy tuổi có thế nhớ rõ phụ thân của mình bao nhiêu, hướng chi còn là chữ viết của phụ thân, nhưng mà, ông trời cũng đứng về phía cô, bằng không sẽ không để Phinh Đình lấy ra được một thứ có thể hợp nhất với chữ đó.

Như Ý nhớ đến Huyền Thiết, cũng không biết nam tử này thế nào rồi? Đều nói duyên phận là thứ gì đó kỳ quái, hôn ước của hai người trong trận cướp đó đã biến mất, mọi thứ dường như đều cắt đứt, nhưng mà quanh đi quẩn lại thời gian dài như vậy, lại về lại điểm bắt đầu, bọn họ nhất định sẽ thành một đôi.

“Môn chủ, người đến rồi!” Huyền Thiết vốn đang nằm, vừa thấy Như Ý đến, vội vàng muốn đứng dậy.

Như Ý bước nhanh sang ngăn cơ thể Huyền Thiết lại: “Được rồi, không nên lộn xộn, thân thể của ngươi còn rất yếu, nếu như ngươi thật sự muốn nhiệt tình hoan nghênh ta như vậy, thì nhanh chóng khỏe lại, đứng ở trước mặt ta!” Như Ý trêu ghẹo nói, bình thường cô mặc dù không nói chuyện với thuộc hạ, nhưng mà cũng không phải cả ngày sa sầm mặt, cho nên Huyền Thiết xem như thích ứng với sự ngượng ngập của Như Ý.

“Môn chủ, Phinh Đình…”

“Phinh Đình nàng ta thế nào đúng không? Ta biết ngươi sẽ hỏi chuyện này!” Như Ý lập tức tiếp lời nói của Huyền Thiết, cũng không khách khí trêu chọc.

Huyền Thiết vốn không phải là người giỏi nói chuyện, bị Như Ý trêu ghẹo như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Như Ý nhìn thấy Huyền Thiết có vẻ luống cuống tay chân, cũng không quá trớn, cười cười nói: “Yên tâm, nàng ta rất tốt, hơn nữa ta còn muốn nói cho ngươi một tin tức tốt, ngươi có muốn nghe hay không?” Lúc này Như Ý không xem Huyền Thiết là thuộc hạ của mình, mà xem như là một người bạn.

Huyền Thiết sững sờ, chỉ có thể gật đầu.

Mắt Như Ý nhìn ánh mắt của Huyền Thiết, dường như cũng không có bao nhiêu hứng thú, trong lòng muốn trêu ghẹo, sắc mặt vẫn không thay đổi: “Ngươi còn nhớ rõ Vô Tuyết sơn trang bị Đào Viên sơn mạch cướp sạch năm đó không?”

Như Ý vừa dứt lời, rõ ràng nhìn thấy phản ứng của Huyền Thiết không giống lúc trước, nhìn Như Ý có chút chờ đợi.

Như Ý cố ý úp mở: “Chẳng lẽ ngươi không biết? Vậy thôi!”

Huyền Thiết vốn đang cảm thấy hứng thú, đột nhiên Như Ý lại không nói, đương nhiên hắn có chút lo lắng: “Môn chủ, thuộc hạ biết, không phải ngươi nói sẽ nói chuyện tốt cho ta sao? Thuộc hạ đang nghiêm túc nghe đây!”

Như Ý đối với tư tưởng này của cổ nhân, trọng điểm nhiều khi có chút khó hiểu, cô suy nghĩ, nếu như Phinh Đình không phải là người có hôn ước với Huyền Thiết, mà người kia lại xuất hiện, Huyền Thiết phải chọn thế nào đây.

Ngược lại Như Ý cũng chưa phải phiền não vì loại này đã không còn khả năng xuất hiện nếu như, lập tức cười cười nói với Huyền Thiết: “Ngươi không phải vẫn luôn tìm kiếm vị hôn thê của mình năm đó sao, bây giờ người ở đâu? Như vậy, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết…” Lời nói của Như Ý chưa hết, nhìn thấy trên gương mặt Huyền Thiết lộ vẻ phức tạp, cô đoán là khó xử giữa hai nữ tử.

Bình luận

Truyện đang đọc