CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Ám Tinh nói: “Thái hậu hiểu lầm rồi! Nô tỳ cùng với Trác vương phi không hề có quan hệ cá nhân nào! Chứ đừng nói đến giúp đỡ!”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Hừ! Đừng tưởng rằng ai gia không biết ngươi thường xuyên lén lút giúp đỡ cô ta.”

Ám Tinh nói: “Thái hậu! Xin hãy nghe nô tỳ nói một lời.”

Thái hậu: “Ngươi nói đi! Nếu như không nói được nguyên do, ai gia...”

Ám Tinh cướp lời: “Nếu như sau khi nô tỳ nói xong, Thái hậu vẫn nghĩ rằng Ám Tinh có tội, Ám Tinh nguyện ý nhận sự trừng phạt!”

“Được.”

“Ngươi nói đi.”

“Ai gia nghe.”

Thái hậu ít nhiều cũng biểu hiện chút kiên nhẫn.

Dù sao Ám Tinh cũng là người thân cận tự tay bà ta bồi dưỡng ra.

Ám Tinh nghiêm túc nói: “Hồi bẩm Thái hậu.”

“Quả thật là Trác vương phi mang theo rất nhiều người.”

“Gây náo loạn tại ngự hoa viên.”

“Hơn nữa, thật sự là có xung đột cùng mấy vị nương nương.”

“Nhưng mà, Trác vương phi cũng không có đả thương người.”

“Trong lúc đang giằng co, chỉ có một cung nữ vì bảo vệ chủ tử mà té ngã, bị một vết thương nhẹ.”

“Trừ nàng ta thì cũng không có bất kỳ người nào bị thương.”

“Thật ra Trác vương phi cũng không phải là muốn phá hủy ngự hoa viên.”

“Mà là Trác vương phi cho người ở Thanh Nhã các đến ngự hoa viên hái hoa...”

“Có điều, động tĩnh quá lớn nên dẫn đến các nhóm phi tần khác vây xem và bất mãn.”

Ám Tinh lén liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Thái hậu: “Thái hậu bớt giận! Trác vương phi cũng không biết số hoa tươi này đều là do Thái hậu đã tốn rất nhiều tâm tư mới có thể tươi tốt và phong phú như ngày hôm nay.”

Thái hậu tức giận nói: “Cô ta ăn no rồi không có chuyện gì làm, đem người đến ngự hoa viên của ai gia hái hoa làm gì?”

Ám Tinh nói: “Thái hậu, Ám Tinh đã hỏi rồi ạ.”

Thái hậu: “Vậy cô ta nói như thế nào?”

Ám Tinh nói: “Trác vương phi nói mấy ngày nay đã thảo luận với thái y, thầy thuốc, đại phu đã cùng nhau nghiên cứu ra một phương thuốc khiến da người trắng nõn nà, có điều trong phương thuốc này vẫn còn thiếu một chút hương thơm, để tăng cường hiệu quả của thuốc và tăng thêm mùi hương, hoa tươi chính là thuốc dẫn tốt nhất.”

Sau khi Thái hậu nghe xong, kinh ngạc nói: “Cô ta thật sự đã nghiên cứu chế tạo thành công phương thuốc trẻ đẹp?”

Ám Tinh gật gật đầu: “Nghe nói tổng cộng có hơn hai mươi phương thuốc! Chỉ là Trác vương phi rất kín tiếng, không chịu tiết lộ chút chi tiết nào.”

Thái hậu hỏi: “Cô ta thật sự đã nói như vậy?”

Ám Tinh gật gật đầu: “Thái hậu minh xét, Ám Tinh tuyệt đối không có nửa điểm dám lừa gạt Thái hậu.”

Thái hậu gật gật đầu: “Ừm. Đương nhiên ai gia biết ngươi trung thành. Nhưng tại sao ngươi lại không cho ai gia đến ngự hoa viên?”

Ám Tinh nói: “Ngự hoa viên này là tâm huyết của Thái hậu, nếu như Thái hậu tự mình đến sẽ nhìn thấy toàn bộ hoa tươi của ngự hoa viên đều bị ngắt trụi, chắc chắn sẽ tức giận? Đến lúc đó chỉ sợ Thái hậu sẽ nhịn không được mà muốn trực tiếp đối đầu với Trác vương phi.”

Thái hậu âm trầm nói: “Ý của ngươi là ai gia không thể cùng cô ta xảy ra xung đột? Hẳn là ai gia phải xem sắc mặt cô ta?”

Ám Tinh nói: “Xin tha thứ cho nô tỳ cả gan, hiện tại Trác vương phi nghiên cứu chế tạo phương thuốc bước đầu đã có hiệu quả, Thái hậu nên nhẫn nại thêm vài ngày nữa ạ.”

Thái hậu gật gật đầu, như có điều gì đang suy nghĩ: “Ngươi nói cũng đúng! Vậy ta lại nhẫn nại thêm mấy ngày nữa vậy...”

“Chỉ cần chờ sau khi cô ta vì ai gia mà chế tạo tạo nên thuốc trẻ đẹp, ai gia giết cô ta cũng không muộn! Ám Tinh, ngươi lùi xuống trước đi! Trác vương phi có vẻ như rất tin tưởng ngươi, ngươi phải thám thính chặt chẽ nhất cử nhất động của cô ta, báo lại với ai gia bất cứ lúc nào.”

“Vâng! Thái hậu!”

Ám Tinh tuân lệnh rời đi.

Ngự hoa viên chịu một trận phong ba cũng đã qua ba bốn ngày...

Những tin đồn trong cung càng thêm ồn ào hơn.

Như Ý ngay lập tức trở thành kẻ thù chung của mọi người trong cung.

Thật ra cô cũng không làm cái gì thương thiên hại lí, đắc tội mọi người.

Nếu như nói đến chuyện ở ngự hoa viên thì đã mạo phạm một số phi tần...

Nhưng hầu hết mọi người đều không có bất kỳ xung đột chính diện nào với Như Ý, hoặc là xung đột về lợi ích...

Chuyện ở ngự hoa viên đương nhiên không thể nào gây nên cừu hận với toàn bộ người trong cung...

Chỉ là Như Ý làm việc rất thần bí, khiến cho đám người đó nhìn không thấu...

Mọi người sẽ sợ hãi đối với những thứ mà mình không biết.

Nỗi sợ hãi sẽ khiến người ta mất lý trí.

Chẳng mấy chốc...

Một buổi lễ khai trương cửa hàng mới tuyệt đẹp chưa từng thấy đã bắt đầu trong cung!

Vô số pháo hoa do người Giang Nam cống nạp đốt lốp ba lốp bốp, vang lên không ngừng, khiến cho thâm cung âm u tịch mịch lập tức trở nên náo nhiệt...

Thẩm mỹ viện “Ngươi thật xinh đẹp” chính thức khai trương rồi!

Thanh Nhã các yên lặng gần nửa tháng cuối cùng cũng đã mở cửa rồi!

Đồng thời...

Thẩm mỹ viện còn cho ra hàng loạt sản phẩm làm đẹp, tổng cộng có hai mươi sáu loại mỹ phẩm làm đẹp.

Gồm có loại làm trắng xóa tàn nhang, loại xóa nếp nhăn, làm săn chắc da, chống nắng, dưỡng ẩm...còn có dầu tẩy trang hoa sen, mặt nạ hoa nhài, kem nền hoa hồng... tổng cộng có hai mươi sáu loại mỹ phẩm!

Đồng thời, Như Ý cũng lấy một cái tên rất dễ nghe: “Ngươi thật xinh đẹp”.

Để phù hợp với các mỹ phẩm làm đẹp này, bất cứ khi nào mua một bộ mỹ phẩm thì sẽ được tặng một bộ dụng cụ trang điểm nhỏ.

Buổi khai trương nhộn nhịp đã thu hút vô số người đẹp ở hậu cung...

Sau khi tiểu Hồng khéo ăn khéo nói đã được Như Ý đào tạo đặc biệt để đại diện tiêu thụ giới thiệu xong công dụng của các sản phẩm hóa trang, người có mục đích mua lại lác đác chẳng có được bao nhiêu...

Sau khi kết thúc cả một ngày ròng rã.

Tiểu Hồng kiểm tra lại khoản thu, phát hiện chỉ mới bán được hai bình nước tẩy trang và ba tấm mặt nạ.

Thu nhập tất cả được bốn mươi lăm lượng bạc.

Như vậy cũng không hút khách mấy.

Ngược lại có chút vượt xa tưởng tượng của Như Ý.

Nửa tháng nay, cô và mười mấy chuyên gia cùng nhau nghiên cứu, cân nhắc, học tập các loại dược tính và hiệu quả sử dụng...

Cuối cùng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ đã thành công làm ra đồ trang điểm giống thế kỷ hai mươi mốt, nghiên cứu ra sản phẩm làm từ thiên nhiên và không có tác dụng phụ.

Mặc dù sản phẩm không tuyệt như mỹ phẩm thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đối với thế giới chưa từng có đồ trang điểm mà nói...

Cũng là một sự thay đổi rất to lớn!

Hơn nữa điểm quan trọng của những sản phẩm này là toàn bộ đều từ thiên nhiên không độc hại!

Nhưng tại sao lại không có người sẵn sàng bỏ tiền ra mua?

Rẻ nhất là giá của nước tẩy trang chỉ năm lượng, đắt nhất là gói làm săn chắc da mặt giá bốn trăm hai mươi lượng, giá cả này đối với những nhóm người giàu có trong hoàng cung, hoàn toàn có thể chấp nhận được!

Nhưng tại sao lại không có người mua?

Như Ý cẩn thận suy nghĩ...

Đầu tiên.

Chắc chắn không phải là do sản phẩm có vấn đề. Cô đã sử dụng dược liệu và hoa từ thiên nhiên để chế tạo ra mỹ phẩm tốt giống thế kỷ hai mươi mốt, chắc chắn là sản phẩm không hề có bất cứ vấn đề gì.

Thứ hai.

Đương nhiên cũng không phải là vấn đề về giá cả.

Như Ý luôn tin rằng chính sách lưu hành tiền tệ và giấy bạc quy mô nhỏ là chính sách tốt nhất của Vương triều Thanh Tống.

Cũng không có lạm phát điên cuồng như thế kỷ hai mươi mốt!

Bạc rất có giá trị!

Hai lượng bạc, một gia đình nông dân bình thường có bốn người đủ để sống trong một tháng.

Tiền của người dân kiếm được thì ít, bị bóc lột thì nhiều, nhưng may mắn là không có lạm phát, những số bạc này mày có sức mua tương đối dồi dào...

Ban đầu, khi Như Ý có ý định kiếm tiền, giúp Trác Lỗi in ấn sổ sách, còn mở tiền trang so sánh rất cẩn thận việc in ấn ngân phiếu.

Đương nhiên in ngân phiếu vừa nhanh vừa tốt...

Hơn nữa còn có thể làm giàu chỉ trong một đêm!

Thế nhưng một khi ngân phiếu phát hành quá nhiều...

Thì thị trường sẽ lập tức xuất hiện lạm phát!

Hệ thống tiền tệ của vương triều Thiên Tống rất nghiêm ngặt, khiến cho người dân ít nhất cũng an cư lạc nghiệp.

Như Ý rất hiếm khi gặp phải người dân mua không nổi nhà cửa.

Giá cả của đồ trang điểm, Như Ý cũng đã căn cứ vào giá trị tiền tệ và sức mua thực tế, đã phân tích rất tỉ mỉ và nghiêm túc.

Giá bán được định vào bước cuối cùng!

Phụ nữ ở trong hoàng cung, những nhóm phi tần kia chắc chắn có có đủ năng lực để tiêu phí mấy trăm lượng cho một bộ mỹ phẩm.

Mà những cung nữ kia, mấy lượng bạc để mua nước tẩy trang cũng không thiếu, nhất định cũng mua nổi!

Nếu như không phải do vấn đề về giá cả, vậy cuối cùng là vấn đề đã xảy ra ở chỗ nào?

Chẳng lẽ...

Nhu cầu của thị trường?

Mấy người Trác Thanh Di, tiểu Hồng, Tiêu phu nhân đang mặt ủ mày chau mà thảo luận...

Tại sao người xem thì nhiều người mua thì ít?

Chẳng lẽ bởi vì Như Ý đã đắc tội với mọi người?

Mặc dù Như Ý không có khiếu ăn nói, nhưng cũng chưa từng cố ý đi trêu chọc người nào?

Có lẽ là lần trước Như Ý tiến cung, hại chết Doanh phi, Mai phi và các phi tần khác...

Làm cho các phi tần khác và cung nữ đối với Như Ý cực kì sợ hãi?

Chuyện ở ngự hoa viên mấy ngày trước, đã tạo ra khoảng cách của mọi người đối với Như Ý?

Cho nên những nữ nhân trong hậu cung cũng không tin tưởng Như Ý nữa?

Trác Thanh Di là người mềm yếu, sống ở hoàng cung đã hơn nửa năm, cứ để cho người khác khi dễ...

Tiêu phu nhân làm thê thiếp mấy chục năm, tự nhiên suy nghĩ có chút hạn hẹp...

Tiểu Hồng chỉ là hạ nhân...

Cách nghĩ của ba người này khó có thể nhất trí được.

Cuối cùng đều cho rằng Như Ý không có quan hệ tốt với chúng phi tần, dẫn đến việc không có ai mua mỹ phẩm.

Như Ý cười thầm: “Ba cái nữ nhân ngốc này, nhưng ngốc cũng có chút đáng yêu. Trong hoàng cung làm gì có tình nghĩa thật sự? Cho dù có tình nghĩa thì ai lại dựa vào tình nghĩa mà kinh doanh? Đây cũng không phải là bán hàng đa cấp chuyên môn lừa gạt bạn bè thân thiết.”

Vấn đề thực sự!

Là nhu cầu!

Nhu cầu thị trường!

Chính là không hấp dẫn được đủ ham muốn của phi tần và cung nữ!

Mà cách tốt nhất có thể khơi dậy ham muốn mua hàng của mọi người là...tuyên truyền và quảng cáo.

Quảng cáo?

Như Ý khổ tâm suy nghĩ rất lâu.

Ở thời đại này không có báo chí, không có tivi, không có máy tính, cũng không có điện thoại...

Tuyên truyền quảng cáo như thế nào mới có hiệu quả nhất đây?

Hơn nữa, đây còn là hoàng cung nha!

Hoàng cung cũng không phải là chợ búa.

Cũng không thể in nhiều tờ rơi mà quăng đi khắp nơi?

Hơn nữa, sợ rằng in tờ rơi cũng sẽ không có tác dụng.

Hoàng cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Một khi có một biến động nhỏ xảy ra.

Không cần đến thời gian một ngày.

Toàn bộ hoàng cung đều lan truyền.

Như Ý dám khẳng định bây giờ cả hoàng cung đều biết đến chuyện của thẩm mỹ viện...

Thế nhưng vấn đề quan trọng nhất là không có điều gì để kích thích ham muốn mua hàng của bọn họ...

Nên làm cái gì đây?

Như Ý đang đau đầu để suy nghĩ ra cách giải quyết vấn đề khó khăn này...

“Lý tổng quản đến!”

Một tên thái giám nhanh chóng tiến vào thông báo.

Lúc Như Ý ngẩng đầu, Lý Liên Khang đã sải bước đi vào.

“Lão nô tham kiến Trác vương phi.”

Lý Liên Khang cuối người hành lễ.

Như Ý nói: “Lý công công không cần đa lễ. Ông là người bên cạnh Hoàng thượng sủng ái nhất và được Hoàng thường tín nhiệm nhất, ta biết khi Hoàng hậu nhìn thấy ông cũng phải cẩn thận từng li từng tí, ông cũng không cần phải khách khí ở chỗ của ta.”

Lý Liên Khang nói: “Đa tạ nương nương.”

Như Ý hỏi: “Hoàng thượng phái ông đến đây làm gì?”

Lý Liên Khang: “Mấy ngày nay Hoàng thượng quá bận rộn xử lý chuyện triều chính, thường xuyên mấy đêm liên tục không ngủ nghỉ.”

“Không ngủ không nghỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc