CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Giống như sự yên tĩnh trước khi cơn bão sắp tới.

Bên ngoài cung Thục Ninh thị vệ canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt, số lượng lực lượng phòng vệ ít nhất gấp ba lần trở lên so với bình thường.

Sau khi Như Ý bước vào đại điện, bên trong cung Thục Ninh lại trống rỗng, không có một người thủ vệ nào.

Xem ra, thái hậu đã sớm có chuẩn bị.

Chuẩn bị?

Rốt cuộc là xấu hay tốt.

Như Ý không biết được.

Nhưng Như Ý không dám khinh thường, cảnh giác cực cao, cô dò dẫm bước vào bên trong cung của thái hậu.

"Rốt cuộc ngươi cũng đến rồi."

Một giọng nói lạnh như băng truyền từ trong góc đến.

Như Ý cả kinh.

Nhưng lại thấy được một bóng lưng giống như Ám Băng đang đứng đó.

"Ngươi đang chờ ta?"

Như Ý tò mò hỏi.

Ám Băng nói: "Nếu đã hẹn tối nay tới ngươi chắc chắn sẽ không thất hẹn chứ?"

Như Ý cười hờ hững: "Không phải Ám Tinh không chết sao? Ngươi cần gì phải theo thái hậu chứ? Thái y đang dốc hết sức chữa trị cho Ám Tinh, tuy vết bỏng không nhẹ, nhưng dưới sự chữa trị tỉ mỉ của thái y, hắn ta điều dưỡng năm ba năm chắc hẳn cũng có thể khỏi hẳn. Ngươi nên nghĩ cho kỹ cuộc sống sau này của ngươi và Ám Tinh đi. Đợi sau khi vết thương của Ám Tinh hoàn toàn khỏi hẳn, thì nghĩ xem tự do là gì.”

"Tự do là sư phụ cho!"

Ám Băng lạnh như băng nói.

"Bản thân ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ. Dù sao sau tối nay e là chúng ta sẽ không còn cơ hội để gặp lại nhau rồi. Đúng rồi, ngươi thay ta hỏi thăm Ám Tinh!"

"Hỏi thăm?"

"Ở thế giới này ta không có bao nhiêu bằng hữu, cô ấy là một trong số đó."

Như Ý biết Ám Băng là người trung thành như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng Kim Ưng.

Tình bạn sau khi hai người trải qua cuộc chiến sinh tử kề vài sát cánh chống lại thái hậu dường như cũng dần phai nhạt theo thời gian.

Trên mặt Ám Băng hoàn toàn không có bất cứ biểu tình nào, chỉ là máy móc nói: "Sư phụ ở hậu hoa viên chờ ngươi!"

"Hậu hoa viên?"

Như Ý kinh ngạc.

Ám Băng gật gù: "Ngươi đi thì biết! Ngươi có cần ta dẫn đường không?"

"Không cần. Ta biết đường!"

Như Ý nói xong, tự mình đi đến hậu hoa viên.

Hậu hoa viên là hoa viên riêng dành cho thái hậu ngắm hoa nằm ở phía sau Thục Ninh cung, diện tích không lớn, nhưng phong cảnh cực kỳ thanh nhã, sạch sẽ.

Đây là chỗ tĩnh dưỡng hàng ngày của thái hậu.

Như Ý đã tới đây một hai lần.

Vì thế cô đương nhiên biết đường.

Sau khi đi tới hậu hoa viên, ánh sáng chiếu rực rỡ như ban ngày.

Như Ý vừa bước đến, thì thấy thái hậu và những người bên cạnh bà ấy đứng sững ra như tượng gỗ…

"Đứng gác?"

"Ha ha."

"Rốt cuộc cũng đến lượt Thái hậu lão nhân gia ngài đứng gác rồi?"

Như Ý mỉm cười đi tới.

Sắc mặt Thái hậu tái xanh cứng ngắc, không nói câu nào.

"Hình như ngươi đến muộn rồi."

Một giọng nói già nua cằn cỗi truyền tới từ trong bóng tối.

Như Ý nhìn thấy một bóng người ngồi dưới ánh trăng, trong tay cầm một quyển sách thản nhiên đọc…

Cái người mang mặt nạ vàng này đương nhiên chính là Kim Ưng lai lịch thần bí, võ công xuất thần nhập hỏa rồi…

"Trời tối như mực mà ngồi đọc sách, nhã hứng của các hạ đúng là rất hay."

Như Ý cũng không khách sáo, hào phóng đi tới, ngồi xuống đối diện với Kim Ưng.

Kim Ưng cũng không ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo vẻ bình tĩnh vui sướng: "Cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Ngươi không phát hiện ánh trăng tối nay sáng rất kỳ lạ sao? Nếu có lòng muốn xem sách thì không nhất định phải cần ánh sáng chói ngời như vậy."

Xơ xác tiêu điều!

Trong lúc nói cười, mang sức cuốn hút cực kỳ mạnh mẽ!

Mỗi một cử chỉ hành động của người này đều mang theo sự quyết đoán nắm quyền sinh sát đoạt thiên hạ rất lớn.

Phảng phất...

Thế giới này đã ở trong tay hắn.

Hoa viên nhỏ vốn dĩ thanh nhã, lúc này càng thêm tĩnh mịch.

Tĩnh mịch tới nỗi khiến cho tiếng cành cây khô nghe có vẻ cực kỳ khủng bố, thần bí…

Nhưng Như Ý hoàn toàn không có ý sợ hãi hỏi: "Ồ? Có ai nói như vậy sao?"

Kim Ưng bỗng nhiên hờ hững đọc một câu: "Đôi mắt không cần phải sáng, chỉ cần trong lòng sáng tỏ là được!"

Như Ý mỉm cười nói: "Thoạt nghe có vẻ giống như lời Phật kệ! Có điều, dường như tâm trạng của các hạ cực kỳ tốt!"

Kim Ưng nói: "Vô cùng tốt!"

Như Ý để hành lý ở một bên, nói: "Dường như tâm trạng tốt của ngươi có thể mang tới một ít vận may cho ta. Giữa chúng ta không cần phải nói nhiều nữa nhỉ? Ta đến rồi. Dựa theo thời gian đã hẹn, bây giờ ngươi nên thực hiện lời hứa rồi!"

"Lời hứa?"

"Phải! Lẽ nào ngươi đã quên?"

"Ta không quên!"

"Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là ngươi thật sự mong muốn trở lại thế kỷ hai mươi mốt như vậy sao?" Trong miệng Kim Ưng bỗng nhiên vọt ra lời nói mang theo vẻ mỉa mai.

Như Ý nói: "Đây là chuyện của ta!"

Kim Ưng vừa đọc sách vừa ung dung nói: "Lão phu chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!"

Như Ý tựa hồ hơi nóng ruột, nói: "Rốt cuộc ngươi có muốn đưa ta trở về thế kỷ hai mươi mốt không?"

Kim Ưng chậm rãi để quyển sách trên tay xuống.

Mặt nạ vàng rực, từ từ xoay người lại, một đôi mắt sâu thẳm nhìn Như Ý chằm chằm...

Dưới ánh trăng trắng ngần, đôi mắt đen kịt nhìn không thấy đáy, tản ra hơi thở lạnh lẽo khác thường…

"Ngươi quá nóng lòng!"

Trong miệng Kim Ưng nhàn nhạt nói ra mấy chữ này.

Như Ý nói: "Ngươi muốn ta đáp ứng điều kiện của ngươi! Thứ nhất, bảo vệ tính mạng thái hậu và địa vị trong hậu cung của thái hậu, ta đã làm được. Thứ hai, ngươi muốn súng laser của ta, ngươi cũng đã có được, không phải sao? Chuyện ta hứa với ngươi, ta đã làm xong cả. Bây giờ đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa của mình rồi!"

Kim Ưng cười ha ha: "Ngây thơ! Ngây thơ! Sư tỷ, hình như ngươi cũng là một đặc công xuất sắc, sao ý nghĩ của ngươi lại ngây thơ đến thế chứ?"

Như Ý sầm mặt lại, nói: "Ngươi có ý gì?"

Kim Ưng nói: "Sư tỷ ngươi yên tâm! Chúng ta đã là đồng môn, ngươi lại là sư tỷ của ta, đương nhiên ta sẽ không gạt ngươi đâu!"

Như Ý cười lạnh nói: "Vậy tại sao ngươi nói ta ngây thơ? Tại sao ta lại ngây thơ?"

Kim Ưng suy nghĩ một hồi, nói: "Còn nửa tiếng nữa mới qua giờ tý! Nói cách khác, sư tỷ, chúng ta còn nửa tiếng có thể tán gẫu!"

"Tán gẫu?"

"Hừ!"

"Có phải ngươi quá ngây thơ rồi không?"

Như Ý châm chọc lại!

Kim Ưng cười hờ hững: "Sư tỷ, cần gì phải tức giận như vậy. Dù sao vẫn còn thời gian. Đợi thời cơ tới, sư đệ ta sẽ cho ngươi biết, tại sao ngươi lại ngây thơ. Nếu đã còn thời gian thì không gọi là lãng phí. Bằng không, chúng ta nói về quyển sách này đi!"

"Sách?"

Như Ý hơi kinh ngạc.

Thế nhưng bàn tay của Kim Ưng đã nhẹ nhàng đè lên quyển sách trên bàn đá kia.

Như Ý biết, bây giờ cô đang ở thế bị động, không thể làm gì là phải thuận theo hắn trước.

"Được rồi! Ngươi muốn nói gì? Quyển sách này có gì đặc biệt?"

Như Ý dò hỏi rất qua loa.

Kim Ưng lại cười to nói: "Ha ha! Hỏi thật hay! Hỏi rất hay! Quyển sách này có gì đặc biệt? Đặc biệt à? Đúng! Đương nhiên là đặc biệt! Quyển sách này, tên là Vĩnh Sinh Quyết! Có điều, nó còn có một cái tên khác, gọi là “Quỳ hoa bí lục”. Sư tỷ, ngươi đừng ngạc nhiên cũng đừng cố ý tỏ ra dáng vẻ không hề kinh ngạc như vậy. Chắc chắn ngươi rất quen thuộc cái tên “Quỳ hoa bí lục” này nhỉ? Đúng. Nếu lão phu đoán không lầm thì quyển sách này chính là nằm trong cái rương đặc công của ngươi!"

Ánh mắt của Kim Ưng rất giảo hoạt nhìn về phía cái rương hành lý của Như Ý mang đến.

Trong rương hành lý có để cái rương đặc công của Như Ý.

Bên trong rương đặc công quả thật có một quyển sách chính là “Quỳ hoa bí lục”.

Quyển sách này...

Chính là văn vật Như Ý trộm về từ tổng bộ FBI nước Mỹ khi thi hành nhiệm vụ.

Như Ý vừa nghe đến bốn chữ “Quỳ hoa bí lục” này tự nhiên cô cảm thấy vô cũng sợ hãi.

Cô chưa từng nghĩ tới, quyển sách này có gì đặc biệt!

Tuy rằng sau khi cô nhìn thấy Võ Thần Mật Thư của Trác Thiên Hành viết, biết được thiên hạ còn có bí tịch võ công ảo diệu thần kỳ khác, cũng chính là nửa phần còn lại của Lê Hoa Thần Kiếm “Quỳ hoa bí lục”. Lúc đó, Như Ý đã biết “Quỳ hoa bí lục” này chắc chắn là một quyển sách rất quan trọng, chỉ là cô xem không hiểu chữ viết bên trong, cũng không chú ý nhiều. Sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện, cô lại càng không có thời gian để ý đến nữa.

Không ngờ bây giờ cô lại có liên quan đến quyển sách này.

Quyển sách này...

Từ nơi sâu xa dường như đều có dây dưa với vận mệnh của Như Ý.

Kim Ưng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Như Ý cười nói: "Sư tỷ, bây giờ chắc chắn ngươi cảm thấy rất nghi ngờ rốt cuộc quyến sách này có gì huyền bí đúng không?"

Như Ý lạnh lùng nói: "Nếu sư đệ có thể giải đáp một số nghi ngờ thì tốt!"

Kim Ưng mỉm cười nói: "Ha ha! Vô cùng tình nguyện! Có điều, nếu sư tỷ muốn biết tất cả chân tướng, thì trước hết phải nghe một câu chuyện nhỏ!"

"Câu chuyện?"

"Đúng!"

"Được rồi! Ngươi nói đi! Ta vẫn luôn thích nghe kể truyện!"

"Trước đây có một tên ngốc, lúc nào cũng bị bắt nạt. Trong lòng hắn vô cùng khát khao có ngày ngẩng cao đầu, có được sức mạnh, quyền lực và sự công nhận! Hắn muốn chứng minh cho mọi người thấy hắn là người ưu tú nhất. Sau đó, tình cờ hắn lại được tiến vào Sở đặc công, trở thành một nhân viên văn phòng đặc công. Tuy hắn không có kiến thức phong phú, không có thân thủ nhạy bén, cũng không hiểu hóa học, sinh học, thuốc độc, chất nổ, đương nhiên cũng không phải là thiên tài tinh thông máy vi tính và biết nhiều ngôn ngữ, nhưng hắn lại có một chỗ tốt.

Làm một nhân viên quản lý hồ sơ hắn có thể tiếp xúc với mỗi một hồ sơ của đặc công.

Có một ngày, có một hồ sơ đã niêm phong hơn hai ba mươi năm khiến hắn chú ý.

Trên hồ sơ ghi chép lại một nữ đặc công thiên tài biệt hiệu là Hắc Tường Vi trong một lần chấp hành nhiệm vụ cơ mật đã biến mất một cách bí ẩn…"

"Hồ sơ của ta?"

Như Ý rất kinh ngạc!

"Sư tỷ. Xin mời người kiên nhẫn nghe tiếp!"

Kim Ưng bắt đầu kể tiếp câu chuyện Như Ý không hề biết này: "Nhân viên đặc công văn phòng trong phòng hồ sơ này lợi dụng bản thân có cơ hội tiếp xúc với tất cả hồ sơ nên bắt đầu điên cuồng học hỏi mọi năng lực của đặc công. Đương nhiên hắn chẳng những có thể học hết tất cả kỹ năng của toàn bộ đặc công mà đối với mỗi đặc công này còn rõ như lòng bàn tay. Sau cùng nhân viên đặc công văn phòng này cũng có ngày ngóc đầu dậy, đường đường chính chính bước vào đào tạo đặc công chuyên sâu. Sau khi ra khỏi khóa đào tạo hắn trở thành đặc công cấp bậc thiên tài.

Nhưng mỗi khi nhân viên đặc công văn phòng này được người khác khen thưởng thì họ sẽ luôn nói hắn là thiên tài thứ hai kế từ Hắc Tường Vi. Hắn không cam lòng làm xếp thứ hai. Hắn muốn đánh bại Hắc Tường Vi.

Nhưng Hắc Tường Vi đã mất tích. Đã mất tích ròng rã hơn hai mươi năm rồi. Hắn nên làm gì đây?

Nhưng đừng quên, hắn là đặc công! Hơn nữa hắn đã đọc qua tất cả hồ sơ. Hắn biết Hắc Tường Vi mất tích chỗ nào. Thế là hắn bắt đầu theo dõi nhiệm vụ mà năm đó Hắc Tường Vi chấp hành, thử tìm tung tích của Hắc Tường Vi…Kết quả là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt…

Trong một vụ nổ nhân viên đặc công văn phòng này cũng lại mất tích. Bùm! Một tiếng nổ cực lớn, uy lực đủ để phá hủy một chiếc tàu lặn nguyên tử, nhân viên đặc công văn phòng đó đã tới một thế giới thần bí…"

Bình luận

Truyện đang đọc