CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Mấy anh em Trác gia cẩn thận kiểm nghiệm thi thể của ma thú, cuối cùng ra được kết quả làm người ta vô cùng giật mình!

"Cái gì? Cổ Ma thú bị răng nhọn cắn đứt? Dưới bụng bị móng vuốt xé ra? Như vậy ma thú bị một loại thú đáng sợ khác giết chết? Nó là ma thú đao thương không đâm nổi, cao thủ các ngươi cũng thiếu chút nữa nạp mạng, dã thú loại gì có thể giết chết nó?"

Trác lão gia vẻ mặt nghi hoặc. Ông ta sống hơn bảy mươi tuổi, cho tới giờ chưa thấy chuyện quái dị như vậy.

Trác Công Quý bổ sung nói: "Nơi này là Phủ Trác Vương, khắp nơi đều có lính tuần phòng và gia đinh, dã thú kia dù là cái gì đi nữa, dáng người nhất định rất lớn. Nếu không khi nó đi vào và chạy trốn sao có thể không thể lặng yên không một tiếng động được!"

Trác Công Phú nói: " Binh khí của mấy người chúng ta không phải là thần binh lợi khí, nhưng là tất cả đều là vũ khí tinh nhuệ, chúng ta tập trung hết nội lực còn không đả thương được nó, ban đầu chúng ta còn nghĩ, nếu như có thể tìm được thần kiếm mất tích đã lâu trên giang hồ, hoặc là có thể có biện pháp cắt bụng ma thú ra, nhưng không ngờ tới, chó ngao Tử Kim hai đầu, lại bị một con dã thú nhỏ tiêu diệt!"

Trác Công Quý có chút chán nản nói: "Xem ra chúng ta tính toán cùng tâm huyết nhiều ngày đều uổng phí. Ma hạch đã bị dã thú ăn, nhưng cơ thể dã thú kia, cũng có chút tác dụng. Tấm da không thể rách kia, chế thành giáp phòng thân là tốt nhất."

Ánh mắt Trác lão gia nhìn về phía xa tiểu viện Lạc Vũ, không nói một lời.

Trác Công Quý nói: "Cha. Người đang nhìn cái gì vậy?"

Trác lão gia nói: "Như Ý ở tiểu viện Lạc Vũ đúng chứ?"

Trác Công Quý gật đầu: "Đúng vậy."

Trác lão gia nói: "Phái hai người đi xem Như Ý một chút, xem nó có bị kinh sợ hay không, thuận tiện hỏi một chút nó có nhìn thấy động vật kỳ lạ nào đi qua hay không."

Trác Công Quý gật đầu: "Lát nữa con kêu Tiểu Lục đi xem. Cha kiến thức rộng, có thể đoán được thứ giết chết ma thú rốt cục là động vật gì không?"

Trác lão gia lắc đầu: "Cho dù nó là loài gì, nó đều hung hãn hơn chó ngao Tử Kim hai đầu nhiều!"

Như Ý ngã xuống đất, trong thân thể có một ngọn lửa đang chảy vọt, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, rất khó chịu, nhưng lại không nhúc nhích được...

"Nóng quá!"

"Thật khó chịu!"

"Thân thể không nhúc nhích được!"

Như Ý cắn chặt môi, cắn ra máu.

Cô co ro, khẽ run...

Hơi nóng kia giống như đứa trẻ nghịch ngợm, không ngừng chạy trong mạch máu cô, nếu gặp phải trở ngại, sẽ toàn lực đánh vào chỗ đó.

Khí nóng chạy một vòng toàn thân rồi cuối cùng sẽ chạy về vùng đan điền.

Khí nóng mãnh liệt đánh vào bụng đan điền...

Như Ý đau đến co rút!

Năm cô 16 tuổi đã từng bị đặc công Triều Tiên bắt, nghiêm hình ép cung, kéo móng tay, rót nước bẩn, đánh roi ra... Cô trải qua qua vô số cực hình thảm khốc, nhưng là một cô gái 16 tuổi, cô rất kiên cường, không bán đứng bất kỳ cơ mật nào của quốc gia cùng tổ chức.

Cuối cùng lúc cô bị thương hấp hối, một buổi tối thừa dịp canh phòng buông lỏng, giết hai người canh gác rồi trốn thoát.

Đau! Như Ý đã không còn biết đau có vị gì.

Nếu sợ đau, sao cô có thể đi lên đại học, làm một thành phần trí thức.

Làm đặc công, núi đao biển lửa, chiến đấu sinh tử, sao có thể sợ đau?

Nhưng giờ phút này, Như Ý đau đến chết đi sống lại!

Nỗi đau kinh khủng nhất trên thế gian là đau khi sinh đẻ...

Khí nóng mỗi đánh vào một lần bụng, Như Ý giống như chịu đựng một lần dặn sinh vậy! Không! Còn đau hơn sinh con vạn lần!

Bình luận

Truyện đang đọc