Tên bạo quân loan tin ra ngoài là có thích khách đã bắt cóc Thái hậu và Trác vương phi.
“Vâng, thưa Hoàng thượng.”
Thị vệ phục mệnh, ra lệnh cho thủ hạ dùng hết sức đẩy tấm vách cuối cùng.
“Ầm!”
Bức vách đổ ầm xuống, kéo theo bụi đất bay tứ tung...
Bụi đất dần chìm xuống...
Một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra.
Gương mặt lấp ló dưới làn nước mắt...
Đôi mắt trong xanh thật đẹp, lấp lánh như những vì sao trên trời... không phải là ánh sáng của những vì sao, mà là phản chiếu từ những giọt lệ rơi...
Bạo quân vô cùng kinh ngạc: “Nàng, sao nàng lại ở đây?”
Như Ý nghẹn lời nói: “Thì ra, thì ra là ngài muốn giết tôi!”
Bạo quân vội vàng giải thích: “Trẫm...”
Đột nhiên hắn phát hiện ra bên cạnh còn có ngân sương, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực, không còn cách nào khác, rất nhanh trở lại với vẻ lạnh lùng nói: “Trẫm không nỡ giết nàng, dù sao nàng cũng là mẹ của thái tử của trẫm, nhưng nếu nàng tiếp tục làm loạn, gây phiền phức cho ta, ta nhất định sẽ không tha cho nàng đâu! Hãy ngoan ngoãn sống an phận đi, mẹ quý nhờ con, chưa biết chừng mấy chục năm nữa có thể lên làm Thái hậu.”
“Trong lòng ngài thực sự nghĩ như vậy sao?”
Trái tim cô tan nát...
Như bị ngàn dao đâm trúng vậy.
Đau từng khúc ruột.
Cô không thể ngờ rằng bạo quân lại là một người máu lạnh như vậy!
Không.
Anh ta từ trước đến giờ không phải đều lạnh lùng, vô tình như vậy sao?
Chỉ là, ngay từ khi bắt đầu không nên đặt bất cứ sự hi vọng nào vào hắn!
Từ trước tới nay...
Không nên có chút kì vọng nào!
“Lần đầu tiên tôi nhìn nhầm người khác rồi.”
Lệ cô ngừng rơi, trên khuôn mặt xanh xao trắng bệch hiện lên một nụ cười, đẹp đẽ mà thê lương.
Bạo quân trong lòng đau khổ không yên, thầm nghĩ: Đồ ngốc, nàng thật sự nghĩ trẫm muốn giết nàng sao? Trẫm chỉ muốn bảo vệ tính mạng của nàng thôi! Tuyệt đối đừng hiểu lầm ta, hãy coi như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi.
Trong lòng hắn cứ dằn vặt như thế.
Nhưng hắn cũng thừa hiểu rõ, điều đó là không thể.
Bất cứ nữ nhân nào nghe thấy những lời như vậy, đều sẽ tuyệt vọng và mất hết niềm tin.
“Trẫm...”
Bạo quân định lên tiếng giải thích nhưng rồi lại thôi.
Hắn biết nếu bây giờ không giải thích rõ cho Như Ý thì quan hệ giữa hai người coi như chấm hết.
Với tính cách của Như Ý, không thể có bất cứ vướng mắc nào.
Huống hồ, mọi chuyện giờ đây không đơn giản nữa.
“Nàng nhất định sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với trẫm.”
“Nhưng...
“Ta phải làm sao đây?”
“Ta cũng không thể nói cho nàng ấy biết chân tướng.”
“...”
So với Như Ý, bạo quân còn càng đau, càng đau hơn.
Hắn cố ý làm tổn thương người con gái mà mình yêu nhất.
Hắn phải nhìn người mình yêu khóc trước mặt mình...
“Thái hậu tới rồi.”
Không biết là tên thị vệ nào lên tiếng.
Rất nhanh, một đám người từ trong mật đạo bước ra, đi đầu đúng là thái hậu cùng với Ám Băng và một số người khác.
Trên nét mặt bạo quân hiện lên vẻ vô cùng phẫn nộ, nỗi hổ thẹn và thống khổ trong lòng tất cả đều trút hết lên người đàn bà độc ác đó: “Người đâu, mau bắt mụ phù thủy này lại cho trẫm.”
“Hoàng thượng?”
Đám thị vệ ngơ mắt nhìn nhau, không biết phải làm như thế nào.
Bọn họ sao có thể thật sự ra tay với Thái hậu được cơ chứ?
Bạo quân hét lớn: “Chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy những gì trẫm nói hay sao, mau bắt lấy Thái hậu, ai dám không nghe, giết ngay tại chỗ!”
Nói xong, hắn dũng mãnh rút cây kiếm trong tay ra.
Như Ý quát lên: “Dừng tay! Ai dám động đến Thái hậu? Bổn cung bị kẻ xấu bắt đi, cũng may nhờ có Thái hậu nương nương đích thân thống lĩnh đám cung nữ đuổi bắt gian tặc, cứu lấy bổn cung, ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.”
Lúc cô lên tiếng, khuôn mặt một vẻ lạnh lùng, luôn nhìn chằm chằm về phía bạo quân.
Chúng thị vệ đều bị làm cho rối trí, không biết nghe lời ai!
Hoàng đế lại gọi Thái hậu là mụ phù thủy, hơn nữa còn muốn bắt giam lại.
Còn Trác vương phi lại nói Thái hậu đã cứu mình, còn ngăn cản Hoàng thượng.
Đây rốt cuộc là mối quan hệ rối ren gì vậy?
Đám thị vệ và thái giám chỉ biết ngơ mắt nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích.
Ba người này, đều là những người họ không thể đắc tội.
Bạo quân nét mặt lạnh lùng nói: “Nàng...nàng có biết mình đang nói gì không?”
Như Ý cười đáp: “Đương nhiên biết.”
Bạo quân hét: “Có thật là Thái hậu đã cứu nàng?”
Như Ý: “Phải.”
Trợn trừng mắt và nói dối, đây là chuyện quá đơn giản với một đặc công.
Trong mắt bạo quân dâng lên một sự phẫn nộ: “Nàng...nàng...lại dám bảo vệ Thái hậu!”
Như Ý nói: “Ngài đường đường cũng là Hoàng thượng, nói cái gì cũng phải có chứng cứ, sao ngài dám khẳng định là tôi nói dối?”
Bạo quân đáp: “Được, nếu nàng đã nói như vậy thì tên cướp đó đâu? Hắn đâu rồi? Không phải nàng nói Thái hậu dẫn người đi bắt hắn rồi cứu nàng sao?”
“Ầm.”
Đột nhiên ở phía đằng xa vang lên một tiếng nổ long trời lở đất.
Cả căn mật đạo lắc lư dữ dội.
Bụi đất từ trên cao không ngừng rơi xuống.
Như Ý biết Kim Ưng đã cho người làm nổ tung mật đạo, lạnh lùng cười nói: “Tên cướp đã theo đường mật đạo chạy trốn rồi, Hoàng thượng có thể theo lời bổn cung đích thân dẫn thị vệ đi bắt hắn.”
“Nàng!”
Bạo quân thở gấp.
Hắn biết tiếng nổ vừa rồi lớn như vậy...
Có thể đủ sức phá hủy căn mật đạo!
Cho dù muốn thông lại, ít nhất cũng phải đào mất vài tháng.
Mà vấn đề quan trọng ở đây là, căn mật đạo này quanh co uốn khúc...nếu đã bị lấp đi thì không thể nào đào lại nguyên trạng được nữa.
“Bổn cung mệt rồi, Thái hậu cũng mệt rồi, phải về cung nghỉ ngơi trước! Hoàng thượng anh dũng, cứ ở đây nghĩ cách bắt tên cướp đi!”
Như Ý nói xong liền bỏ đi, vẻ mặt lạnh lùng vô tình.
Đi được mấy bước, cô lại dừng lại nói: “Đúng rồi, quên nói cho ngài biết, trận cá cược giữa Hoàng thượng và thần thiếp, Hoàng thượng thua rồi! Đừng quên tiền đặt cược của thần thiếp!”
Nói xong, cô nhanh chóng bỏ đi.
Cô sẽ quên sạch người đàn ông bạc tình phụ nghĩa này!
Từ nay về sau, cô sẽ không vì bất kì ai mà rơi nước mắt!
Như Ý dùng sự lạnh lùng, tự xây dựng lên cho mình một bức tường ngăn cách.
Thái hậu cùng với Ám Băng và những người khác đã quay trở về Hoàng cung.
Cung Thục Ninh đã bị đốt cháy hoàn toàn, không thể ở được nữa.
Chính vì lời nói dối của Như Ý mà Thái hậu thoát khỏi sự trừng phạt của Hoàng thượng.
Bạo quân thực sự không cam tâm để mặc Thái hậu như vậy, nhưng nếu chưa có chứng cứ xác thực thì đành tạm thời tha cho bà ta.
Ám Băng biết Ám Tinh thực sự chưa chết nên vui mừng phát khóc.
Như Ý có thể bình an trở về cũng khiến cho Kiều phu nhân và Trác Thanh Di an tâm phần nào.
Bạo quân thế cũng là giữ đúng lời hứa.
Không chỉ bắt bộ Hộ ra lệnh ban bố trao quyền kinh doanh đồ trang điểm trên toàn quốc cho Như Ý, còn giải trừ lệnh cưỡng chế với quân đoàn Thanh Long.
Hơn nữa còn phóng thích cho hai đệ tử của Trác gia là Trác Vân Phong và Trác Công Vinh.
Thiên lao.
Thiên lao rộng lớn như vậy từ khi bắt giam người của Trác gia, cũng trở nên chật chội hẳn lên.
Rất nhiều trọng phạm và tử tù đều đã được tạm thời chuyển đến nhà lao khác.
Cả thiên lao đều giam giữ người của Trác vương phủ.
Hà Thiên Chiếu đích thân đến đại lao truyền đạt thánh chỉ của Hoàng thượng, phóng thích Trác Vân Phong và Trác Công Vinh, để hai người này chấn chỉnh lại quân đoàn Thanh Long.
Trác lão gia muốn nói chuyện riêng với Trác Vân Phong và Trác Công Vinh.
Hà Thiên Chiếu đồng ý.
Hơn nữa còn sắp xếp cho họ một căn phòng giam kín đáo.
Trong phòng.
Trác Công Vinh và Trác Vân Phong quỳ xuống trước mặt Trác lão gia, khóc không thành tiếng.
“Không được khóc, không được khóc.”
Hai bàn tay ông run rẩy, đỡ hai người con cháu đứng dậy.
Trác Công Vinh nói: “Phụ thân, con sẽ trình với Hoàng thượng xin con được ở lại trong đại lao, để người ra ngoài.”
Trác lão gia cười nói: “Lão tam, con đến bây giờ vẫn còn hồ đồ! Sao Hoàng thượng có thể thả ta ra chứ? Ngài làm sao yên tâm? Lần nay cũng may có Tiểu Cửu thông minh cơ trí mới cứu được hai con ra.”
Trác Vân Phong nói: “Ông...Hoàng thượng chỉ thả cháu và tam thúc, nếu ngài thả ông hoặc là bất kì vị bá bá nào thì Phủ Trác vương của chúng ta có thể trở mình rồi?”
Trác lão gia nói: “Đứa trẻ ngốc! Hoàng thượng chính là không muốn để Trác gia chúng ta trở mình! Tam thúc cháu là một người đơn giản, cháu lại là hậu bối, không có tiếng nói và địa vị, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.”
“Ông!”
Trác Vân Phong cũng hiểu những điều này.
Chỉ là thực sự cảm thấy rất đau lòng.
Không ngờ đến cuối cùng Phủ Trác vương lại rơi vào tình cảnh này.
“Nhưng, ông có điều này rất thắc mắc, nên mới gọi riêng hai con ra đây để nói chuyện.”, Trác lão gia đột nhiên nói.
Trác Công Vinh: “Là chuyện gì vậy ạ?”
Trác lão gia nói: “Nếu Hoàng thượng thực sự muốn đối phó với Trác gia, vậy thì tại sao sau khi nhốt tất cả chúng ta vào trong thiên lao lại không hề đánh đập, ngược đãi bất kì một ai, hơn nữa còn không phế võ công của chúng ta, nếu ngài thực sự sợ Phủ Trác vương uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế thì hoàn toàn có thể phế hết võ công của chúng ta, thậm chí là giết chúng ta đi!”
Trác Công Vinh nói: “Tên cẩu Hoàng đế đó, chắc chắn là sợ người dân trong thiên hạ sẽ nguyền rủa hắn nên mới không giết chúng ta.”
Trác lão gia nói: “Con nghĩ hắn ta sẽ để ý đến lời mắng chửi của bách tính sao?”
Trác Công Vinh lẩm bẩm: “Cái này...”
Mắng chửi?
Khi hắn ta có thể loại trừ được hết thế lực uy hiếp, thì có thêm nhiều lời nguyền rủa cũng chẳng đáng là gì!
Trác Công Vinh chỉ là người đơn giản nhưng cũng không đến nỗi ngốc.
Ông ta có thể hiểu được khúc mắc nên trong.
“Phụ thân, nói như vậy đứng là có chút kì lạ. Từ khi hắn nhốt trong ta trong đại lao, không có hành động gì khác! Điều này thật không giống với phong cách hành sự của hắn! Với tính cách của cẩu Hoàng đế, văn chắc chắn sẽ không cố tình giữ lại mạng sống cho mối đe dọa lớn như chúng ta!”
Trác Công Vinh đột nhiên nghĩ ra: “Phụ thân, lẽ nào hắn đang có âm mưu gì thâm độc với chúng ta?”
Trác lão gia lắc đầu nói: “Những trọng phạm khác đều đã bị dời đi chỗ khác. Hơn nữa, thị vệ trong đây đã nhiều lên gấp ba lần, bề ngoài là sợ chúng ta tạo phản! Nhưng nếu đã không phế võ công của chúng ta có nghĩa là không sợ chúng ta bỏ trốn! Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu chúng ta thực sự muốn trốn thì với mấy trăm cao thủ của Phủ Trác vương, cho dù là thiên binh vạn mã cũng không thể ngăn nổi!”
Trác Vân Phong nói: “Ông, vậy chuyện này rốt cuộc là sao đây? Nghe người nói như vậy, tại sao Hoàng thượng lại phái nhiều người canh giữ thiên lao như vậy? Nếu không phải là giám sát chúng ta, lẽ nào muốn bảo vệ chúng ta?”
Trác lão gia đột nhiên có chút kinh ngạc: “Có lẽ...thật sự có khả năng này!”
Trác Vân Phong nói: “Ông! Sao hắn có thể bảo vệ chúng ta được! Nếu hắn thật sự muốn bảo vệ, vậy tại sao lại đối phó với Phủ Trác vương của chúng ta chứ?”
Trác lão gia nghĩ một hồi rồi nghiêm nghị nói: “Lão tam, Phong nhi, hai con được thả ra ngoài, thì sẽ phải gánh trọng trách chấn hưng Trác gia!”
Trác Công Vinh nói: “Phụ thân, người muốn bọn con làm gì?”
Trác lão gia nói: “Sau khi các con ra ngoài, hãy tìm mọi cách liên lạc với Tiểu Cửu. Chỉ có nó mới đủ sức chấn hưng lại Trác gia!”