CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

Phinh Đình nghe ý của hai nha hoàn kia, hình như bây giờ Như Ý bị nhốt trong viện của nhị đương gia. Vì xác định người kia có phải là Như Ý hay không, Phinh Đình muốn tìm thật giả, chỉ mong rằng nàng ta có thể chuộc lại một chút sai lầm mà mình đã gây ra.

Tránh né không chạm mặt với nha hoàn, rốt cuộc Phinh Đình cũng đã đi tới viện của nhị đương gia, chỉ là nàng ta không biết phải đi vào như thế nào.

“Tiểu Giai tỷ tỷ, nhị đương gia có ở đây không?” Trong lúc Phinh Đình đang nghĩ làm sao để đi vào thì âm thanh này liền lọt vào trong lỗ tai của nàng ta.

Tiểu Giai nghe mấy người này gọi mình là tỷ tỷ, đừng nói trong lòng vui mừng biết bao nhiêu, nàng ta phát hiện gần đây mình càng ngày càng phất lên, mọi người đều biết nàng ta.

“Nhị đương gia à, nhị đương gia mỗi ngày đều bận trăm công ngàn việc, sao có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy được. Các người có chuyện gì ư, ta có thể thay các người nói với ngài ấy.” Tiểu Giai lộ ra một mặt đắc ý, giống như mình được lên làm nguyên lão.

Phinh Đình rõ ràng cảm giác được sắc mặt của những người kia thay đổi, nhưng mà rất nhanh liền không còn nữa, lại dùng một gương mặt giả tạo tươi cười nhìn Tiểu Giai: “Tiểu Giai tỷ tỷ, chuyện là như vậy. Gần đây đại đương gia đã lâu rồi không gặp nhị đương gia, đặc biệt giao phó nhóm người bọn muội đến đây nhất định phải tìm được nhị đương gia, có chuyện quan trọng cần thương lượng với nhị đương gia, cho nên Tiểu Giai tỷ tỷ tỷ nhìn xem…”

Trên mặt của mấy nha hoàn này lộ ra vẻ bất đắc dĩ và khó xử.

Nhưng mà sau khi Tiểu Giai nghe xong đại đương gia muốn tìm nhị đương gia, mà lại là có chuyện quan trọng cần thương lượng, hai mắt đảo một vòng rồi lại một vòng, rồi lại trừng to ra, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, nàng ta vỗ vỗ ngực của mình, rất hào khí nói: “Yên tâm đi, nhị đương gia vừa về tới ta sẽ lập tức nói cho ngài ấy biết, các ngươi không cần phải lo lắng. Nếu như là chuyện của đại đương gia thì ta nhất định sẽ để ở trong lòng trong lòng.” Tiểu Giai nghĩ không phải là do mình mới nói chuyện kia cho đại đương gia nghe ư, đại đương gia đã để ở trong lòng rồi.

Sau khi mấy nha hoàn để cảm ơn Tiểu Giai xong, lúc này mới vui vẻ đi khỏi.

Dựa theo những lời mà Phinh Đình nghe được thì nhị đương gia này không có ở đây, vậy thì sao Tiểu Giai lại xuất hiện ở đây chứ, điều này nói rõ ở bên trong chắc chắn đang giam giữ một người, rất có thể đó là nữ nhân trong miệng của hai nha hoàn kia. Nàng ta muốn đi vào xem thử, nhưng sợ nơi này được canh giữ nghiêm ngặt, mình thật vất vả mới có thể trốn ra được, nếu như còn chưa làm gì mà bị bắt vào vậy thì cũng không có lời gì rồi.

Nhưng mà mình nên làm cái gì đây, chẳng lẽ đợi đến tối rồi đánh bất tỉnh nha hoàn này, nàng ta rất hiểu Tiểu Giai, chính là một nữ tử trung thành lại ngây thơ.

“Tiểu Giai, ngươi ở bên ngoài bận rộn cái gì à?”

Trong lúc Phinh Đình vẫn còn đang đứng ở bên ngoài suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào, một âm thanh đánh gãy suy nghĩ của nàng ta, nhưng mà lại mang đến hy vọng cho nàng ta. Nàng ta có thể phân biệt rõ ràng được chủ nhân của giọng nói này chính là Như Ý, trong nội tâm của nàng ta mang theo sự vui mừng điên cuồng, còn có hổ thẹn. Mình có tính lấy oán trả ơn hay không, nàng ta không biết, nàng ta chỉ biết hiện tại việc nàng ta cần làm chính là cứu Như Ý ra.

“Tới rồi đây Như Ý cô nương.” Tiểu Giai nghe được tiếng gọi của Như Ý, bây giờ nàng ta vừa tin tưởng lại vừa thích Như Ý, cho nên đối với yêu cầu của Như Ý chỉ cần không nguy hại đến bất kỳ lợi ích nào của nhị đương gia thì nàng ta đều bằng lòng đi làm.

Phinh Đình có thể nhìn thấy được nha hoàn này rất thích Như Ý, xem ra cuộc sống của Như Ý cũng không tệ lắm.

Sở dĩ Như Ý Gọi Tiểu Giai là do cô đã phát hiện nếu như để một mình nàng ta đi ra ngoài, luôn luôn bị người khác theo dõi, cũng chính là thủ hạ mà nhị đương gia phái tới để quan sát cô. Thế nhưng lúc Tiểu Giai ở đây, những người kia sẽ đứng xa xa cô. Gần đây Như Ý phát hiện võ công của mình đã bị phong bế, cô có suy nghĩ muốn mở huyệt đạo phong bế ra, nhưng mà dựa vào sức lực của mình thì căn bản cũng không có cách nào mở ra được trực. Có vẻ cô hơi nôn nóng, cho nên muốn đi ra ngoài một chút, xem xem có thể tìm được chút manh mối gì không.

“Tiểu Giai, đi ra ngoài với ta một chút đi, ở đây thật sự rất buồn chán.”

Như Ý nói chuyện, vẻ mặt lộ ra rất bất đắc dĩ, đã không có ngày tháng hy vọng như vậy rồi, cảm giác tất cả mọi thứ đều đang thay đổi. Nhưng tất cả cũng không có thay đổi, còn có những vong hồn của Huyền Thiết Sơn Trang đã chết kia giống như đang xoay tròn trong đầu cô vào giờ khắc này, càng không ngừng nhắc nhở cô, cô phải báo thù, báo thù.

Tiểu Giai là một cô gái vô ưu vô lo, cũng không biết sự vô ưu vô lo này có thể vẫn giữ vững như vậy hay không.

“Như Ý cô nương, cuộc sống như thế này không phải là rất tốt sao, có ăn có mặc, còn có cảnh vật xinh đẹp như vậy để chiêm ngưỡng, người nên vui vẻ mới đúng chứ, sao lại u sầu như vậy. Nô tỳ dẫn người ra ngoài ra ngoài đi dạo một chút, có lẽ nhìn khung cảnh xinh đẹp này thì người sẽ không nhàm chán cũng không tức giận như vậy. Hơn nữa người cũng không cần phải vội, nhị đương gia của bọn ta chẳng mấy chốc sẽ về thôi, Đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là hôm nay đại đương gia nói nói muốn tìm nhị đương gia của bọn ta, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Người nói xem có phải hay không là chuyện lần trước mà người kêu nô tì nói?” Tiểu Giai nói đến chuyện này, dường như cảm thấy mình đã làm một chuyện gì đó lớn cỡ nào, biểu cảm trên gương mặt kia vui sướng đến nỗi không thể nào xẹp được.

Trong lòng Như Ý vui mừng, có điều mặt lại nghiêm lại: “Tiểu Giai, ta nói cho ngươi cái gì chứ, ta đâu có nói cái gì đâu, không phải ta đã nói với ngươi rồi à? Vấn đề này không nên để quá nhiều người biết. ngươi, lẽ nào ngươi như vậy có phải là cảm thấy ngươi làm chút chuyện này cho nhị đương gia để toàn bộ người trông núi này đều biết hết sao, hóa ra ngươi lại ham hư vinh như vậy.”

Thật ra Như Ý cũng không phải là muối thật sự tổn thương Tiểu Giai, ít nhất thì cô rất ghen tị và rất yêu thích đối với Tiểu Giai ngây thơ không có tâm cơ, nhưng mà người như thế này thật sự không thích hợp để sống trong hoàn cảnh phức tạp. Lần này, cô nói như vậy chỉ là muốn nhắc nhở Tiểu Giai, hơn nữa cũng muốn cho nàng ta phải ngậm miệng mình lại, nếu không thì đến lúc đó gây ra tai họa gì nữa, Như Ý thật sự có chút không đành lòng.

“Mới không phải đâu. Ai nha, ta không nói đâu, ta muốn tốt cho nhị đương gia, những cái khác cũng không cần.” Tiểu Giai bị Như Ý nói có chút ngượng ngùng liền tranh thủ thời gian giải thích, thế nhưng nàng ta lại không biết phải giải thích như thế nào, dứt khoát ngậm miệng mình lại. Nàng ta cũng không muốn bị người khác hiểu lầm rằng mình tự cho mình là giỏi, khi chỉ mới giúp nhị đương gia một chuyện nhỏ như vậy.

Như Ý đi ra ngoài, chính là cảm thấy rất kỳ quái, hoa đào ở đây sao cứ nở liên tục, một thời gian dài như vậy cũng cứ luôn như vậy, rõ ràng mấy ngày trước bọn chúng còn đang rơi cánh hoa.

Lúc Phinh Đình nhìn thấy bóng dáng của Như Ý, trong lòng vui mừng, biết cơ hội đã đến rồi, bây giờ thân phận của nàng ta là nha hoàn, nếu như đi ra ngoài có thể nói mình là người mới, tạm thời kéo dài một chút thời gian. Chỉ cần cần gặp mặt Như Ý, sau đó bàn bạc, như vậy tất cả đã có thể bắt đầu lại từ đầu.

“Tiểu Giai, ngươi nói xem tại sao hoa này lại cứ luôn nở như vậy?”

Như Ý nhịn không được mà hỏi Tiểu Giai, tại sao cô lại có loại cảm giác có một người nào đó đang ở trong bóng tối nhìn mình. Sẽ là ai đây chứ? Chẳng lẽ là người do đại đương gia phái tới, vậy cô có cần kêu Tiểu Giai rồi đi trước hay không, có lẽ mình có thể nói chuyện với người ở trong tối kia. Dù sao hiện tại người đồng ý trông chừng cô từ một nơi bí mật, ngoại trừ người của đại đương gia, thật ra cô không nghĩ ra được trong sơn trang này có thêm một người nào khác.

Tiểu Giai nghe thấy vấn đề này của Như Ý, nàng ta cũng có chút không hiểu, hình như là nàng ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này thì phải?

“Như Ý cô nương, nô tỳ cũng không biết, lúc ta bắt đầu tới đây là nơi này vẫn cứ luôn như thế này, cho nên ta cũng không nghĩ qua chuyện này, dường như tất cả như thế này mới là bình thường.”

Như Ý nghe Tiểu Giai nói như vậy, đột nhiên ý thức được hình như Tiểu Giai chưa từng đi ra khỏi núi Đào Viên này.

“Tiểu Giai, có phải ngươi chưa từng đi ra khỏi núi Đào Viên này hay không?” Như Ý quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt của Tiểu Giai, cô đã đợi lâu như vậy rồi mà phát hiện người ở trong tối kia không có ý rời đi, xem ra rất có khả năng muốn nói cái gì đó với mình.

Như Ý thừa cơ hội này nói chuyện phiếm với Tiểu Giai, sau đó mới thôi miên Tiểu Giai, như vậy có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

“Ra khỏi núi à, chưa từng đi đâu. Ở bên ngoài như thế nào vậy?” Thật ra thì Tiểu Giai vẫn có chút tò mò, nàng ta thường xuyên nghe những người ra ngoài nói ở bên ngoài tốt như thế nào, có khi nàng ta cũng thật sự muốn đi ra ngoài.

Như Ý nhìn mắt của Tiểu Giai, chậm rãi nói: “Bên ngoài ấy hả, có rất nhiều đồ ăn ngon, có rất nhiều đồ để chơi, giống như là kẹo đường, giống như là tượng đất. Tiểu Giai tưởng tượng thử xem, bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu nha. Đúng rồi, nhắm mắt lại là sẽ cảm nhận được, tưởng tượng giờ phút này Tiểu Giai đang đứng ở trên đường, khắp nơi đều là người, thức ăn ngon, đồ chơi vui.”

Dần dần, trong âm thanh của Như Ý, Tiểu Giai thuận theo mà nhắm mắt lại, trên mặt là một bộ dáng thỏa mãn, dường như đang nghĩ tới rất nhiều thức ăn ngon và đồ chơi vui.

“Ra đi.” Như Ý thừa cơ hội này nhanh chóng kêu nữ nhân kia, người vẫn luôn quan sát Mình ở một nơi bí mật.

Phinh Đình nghe Như Ý gọi mình ra, liền Biết Như Ý sớm biết mình ở đây rồi, lúc nãy nàng ta cũng đã nhìn thấy không biết Như Ý dùng phương pháp gì khiến Tiểu Giai dường như tiến vào trong viễn cảnh.

“Nói đi, đại đương gia để ngươi đến đây là muốn nói cho ta cái gì.” Như Ý vẫn cho rằng là người của đại đương gia, cho nên người này vừa bước ra cô tùy ý quét mắt một vòng cũng không thèm nhìn kỹ, mở miệng liền hỏi.

Phinh Đình nghi ngờ, làm sao lại nhắc đến đại đương gia: “Như Ý, là ta, ta là Phinh Đình đây.”

Phinh Đình? Hai chữ này đối với Như Ý mà nói có chút nhạy cảm, cô nhanh chóng nhìn kỹ người đến một chút, gương mặt kia đích thật là của Phinh Đình, chỉ là gầy hơn, còn có cặp mắt kia, tại sao lại như vậy. Nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhận ra được, còn nữa, tại sao Phinh Đình còn phải trùm khăn.

“Phinh Đình, ngươi đây là sao vậy?” Như Ý thật sự không nghĩ được một nữ tử xinh đẹp như thế kia, vậy mà lại trở thành hình dạng này.

Phinh Đình lắc đầu, chuyện của bản thân mình chỉ sợ nhất thời cũng không thể nói rõ ràng được, bây giờ thời gian lại có hạn, nàng ta muốn biết tình huống của Như Ý ở đây.

“Như Ý, chuyện của ta có thể hơi dài, chúng ta tạm thời không nói tới, ta muốn biết tình huống của cô, hơn nữa làm như thế nào để cứu cô ra ngoài, không phải là cô có võ công sao? Sao lại không thoát ra ngoài?” Phinh Đình nhớ kỹ công phu của Như Ý rất tốt, từ lần trước Như Ý vận công chữa thương cho mình thì nàng ta đã biết rồi, võ công của Như Ý tuyệt đối có thể coi là cao thủ nhất Đẳng.

Như Ý suy nghĩ rồi lại nói: “Võ công của ta đã bị phong bế rồi, võ công của ngươi vẫn còn chứ? Nếu như còn thì bây giờ ngươi giải huyệt đạo cho ta đi, về phần những chuyện khác, ngày khác ta viết một vật, đến lúc đó ngươi nhìn thấy ta xuất hiện ở đây, ngươi chờ ta ở một nơi bí mật nào đó, đến lúc đó ngươi cầm vật kia ngươi liền biết phải làm như thế nào.” Như Ý biết nếu như hôm nay Phinh Đình giải huyệt đạo của mình, chỉ sợ cũng không có cách nào giao lại chuyện khác, dù sao thuật thôi miên với Tiểu Giai chỉ có thể chống đỡ trong một thời gian cũng không lâu, hiện tại đã qua hơn một nửa rồi.

Phinh Đình gật đầu, sau đó đi ra sau lưng của Như Ý, hai tay vận công trực tiếp đánh vào trên lưng của Như Ý.

Trong lúc nàng ta vận công thì thời gian trôi qua từng chút từng chút, Phinh Đình cảm giác được toàn thân mình đều bị mồ hôi thấm ướt, vẫn còn kiên trì một chút nữa, một chút nữa là có thể giải khai huyệt đạo cho Như Ý rồi, để cho cô tìm lại võ công của mình một lần nữa.

Vừa dùng chút lực cuối cùng, Như Ý cảm giác sau lưng của mình có một lực lớn, lục phủ ngũ tạng trong thoáng chốc như đã được thông nhẹ nhàng khoan khoái.

“A! Như Ý Xoay người lại nhìn Phinh Đình, trên mặt tràn đầy mồ hôi: “Phinh Đình, đa tạ ngươi. Mau chóng đi đi, ngày mai chờ ta ở chỗ này, đúng lúc này.”

Phinh Đình gật đầu, nhanh chóng đi khỏi.

Như Ý nhìn Phinh Đình đi khỏi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có Tiểu Giai ở đây, cũng tránh được tai mắt của mọi người, cũng chính là những người giám thị mình. Như Ý không thể không nói rằng Cát Băng này vẫn có chút thiên vị và tin tưởng Tiểu Giai, nếu không thì sao lúc Tiểu Giai ở đây thì những người kia không cần phải giám thị chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc