CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Đi!” Vệ Quốc Công cũng không chịu khí thế lớn như vậy, không ngờ người đã thế rồi mà nội lực công phu không có nửa phần thụt lùi.

Hôm nay bởi vì Như Ý phải diễn một vở kịch hay cho nên cô đến rất là sớm, mặc dù hôm qua không có ngủ được bao nhiều nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng và tinh thần của cô.

Tử Yên nhìn nụ cười hòa ái, điềm đạm của Như Ý, trong lòng cũng thấy ấm áp, nụ cười như vậy rất hợp với mùa xuân, vậy mới đẹp.

“Hôm nay tâm tình nương nương hình như rất tốt!” Sau chuyện tối qua, Tử Yên và Như Ý đã thân hơn một chút, nói chuyện cũng tự nhiên hơn.

Như Ý cười, sau đó vươn vai một cái, rồi lập tức đi tới cổng: “Tối hôm qua có mưa nhỏ, mưa xuân này sẽ còn kéo dài đây!” Như Ý nhớ tới sau những trận mưa ở thành phố thời hiện đại thì tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Bây giờ ở thời cổ đại không bị ô nhiễm, phong cảnh càng đẹp hơn, cũng khiến tâm trạng của Như Ý càng khoan khoái dễ chịu hơn.

Tử Yên đương nhiên hiểu rõ thời tiết của thế giới này hơn Như Ý, hơn nữa nơi này không bị ô nhiễm cho nên càng dễ dàng đoán được.

“Có điều, nhìn sắc trời thì chỉ một lúc nữa sẽ có mưa phùn ấy.” Tử Yên nói với Như Ý.

Như Ý nhìn Tử Yên nói chuyện với vẻ chăm chú, trong lòng lại càng yêu thích hơn: “Mưa xuân chợt nhẹ rơi!” Như Ý nhất thời còn tưởng là bị văn nhân nhập, cô từ trước tới giờ đều không có năng khiếu về văn chương gì cả.

“Nương nương, người thật tài giỏi!” Tử Yên đúng là biết ca ngợi người khác, nghe được câu Như Ý nói liền lập tức buông lời tán dương.

Như Ý cười cười, không phản bác cũng không phủ nhận. Nếu cô thật sự có tài thì đó là do chủ nhân trước của thân thể này mới tài, còn cô dùng thơ là dùng thơ của người xưa đấy chứ.

“Hôm nay phải đi tới chỗ của Bình tài nhân, ngươi qua đây trang điểm cho ta!” Như Ý ngồi trước bàn trang điểm, quay đầu dặn dò Tử Yên. Hôm nay cô phải đi diễn kịch, hơn nữa còn là đạo diễn thì sao có thể không long trọng một chút được.

Tử Yên thực sự không hiểu lắm chuyện Như Ý muốn đến chỗ của Bình tài nhân. Tử Yên cảm thấy lần trước Bình tài nhân tới đây, vốn không phải là địa bàn của mình mà còn kiêu ngạo như vậy, nếu như tới chỗ nàng ta thể nào cũng bị bắt nạt hoặc là hãm hại. Tử Yên đã ở trong cung lâu như vậy, điểm này đương nhiên hiểu rõ.

“Nương nương, như vậy có vẻ không ổn lắm. Dù sao lần trước Bình tài nhân ở đây không lấy được lợi lộc gì, lỡ như…” Tử Yên lo lắng nhắc nhở, nàng ta biết Như Ý thông minh, thế nhưng chuyện tương lai chẳng ai biết trước được, chuyện này vẫn nên cẩn trọng thì tốt hơn.

Như Ý cười một tiếng, nhìn dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn trong gương kia: “Yên tâm, hôm nay chúng ta chỉ tới xem một chút, sau đó đưa lễ vật cho nàng, có lẽ nàng ta sẽ rất kinh ngạc đấy!” Chuyện mà Như Ý đã quyết thì không thể thay đổi. Cô là muốn xem người nào đó từ từ bị kìm hãm, sau đó đến cầu xin mình tha thứ, như vậy mới có thể giải tỏa nỗi tích tụ trong lòng cô mấy hôm nay.

Tử Yên thấy Như Ý đã quyết, mình dù sao cũng chỉ là một nô tỳ nên không tiện nói gì thêm.

Như Ý chuẩn bị xong thì mang theo thị tì đến chỗ của Bình tài nhân. Cô cũng không quên hôm nay còn có nhân vật quan trọng khác, đương kim Hoàng Thượng Thác Bạt Liệt và Hồ thái y.

“Hoàng Hậu nương nương giá đáo!” Mấy ngày này cũng không biết gió thổi phương nào, Bình tài nhân nghe thấy tiếng hô của thái giám bên ngoài, trong lòng nghĩ như vậy, khóe miệng liền lộ một nụ cười đầy toan tính. Nàng ta rất muốn xem xem Như Ý tới đây làm gì, nàng ta còn đang lo không có cơ hội đối phó với Như Ý. Lần trước tới chỗ Như Ý ăn ba ba, những chuyện đã xảy ra trong lòng nàng ta vẫn luôn nhớ kỹ.

“Không cần đứng dậy, bây giờ thân thể quý giá, đừng để bị thương!” Như Ý thấy Bình tài nhân vốn không cần thiết phải đứng dậy, có điều cô đã nhanh miệng đoạt lời của Bình tài nhân. Như vậy trước mặt người ngoài sẽ thể hiện cô là một vị Hoàng hậu vô cùng thấu tình đạt lý, ngược lại Bình tài nhân sẽ bị người ta dèm pha là không coi ai ra gì, đây chính là điều mà Như Ý muốn đạt được.

Mặt Bình tài nhân liền biến sắc, trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng vẫn phải mỉm cười nói với Như Ý: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương thông cảm, thần thiếp nghĩ đến đứa con của Hoàng Thượng trong bụng đương nhiên là quý giá. Thần thiếp vẫn luôn cẩn thận, với những người có ý đồ mưu hại, thần thiếp cũng đề phòng chặt chẽ!” Vừa nói trên mặt của Bình tài nhân còn lộ ra vẻ vô hại.

Như Ý không quên chuyện chính của ngày hôm nay, cô cũng lười đấu võ mồm với loại người lươn lẹo như nàng ta.

“Đúng rồi muội muội, nếu đã nói như vây, bản cung thân là tỷ tỷ, là quốc mẫu thì càng phải quan tâm muội hơn. Cho nên hôm nay ta đặc biệt mới thái y tới, mỗi ngày đều kiểm tra sức khỏe cho muội, chuẩn bị kỹ càng không để bất kỳ chuyện sơ xuất nào xảy ra!” Như Ý nói giống như chuyện lo lắng này là đương nhiên.

Bình tài nhân sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Đa tạ tỷ tỷ, có điều thật không phải lúc, muội muội vừa mới kiểm tra, mọi thứ đều bình thường!” Bình tài nhân không ngờ mình còn chưa kịp ra tay thì Như Ý đã đi trước một bước rồi.

Như Ý cũng không ngạc nhiên, nhìn qua sắc mặt hơi thay đổi của Bình tài nhân: “Phải rồi, nhìn sắc mặt của muội muội sao lại kém như vậy, thế nào sao có thể gọi là bình thường được. Là thái y nào khám cho muội mà dám nói bừa như vậy, lúc về ta nhất định sẽ xử lý tên đó. Còn nữa, nhất định phải sắp xếp một người có tâm vào, muội muội, ngươi cũng nên cẩn thận đấy!” Như Ý làm mặt uy nghiêm, không chút nể nang nào.

Bình tài nhân cười một tiếng: “Tỷ tỷ quá lo lắng rồi, muội muội vẫn tốt!” Bình tài nhân có chút không chống đỡ nổi công kích của Như Ý. Rõ ràng là đã được Hoàng Thượng thị tẩm, sau đó mang thai là chuyện rất bình thường, sao cứ cảm thấy Như Ý biết rõ mình không có thai vậy, điều này làm nàng ta lo lắng.

“Ngươi đi mời thái y đi!” Bình tài nhân quyết định ra đòn phủ đầu, để cho cung nữ của mình đi mời Hồ thái y tới, như vậy sẽ không lộ ra chân tướng.

Nhưng, Như Ý dường như biết được ý đồ của Bình tài nhân nên cười, nói: “À, không cần mời, bản cung trước khi đến đã mời người tới rồi. Bởi vì Hoàng Thượng rất coi trọng muội nên bản cung nhất định sẽ cẩn thận giúp muội kiểm tra.” Như Ý cười, nhìn sắc mặt Bình tài nhân ngày một xấu đi. Cô thích loại cảm giác này, nhìn kẻ địch từng chút từng chút bước vào vòng vây của mình, sau đó mạnh mẽ ra một đòn chí mạng.

“Cho Hồ thái y vào đi!” Như Ý dặn dò Tử Yên đang đúng bên cạnh, từ đầu đến cuối gương mặt vẫn luôn mỉm cười, dường như trong mắt cô, tất cả đều hoàn hảo.

Bình tài nhân nghe thấy là Hồ thái y thì tảng đá trong lòng liền rơi xuống. Lần trước chính Hồ thái y là người bắt mạch cho nàng ta. Nàng ta biết Hồ thái y là người mà Thái Hậu phái tới, trong lòng liền vui vẻ một chút, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

Như Ý nhìn sắc mặt của Bình tài nhân thì trêu ghẹo nói: “Xem ra muội muội cũng nghe danh thái y này rồi, cũng biết y thuật của ông ta không tệ nên sắc mặt mới hòa hoãn hơn. Bản cung đã nghĩ sau đột nhiên sắc mặt lại không tốt, thì ra là sợ bản cung tìm tới một tên lang băm cho muội. Thế nào, bây giờ có thể yên tâm là bản cung không có định làm bất kì điều xấu nào với muội rồi chứ!” Như Ý nói mấy câu đấy xong còn lộ ra vẻ oan ức.

“Tỷ tỷ nói gì vậy chứ, muội muội còn phải cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm muội nhiều như vậy nữa mà!” Tâm trạng của Bình tài nhân ổn định hơn nên cũng có sức lực tiếp chuyện với Như Ý.

Như Ý cười một tiếng: “Vậy là được rồi!” Vừa quay qua thì thấy Hồ thái y cầm rương thuốc đi vào.

“Hồ thái y, đây chính là huyết mạch duy nhất của Hoàng Thượng bây giờ, ngươi nhất định phải kiểm tra cho cẩn thận. Nếu có nửa điểm sơ xuất thì bản cung sẽ hỏi tội ngươi!” Như Ý nghiêm nghị nói với Hồ thái y.

Hồ thái y quỳ trên mặt đất: “Vi thần tuân chỉ!” Đối với lời Như Ý nói, ông ta nhớ kỹ Như Ý đã bảo ông ta phải làm thế nào. Ông ta không hiểu là bị khí thế của cô khuất phục nên mới tự tin trả lời, dù sao con người phải biết lựa chọn mới tốt.

Như Ý hài lòng cười một tiếng, để Hồ thái y bắt mạch cho Bình tài nhân.

Tất cả mọi người như nín thở chờ đợi kết quả từ Hồ thái y, nhưng lại chỉ nhìn thấy ông ta nhăn nhó mặt mày nên ai cũng bị dọa, tình hình là sao? Chẳng nhẽ đứa bé có vấn đề, ai ai cũng đang suy đoán kết quả.

“Xin Hoàng hậu nương nươn thứ tội, Bình tài nhân thứ tội!” Bộp một tiếng, Hồ thái y đột nhiên quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

Như Ý biến sắc, tức giận quát: “Có chuyện gì mau nói, ngươi dập đầu thì có được gì!” Như Ý lại giả bộ như rất bình tĩnh dặn dò.

Hồ thái y không khấu đầu nữa, nhưng cũng không dám đứng dậy. Ông ta nhìn Như Ý rồi nhìn Bình tài nhân, lời nói đến cổ rồi lại nuốt xuống, bộ dạng muốn nói nhưng mà không dám làm cho mọi người ở đó đều tò mò muốn chết.

Lúc này, Bình tài nhân cũng không hiểu tình hình như thế nào, nàng ta vẫn luôn có dự cảm không may, giống như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Chuyện là sao, nếu ngươi không nói, bản cung sẽ trị tội ngươi!” Như Ý lại làm bộ như rất lo lắng hỏi, sắc mặt cũng kém đi, giống như thực sự không yên tâm: “Ngươi cứ nói, bản cung sẽ miễn tội cho ngươi!” Như Ý lại nói thêm một câu.

Hồ thái y giống như được cho liều thuốc an thần, sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn hai vị chủ tử rồi nói: “Xin Hoàng hậu thứ tội, Bình tài nhân không có mang thai!” Nói xong, Hồ thái y quỳ trên mặt đất, toàn thân đều run rẩy.

“Choang!” Bình tài nhân kích động là rơi chén trà trong tay xuống đất, nước trà bắn tung tóe làm ướt mép váy của nàng ta, nhưng nàng ta lại chẳng để ý.

Bình tài nhân chỉ vào Hồ thái y, mất một lúc sau mới nghẹn giọng nói: “Hồ thái y, đồ có thể ăn bậy, nhưng mấy lời này thì không thể nói lung tung. Ngươi nên biết rõ hậu quả của mấy lời nói đó, lần trước cũng là người bắt mạch cho ta, bây giờ lại ở đây nói năng ngông cuồng. Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?” Bình tài nhân lên cơn giận dữ, con mắt nhìn chằm chằm Hồ thái y như muốn phát ra lửa thiêu rụi ông ta vậy.

Hồ thái y lại dập đầu một cái: “Bẩm Hoàng hậu, Bình tài nhân, lần trước không phải vi thần bắt mạch. Thần bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng những chuyện khác thần đều không biết!” Những lời này là Như Ý bảo ông ta nói, ông ta cũng không biết tập nói trong lòng bao nhiêu lần rồi. Bình tài nhân hiện giờ như chim sợ cành cong, làm sao còn có thể nói đạo lý gì nữa.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Bình tài nhân chỉ vào ông ta, cũng không biết nên nói gì tiếp theo, nên nửa ngày chỉ thốt ra được chữ “ngươi”.

Như Ý thấy thời khắc quan trọng đã tới, cười nói: “Muội muội, muội xem chuyện này….” Như Ý xua xua tay, giống như là có chút khó nói: “Hay là mời Hoàng Thượng làm chủ đi!!” Như Ý mỉm cười thuần túy, như rượu tinh khiết, nhìn vô cùng chân thành.

Giờ phút này, những cung nữ thái giám kia đã bắt đầu nghị luận.

Sắc mặt Bình tài nhân vô cùng khó coi, nhìn Như Ý có chút xấu hổ: “Hoàng Thượng mỗi ngày đều bận trămm công nghìn việc, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền đến Hoàng Thượng. Hay là mời Thái Hậu đến!” Bình tài nhân nghĩ tới Thái Hậu, trong lòng bình tĩnh một chút, đây là ngọn cỏ duy nhất mà nàng ta có thể bấu vào.

Như Ý cười giễu, làm gì cho đối phương có cơ hội, phải biết loại chuyện này là sở trường của cô, chính vì Thái Hậu không có ở đây nên mới tìm đến ngươi. Mấy hôm nay đã tính toán cẩn thận rồi, chỉ sợ đến lúc Thái Hậu trở về thì mọi chuyện ở đều được Hoàng Thượng xử lý xong rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc