CƯNG CHIỀU CỦA BẠO QUÂN

“Cút cút cút…” Như Ý xua tay: “Anh nói hươu nói vượn gì đấy, anh tưởng tôi đang kêu anh kể chuyện cổ tích hả!”

“Vậy cô nói đi!” Minh Ngôn Hạo cũng bật cười trước những lời mình nối.

Như Ý vừa ráng nhớ lại, vừa nói: “Tôi và Giai Tử Trạch quen nhau trong khách sạn…”

“Khách sạn?” Minh Ngôn Hạo ngạc nhiên nói: “Hai người gặp nhau lần đầu tiên trong khách sạn à?”

“Đúng vậy đó!” Như Ý bật cười: “Đúng là trong khách sạn, lần đó tôi còn chủ động tiếp cận anh ta…”

“Cái gì!!!” Minh Ngôn Hạo nhảy dựng lên, chạy qua ngồi sát rạt bên cô, hỏi: “Rồi sau đó xảy ra chuyện gì? Nói mau!”

Hành động đột ngột của anh ta khiến cho Như Ý giật mình, cô vội vàng nhảy sang một bên, tỏ vẻ cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

Minh Ngôn Hạo cũng ý thức được rằng cử chỉ của mình quá kỳ lạ, nhưng anh cũng không màng đến hình tượng, chỉ tiếp tục truy hỏi: “Cô với Giai Tử Trạch làm gì trong khách sạn?”

“Cái gì mà làm cái gì?” Như Ý mông lung.

“Lần đầu tiên gặp nhau mà hai người đã đi khách sạn, hai người đã làm gì rồi cô có biết không? Ồ… tôi biết rồi.” Vẻ mặt Minh Ngôn Hạo như chợt sực tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Chắc chắn là cái tên khốn kiếp Giai Tử Trạch dùng thủ đoạn đê tiện đưa cô đến khách sạn.”

“Thủ đoạn đê tiện cái gì?” Càng lúc Như Ý càng thấy mơ hồ, cô nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, là lúc tôi đang thuê phòng…”

“Cái gì!” Minh Ngôn Hạo không thể kiềm chế nổi nữa, anh ta nói: “Hai người… Anh ta còn để một người phụ nữ như cô đi thuê phòng à? Cái tên khốn này, chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho anh ta đâu.”

Như Ý nói với vẻ hiển nhiên: “Đương nhiên rồi, phòng tôi ở mà, đương nhiên phải do tôi đi thuê chứ…”

Nghe thấy thế, Minh Ngôn Hạo lập tức ngây người, anh hỏi: “Khi nãy cô nói… một mình cô ở à?”

“Đương nhiên là tôi ở một mình rồi? Lẽ nào tôi còn ở chung với quỷ nữa hả?” Như Ý nói.

“Nhưng mà, không phải cô nói với tôi, cô với tên khốn ấy gặp nhau trong khách sạn, rồi mới xảy ra cái gì, ôi chao, sao đang nói chuyện bình thường mà cô lại đánh tôi rồi!” Lúc Minh Ngôn Hạo nói chuyện, chợt nhận ra có một cái gối bay về phía mình, anh vội vàng né tránh.

Như Ý bực bội: “Cái tên khốn nạn này, sao đầu óc anh toàn nghĩ đến chuyện bỉ ổi đấy!”

Đến lúc này Minh Ngôn Hạo mới biết mình hiểu lầm, anh bèn đi đến bên cạnh cô, nói: “Ai kêu cô ăn nói mập mờ như vậy chứ, nói cứ như thể mình là hay đi 419 lắm vậy!”

“419 á!” Như Ý giận dữ: “Anh coi tôi là dạng người như vậy à?”

Lần này, Như Ý thật sự tức giận. truyện tiên hiệp hay

Trong ký ức của cô, cơ thể của cô vẫn còn trong sạch, cô nào có phải là dạng phụ nữ như vậy.

Nghe cô nói thế, tảng đá đang đè nặng trong lòng Minh Ngôn Hạo mới được buông xuống, anh ta càng nhìn càng cảm thấy gương mặt giận dữ của Như Ý thật đáng yêu, bèn cười bảo: “Giận à?”

“Không có!” Như Ý cười lạnh: “Giận dỗi hạng người như anh chỉ tổ hại thân mình thôi, tôi không có ngốc như vậy đâu.”

Nhưng cho dù miệng cô có phủ định như thế nào nữa, đều không thể phủ nhận rằng cô đã giận rồi, lý do cô giận dữ là vì Minh Ngôn Hạo nghĩ cô là dạng phụ nữ như vậy.

Danh tiếng rất quan trọng với một người phụ nữ, điểm này, chỉ cần là con gái thì ai cũng biết hết.

“Cứ coi như là tôi sai đi!”

“Hứ!”

“Tôi sai thật rồi!”

“Hứ!”

“Tất cả đều là lỗi của tôi hết được chưa!” Minh Ngôn Hạo nói khe khẽ: “Con gái nhỏ nhen thật.”

“Anh mới là đồ nhỏ nhen đấy, cả nhà anh đều là đồ nhỏ nhen cả!” Như Ý lại ném cái gối qua.

Lần này Minh Ngôn Hạo chụp được cái gối, anh đặt nó lên trên ghế sô pha, nói với Như Ý: “Được rồi, tôi xin lỗi cô vì chuyện ban nãy… để tôi lấy hết rượu quý trong nhà tôi ra luôn, để cô uống cho thỏa thích, thế được rồi chứ.” Minh Ngôn Hạo nói dứt lời, bèn đứng dậy đi về phía tủ rượu.

Nhưng Như Ý lại nói thêm một câu, khiến cho Minh Ngôn Hạo dở khóc dở cười.

“Không lấy là cún đó nhé!” Như Ý nhìn theo bóng lưng anh ta, nói với vẻ hờn giận.

Nửa tiếng đồng hồ sau…

“Cô không sao chứ!” Minh Ngôn Hạo lo lắng nhìn Như Ý ôm chai rượu Louis, uống điên cuồng.

Rượu vang đỏ chảy dọc xuống chiếc cằm thanh mảnh của cô, mảng áo sơ mi trước ngực Như Ý đã ướt đẫm, lớp lụa mỏng dính dán trên bầu ngực đầy đặn của cô. Nhìn thấy cảnh tượng này, đến Minh Ngôn Hạo cũng không khỏi nuốt nước miếng, chậm rãi cầm gối chặn vùng dưới của mình lại, rồi nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cố gắng dời sự tập trung của mình đi.

Như Ý uống hớp rượu vang đỏ cuối cùng, rồi thở một hơi nhẹ nhõm, cô đặt chai rượu xuống: “Chai rượu này được đấy.”

Rượu vang đỏ không giống với rượu mạnh, thoạt đầu thấy rượu không mạnh lắm, nhưng về sau rượu sẽ rất mạnh, nhất là loại rượu vang đỏ được cất giấu kỹ không biết bao nhiêu năm này đây, mạnh đến nỗi có thế quật ngã được cả con bò!

Như Ý vẫn còn muốn cầm bình rượu đỏ lên tiếp tục uống, nhưng lại bị Minh Ngôn Hạo cản lại. Anh ta nhìn vào mắt cô rồi nói: “Đủ rồi!”

“Tôi muốn uống nữa!” Đôi mắt của Như Ý không vì men rượu mà trở nên mơ màng, trông còn có thần hơn cả mọi khi, hơn nữa càng lúc càng hăng hái tinh thần…

Anh ta bó tay, sợ Như Ý uống đến gục, chỉ đành giựt bình rượu ra khỏi tay cô, rồi nói: “Đã trễ lắm rồi, đi ngủ đi.”

Minh Ngôn Hạo hơi hối hận vì đã lấy rượu đến cho cô, không phải vì tiếc rượu, mà là vì lo lắng cho cô.

Tửu lượng của một người đàn ông cũng chỉ có nhiêu đó, huống hồ chi Như Ý còn là một người phụ nữ nữa kia chứ.

Nhưng mà, Như Ý không say một chút nào, cô mỉm cười nói: “Không phải anh muốn biết tôi với Giai Tử Trạch quen nhau thế nào sao? Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết…nóng quá!” Như Ý nói, vừa duỗi tay quạt phành phạch trước ngực mình.

Minh Ngôn Hạo nuốt nước miếng, vội vàng nói: “Để tôi đi giảm nhiệt độ của máy lạnh xuống một chút.” Anh ta nói dứt lời, bèn lảo đảo đi tìm điều khiển máy lạnh.

Như Ý nhìn hành động của anh ta, trong lòng thầm cười nhạo.

Có lẽ cô đã uống nhiều quá rồi, nếu là mọi khi, sao cô có thể làm như vậy.

Có điều, phóng túng bản thân một chút vậy…

Ít nhất thì Minh Ngôn Hạo cũng là một người điển trai.

Minh Ngôn Hạo đứng dưới máy lạnh, cho hơi lạnh phả vào người vài phút, ngọn lửa dục vọng trong lòng anh ta mới từ từ được dập tắt, đúng là anh ta đã nghĩ quá nhiều.

“Sao lại như thế? Sao đột nhiên mình lại không thể khống chế nổi bản thân kia chứ…” Minh Ngôn Hạo nhớ lại nơi luyện tập bí mật trước đó, huấn luyện viên từng nói một câu như thế này: “Con người, không có dục vọng thì sẽ không có khát cầu, nếu như cậu muốn tiến thêm một bước thì phải rũ bỏ hết dục vọng từ sâu trong đáy lòng mình, đến lúc đó, cậu sẽ có hết thảy những gì cậu muốn.”

Rất kỳ lạ, rất triết lý, rất huyền diệu, dường như một câu trong kinh Phật!

Minh Ngôn Hạo chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh, ngọn lửa dục trong lòng anh đã tắt ngúm, đến bản thân anh ta cũng không biết mình làm như thế nào nữa kìa.

“Bây giờ thứ mình cần không phải là nữ sắc, không cần cảm giác đó…” Trong lòng Minh Ngôn Hạo thầm nghĩ như thế, rồi lại bước về phòng khách.

“Sao đi lâu thế?” Như Ý cười hỏi.

Cô tự biết rằng, nụ cười này cùng với gương mặt ửng đỏ của cô đủ thể hạ gục vô số chàng trai trong nháy mắt.

“Vào nhà vệ sinh chút đó mà, à phải rồi! Khi nãy chúng ta nói đến đâu rồi?” Minh Ngôn Hạo lờ đi sự ‘dụ dỗ’ của cô ấy, anh ta cười nói.

“Khi nãy nói đến vì sao tôi với Giai Tử Trạch quen biết nhau!” Như Ý cắn hờ lên đôi môi mình: “Bây giờ anh muốn biết không?”

“Đương nhiên rồi! Chỉ có điều…”

“Chỉ có điều gì?” Như Ý hỏi.

“Có điều tôi cảm thấy, không cần phải uống rượu vang đỏ nữa đâu.” Minh Ngôn Hạo nói.

Như Ý nhìn vài chai rượu vang đỏ còn sót lại, nói rằng: “Được rồi!”

“Cô và Giai Tử Trạch, quen biết nhau lần đầu tiên ở khách sạn một cách tình cờ vậy sao?”

“Đúng đó!”

“Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Minh Ngôn Hạo hỏi.

“Sau đó hai bọn tôi quen biết nhau, rồi tôi về phòng mình, anh ta về phòng anh ta, có thế thôi đó!” Như Ý không hề nói hết, ít nhất thì có một vài chuyện không thích hợp nói hoạch toẹt ra, ví dụ như là: cô vô duyên vô cớ ngất đi.

“Không làm chuyện khác à?”

“Đương nhiên là có!” Như Ý cười nói, cô cố ý dẫn dắt Minh Ngôn Hạo nghĩ đến phương diện này.

Quả nhiên Minh Ngôn Hạo mắc bẫy ngay, anh ta sốt sắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ngày hôm sau, lúc tôi đang ngủ say, anh ta gọi điện thoại kêu tôi đi ăn sáng, hơn nữa còn bao cả nhà ăn, anh biết không? Nhưng mà lúc ấy, tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, nếu như sau này bạch mã hoàng tử có thể bao trọn nhà ăn để ăn sáng với tôi, thì chắc chắn tôi sẽ dứt khoát đồng ý làm vợ anh ấy ngay.”

Minh Ngôn Hạo nhìn Như Ý, trong đầu lại nhanh chóng tìm tòi, xem quán đồ ăn sáng nào ở Hong Kong tương đối ngon…

“Sau đó thì sao, sau đó xảy ra chuyện gì nữa? Ví dụ như Tử Trạch có đưa ra yêu cầu gì quá đáng hay không?” Minh Ngôn Hạo căng thẳng, đây là chuyện anh ta muốn biết nhất.

“Có chứ!” Gian kế đã thành, Như Ý nở nụ cười đắc ý.

“Chuyện gì?” Minh Ngôn Hạo hỏi.

“Anh ta kêu tôi đến biệt thự của anh ta, hơn nữa còn bảo tôi làm thư ký cho anh ta, chuyện này có tính là quá đáng không!” Như Ý cười đáp.

“Đúng là quá đáng thật.” Minh Ngôn Hạo nói một cách hiên ngang: “Anh ta cầm tiền của công ty, chưa được công ty đồng ý mà đã mướn cô, tuyệt đối không thể chấp nhận được, đợi lần này tôi về, chắc chắn tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”

“Xì!” Như Ý nói: “Nếu như anh dám chặn đường tiền tài của tôi, tôi sẽ giết anh!” Như Ý uy hiếp.

Hài hước thế, công ty bách hóa của Giai Tử Trạch là sản nghiệp thuộc về tập đoàn Minh Triệu, còn Minh Ngôn Hạo lại là cậu ba của tập đoàn Minh Triệu, hơn nữa bây giờ anh ta là tổng giám đốc duy nhất trong tập đoàn. Anh ta nói thế, chẳng phải mọi người trong công ty đều phải coi lời anh ta nói như thánh chỉ sao.

Nếu như anh ta muốn Giai Tử Trạch đuổi việc Như Ý, thì cũng chỉ cần một câu nói mà thôi.

“Vậy phải xem xem có đáng hay không, công ty của tôi không thể chứa chấp sâu mọt như cô được…” Minh Ngôn Hạo nói một cách hiên ngang, nhưng Như Ý vẫn biết rằng anh ta chỉ nói đùa với mình mà thôi.

Đến bây giờ Như Ý mới thấy yên tâm hẳn, có một năm thôi mà đụng phải chuyện cả chục tỷ, nếu như còn không kiếm được tiền, ai mà yên tâm cho nổi.

Cô nói: “Tôi cũng có công việc, sao tôi lại là sâu mọt kia chứ?”

“Công việc của cô là gì? Sao tôi lại không nhìn thấy?” Minh Ngôn Hạo lại giở giọng vô lại như mọi khi.

“Sếp của tôi là Giai Tử Trạch, tổng giám đốc công ty bách hóa, tôi không làm việc trước mặt anh, đương nhiên anh sẽ không nhìn thấy biểu hiện của tôi, tôi nói cho anh biết, tôi làm việc chăm chỉ lắm đấy!”

“Vậy u?” Minh Ngôn Hạo cười: “Cô sẽ có cơ hội thể hiện nhanh thôi?”

“Nói thế là ý gì?” Dường như Như Ý đã ngửi thấy mùi bất thường từ câu nói này.

Bình luận

Truyện đang đọc